Ánh Dương Nơi Cuối Chân Trời - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-07-11 01:18:36
02
Đến khi cổng trường học, kỳ thi kết thúc, học sinh lượt khỏi phòng thi.
chằm chằm cổng trường, chờ bóng dáng của cô gái .
Cô gái quanh, đáy mắt lộ vẻ thất vọng.
Nhìn những học sinh khác lượt sà lòng cha , trong lòng bà chắc cũng đang mong đợi chờ .
“Xin chào, Cao Hân Di.”
Khi ánh mắt chúng giao , bà thu cảm xúc, cong môi:
“Mình nhớ , cảm ơn giúp giải vây kỳ thi.”
“Mà hỏi xíu, tên ?”
Cô gái tò mò hỏi, bình thản:
“Vì con là con gái tương lai của , con tên là Triệu Hiểu Luy.”
Cô gái ngây , một lúc mới lên tiếng:
“Hả?”
“Nhà ở khu Lê Xuân, tòa bốn, tầng chín.”
Mắt cô gái từ từ mở to, bổ sung:
“Sinh nhật ngày sáu tháng chín, dị ứng xoài.”
“Vết bầm tím chân , là do vô tình vỡ bát, cha của lấy móc áo đánh.”
ngẩng đầu trời, về phía nhà:
“Vừa , kẻo về muộn, ông già cổ hủ mượn cớ khó dễ.”
Ông già cổ hủ là biệt danh mà từng dùng để chế giễu ông ngoại.
Cao Hân Di rõ ràng tin lời , bà song song với , tự giễu :
“Thật lạ, đến cả cha còn nhớ sinh nhật .”
“Hiểu Luy, tương lai sẽ như thế nào thế?”
Bà thẳng mắt , căng thẳng mím môi:
“Mình thi đỗ Đại học Nhân dân ?”
cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
Đó là ước mơ cả đời của bà.
“Rất suôn sẻ, đỗ thủ khoa nên miễn học phí.”
Ngũ quan của và Cao Hân Di giống hệt , điểm khác biệt duy nhất là đôi mắt.
Đôi mắt dài và hẹp, trông lạnh lùng và xa cách hơn bà.
“Tuyệt quá!”
Cao Hân Di reo lên vui sướng, đó cúi đầu:
“ bố vẫn luôn con gái xa nhà, liệu ông đồng ý cho ngoại tỉnh học ?”
nhẹ nhàng vỗ vai bà, dịu dàng :
“Yên tâm, sẽ nghiệp tiến sĩ như mong , trở thành một luật sư giỏi.”
“Sau khi trải qua vô phiên tòa, sẽ hoang mang, cũng sẽ do dự quá ngây thơ .”
“ cuối cùng vẫn kiên trì, vẫn bục bào chữa, dùng hết kiến thức của để giành quyền lợi cho chủ.”
kể cho bà về việc bà giúp đỡ bạo hành, trừng phạt chồng nghiện rượu, giúp đỡ đứa trẻ kiện cáo lớn tuổi bỏ mặc .
Kể về những bà cứu khỏi địa ngục, họ nắm c.h.ặ.t t.a.y bà, nước mắt lưng tròng cảm ơn bà.
Hốc mắt Cao Hân Di đỏ, bà miết miết ngón tay, chút ngượng ngùng:
“Mình ngờ thể trở thành cứu tinh của khác.”
nắm lấy những ngón tay đang siết chặt vì căng thẳng của bà, kiên định :
“Mẹ, trong mắt con, luôn là một hùng.”
Lời khen ngợi thẳng thắn khiến Cao Hân Di đỏ mặt, bà nhỏ giọng :
“Gọi là Hân Di là , cảm ơn.”
Hai chữ cuối, bà nghiêm túc.
Khi sắp cổng khu dân cư, dừng :
“Con nữa, kẻo ông ngoại hỏi thì con khó giải thích.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/anh-duong-noi-cuoi-chan-troi/chuong-2.html.]
Cao Hân Di gật đầu hiểu ý, bà hiểu rõ ông ngoại cổ hủ đến mức nào.
“Hân Di, con về đây là để tặng một món quà.”
đưa cho bà món đồ bọc trong tờ báo, đó buộc một sợi dây dễ tháo.
“Mẹ chỉ mở quà khi gặp nguy hiểm nhưng chắc chắn luôn mang theo bên .”
“Mình .”
Cao Hân Di nắm chặt món quà trong tay, nó nặng hơn bà tưởng.
“Chúng ... ngày mai thể gặp ?”
Bà dường như còn nhiều điều hỏi, luyến tiếc , mỉm :
“Chúng chắc chắn sẽ gặp .”
“Được, sẽ đợi !”
Cao Hân Di bước khu nhà, đến chỗ rẽ, bà còn đầu vẫy tay chào tạm biệt .
nguyên tại chỗ, cũng vẫy tay chào tạm biệt bà.
Ước chừng bà gần như lên lầu , mới mở màn hình điện thoại.
“Người đàn ông quấy rối t.ì.n.h d.ụ.c trẻ vị thành niên trong kỳ thi nghiệp trung học phổ thông”
Hot search đột nhiên hiện mắt, quan tâm ngừng tăng vọt.
nhanh chóng xem các hot search, cho đến khi xác nhận tiêu đề của kiếp biến mất, mới cất điện thoại .
Lần , thể đổi ?
Trong lòng mơ hồ một dự cảm lành, nhanh chóng bước khu nhà, thang máy lên lầu.
Khi dừng ở tầng chín, cửa thang máy từ từ mở , thấy tiếng chai lọ vỡ tan tành.
“Còn dám chống cự nữa?! Nếu trông chờ cái mặt tiền của mày để kiếm tiền, tao chắc chắn sẽ đánh cho mày chết!
nhanh chóng nhập mật khẩu, mạnh mẽ mở sầm cửa, quát lớn:
“Dừng tay!”
Nghe thấy tiếng quát lớn của , Cao Hoằng Vĩ đang giơ gậy sắt sững sờ một chút, tranh thủ thời cơ hét lớn với Cao Hân Di:
“Bật công tắc!”
Bà sực tỉnh, nhanh chóng mở gói quà , cầm đèn pin giơ lên cao, chiếu thẳng Cao Hoằng Vĩ:
“Cha, cha đừng ép con!”
“Ha, lừa ai thế?”
Cao Hoằng Vĩ khinh thường liếc một cái:
“Thấy chống lưng thì cứng cánh ? Hôm nay tao chắc chắn sẽ đánh gãy chân mày, xem ai dám ngăn!”
Ông giơ gậy sắt lên, Cao Hân Di lập tức ấn công tắc.
Ánh sáng mạnh mẽ lập tức chiếu sáng phòng khách, chói đến mức thể mở mắt.
đeo kính râm, nắm lấy tay Cao Hân Di:
“Nhắm mắt , theo con.”
Bà ôm chặt lấy cánh tay , khập khiễng, mắt cá chân vết bầm tím rõ ràng.
Chắc là lúc nãy ngã bong gân chân.
Cao Hoằng Vĩ mở mắt, tức giận mắng:
“Đừng chạy, lũ ranh con!”
Ông vung gậy sắt lung tung, một chân đạp mảnh chai rượu đập vỡ, đau đến mức kêu la thảm thiết.
“Cha…”
Cao Hân Di dừng bước, Cao Hoằng Vĩ dẫm mảnh chai nên chảy máu, thấy đuổi kịp chúng , ông chuyển sang đánh bài tình cảm:
“Hân Di, cha nuôi con mười năm .”
“Để nuôi con ăn học, cha đòi nợ tám năm trời, cha van xin họ cho thêm thời gian, chỉ vì con tương lai .”
Giọng điệu của ông tràn đầy đau lòng, than thở :
“Ép con lấy chồng, cũng là vì cha năng lực, liên lụy đến con.”
liếc Cao Hân Di, bà nhíu mày, vẻ mặt là do dự, mà là giận dữ.
“Đến giờ , ông vẫn còn lừa như đứa ngốc ?”
“Chính ông nghiện cờ b.ạ.c mà đuổi , chính ông vì cờ b.ạ.c mà tiếc cầm cố nhà cửa.”