Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Ánh Dương Nơi Cuối Chân Trời - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-07-11 01:18:35

[FULL] Ánh Dương Nơi Cuối Chân Trời

Tác giả: Hoa Đào Không Hâm Rượu

Edit: Yêu Phi

☆⋆꒷꒦꒷꒦꒷꒦꒷꒦꒷꒦꒷‧★

về quá khứ, trở về mười tám năm .

Lúc đó, mặc váy hai dây thi đại học, chế giễu là đồ lẳng lơ.

Ông ngoại đánh gãy chân bà, cho bà thi đại học.

cõng bà đến trường học, với bà:

“Đừng sợ, sẽ nhiều tiền, cũng sẽ nhiều yêu .”

cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥

Bà ôm chặt , dặn dặn :

“Con đợi , sẽ đối xử với con thật .”

“Mẹ từng chịu khổ, cách một .”

Đáng tiếc, tương lai như thế thể đến nữa .

để mặc cơ thể tan biến:

“Không con, mới là chính , chứ .”

01

đến phòng thi đại học của theo ký ức kiếp .

Các phóng viên và phụ vây kín cổng trường, thấy , hô lớn:

“Nhường đường cho học sinh!”

thuận lợi đến cổng trường, vặn đụng cô gái mặc váy hai dây vội vã chạy ngoài.

nhanh hơn những phóng viên đang định giơ máy ảnh lên, nhanh chóng chắn mặt cô gái , nắm chặt gậy bóng chày, :

“Con dẫn tìm cảnh sát.”

Cô gái sửng sốt, rụt rè gật đầu, khi đưa đến mặt cảnh sát, cô gái còn quên nhỏ:

“Cảm ơn.”

Cô gái chạy chậm , giải thích với cảnh sát:

“Chú ơi, giày cháu kim loại, phòng thi , thể phiền chú đưa cháu mua đôi giày mới gần đây ?”

Cảnh sát cúi đầu đôi giày thể thao rách của cô gái, chút do dự gật đầu.

Sự cố nhanh chóng thu hút sự chú ý của , khi một giơ máy ảnh lên mặt cô gái, chặn ống kính của :

“Phóng viên Trần Dật Phi của báo chí Tường Vũ?”

Anh sửng sốt:

“Cháu quen chú ?”

vung gậy ngay sống mũi , kính của lập tức vỡ tan, m.á.u mũi chảy .

Ống kính còn chĩa cô gái, giờ tất cả đều chĩa .

“Thích bịa đặt tin đồn nhảm ? Thích ăn bừa bãi ? Thích thấy phụ nữ là gọi là đồ lẳng lơ ?”

bóp cổ , đ.ấ.m liên tiếp mặt , lúc đầu còn chống cự nhưng đ.ấ.m một phát thái dương thì ngã gục.

Tiếng màn trập của máy ảnh ngừng vang lên, cô gái giày xong, lẫn đám đông trường học.

Khi cảnh sát giữ chặt cánh tay, vẫn quên đá một cú chỗ hiểm của Trần Dật Phi.

Anh đau đớn co rúm , nhe răng trợn mắt chửi:

“Ranh con, tao sẽ lột da mày.”

“Tại cháu đánh bừa bãi?”

Cảnh sát nghiêm mặt chất vấn , chỉ máy ảnh của , hét lên:

“Chú là biến thái! Chú sờ đùi cháu, còn trộm váy cháu!”

Nghe , Trần Dật Phi biến sắc, tức giận :

“Mày cái gì, tao sờ mày lúc nào, mày… ”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/anh-duong-noi-cuoi-chan-troi/chuong-1.html.]

Anh tức giận đùng đùng giơ tay lên, cố tình né, để mặc đ.ấ.m mặt .

Anh tức điên lên, kìm chế , đ.ấ.m ngã xuống đất, ôm mặt òa lên.

“Cháu thật, tin các chú cứ kiểm tra máy ảnh của chú .”

Có một phóng viên nhanh hơn Trần Dật Phi, nhặt chiếc máy ảnh rơi xuống , lập tức hít một :

hề ít ảnh đấy.”

Trong album ảnh, tràn ngập những bức ảnh nhạy cảm của cô gái, góc chụp vô cùng hiểm hóc.

“Không , đấy là nhu cầu công việc, hơn nữa căn bản đụng nó, là nó cố tình dính ...”

Trần Dật Phi vội vàng xua tay nhưng đối mặt với ống kính giơ cao và ánh mắt lạnh lùng của phụ , lời giải thích của trở nên vô cùng yếu ớt.

“Thật là vô liêm sỉ, đồ ấ//u d//âm đáng chết!”

“Loại mà cũng tư cách phóng viên, thật là hỏng đạo đức nghề nghiệp.”

“Kênh marketing câu view thôi, mấy đứa não tàn mạng.”

Máy gần như chĩa thẳng mặt Trần Dật Phi, trán Trần Dật Phi rỉ đầy mồ hôi, trăm miệng cũng thể cãi .

“Được , cả hai đều đến đồn cảnh sát một chuyến, đừng ảnh hưởng đến kỳ thi đại học của học sinh.”

Dưới sự theo dõi của ống kính, phụ kéo dậy, lau nước mắt lên xe cùng cảnh sát.

Bên , Trần Dật Phi chửi bịt mũi, dùng sức đóng sầm cửa xe;

“Ranh con c.h.ế.t tiệt thật là lắm mồm!”

chống cằm ngoài cửa sổ, mặc kệ .

Anh bực bội, suốt dọc đường đều nhắn tin, thỉnh thoảng liếc một cái, chửi vài câu tục tĩu.

Cho đến khi cảnh sát thể chịu đựng nữa:

“Cháu nó còn nhỏ, năng tử tế một chút ?”

“Nếu vu oan, dễ chịu ?! Anh ranh con mất bao nhiêu tiền ?”

Trần Dật Phi đập lưng ghế, nghiến răng trợn mắt .

Nếu đang ở trong xe cảnh sát, chắc chắn sẽ tay đánh đến chết.

“Nói cháu nó vu oan, ảnh trong máy là ma chụp ?”

Cảnh sát buồn hỏi ngược , Trần Dật Phi đỏ bừng mặt:

“Phụ nữ ăn mặc hở hang chẳng là để đàn ông xem , quảng cáo miễn phí giúp họ, họ còn ơn mới đúng.”

“Anh, cũng là đàn ông mà, chúng hiểu rõ tâm tư phụ nữ nhất!”

“Câm miệng.” Cảnh sát mất kiên nhẫn : “Nghe thêm nữa, cũng tay đấy.”

Đến đồn cảnh sát, tính chất của cả hai bên xác định là đánh .

“Dựa theo nội dung trong máy ảnh, thực sự chụp trộm mà phép.”

“Một khi tội danh quấy rối tùng dịch xác định thì việc sẽ kết quả .”

Trần Dật Phi hiểu ý của cảnh sát, dù tức giận đến , cũng nhượng bộ:

“Có thể thương lượng ?”

ba nghìn tệ tiền bồi thường tổn thất tinh thần.”

bình thản giơ tay , chịu đựng ánh mắt g.i.ế.c của Trần Dật Phi, hạ giọng:

“Chú Trần, nhớ con trai chú mới học tiểu học.”

“Con của kẻ dâm ô, chậc chậc, danh hiệu chút nào.”

Mặt Trần Dật Phi lập tức tái mét, từ xuống một hồi, giọng run rẩy:

“Mày, mày rõ như ? Mày điều tra tao ?”

trả lời, mặc cho áp lực vô hình lan giữa hai .

Trần Dật Phi nổi gân xanh, móc điện thoại trả tiền.

“Tao cảnh cáo mày, đừng động con tao.”

Đối mặt với lời tức giận của , nhún vai:

“Những cô gái chú lén, cũng là con của khác mà.”

Loading...