Anh Là Nhà
Chương 1
1.
Nửa đêm, điều hòa trong phòng ngủ của tôi bỗng nhiên bị hỏng.
Sau khi tỉnh dậy, tôi gọi cho nhân viên bảo trì luôn.
Họ mở cửa suốt 24 giờ và sẽ tới sớm nhất có thể để khắc phục sự cố.
Tôi lôi điện thoại ra, mở danh bạ, tìm một dãy số không lưu tên, rồi gọi.
Sau hai hoặc ba tiếng bíp, điện thoại đã được kết nối.
“Điều hòa bị hỏng, tôi đang ở tòa nhà B ở khu phía nam Nhạc Thành…” Tôi nói một cách ngắn gọn.
Chỉ bằng cách này họ mới có thể đến nhanh chóng hơn,
Tôi còn chưa nói xong, một tiếng cười trầm thấp phát ra từ tai nghe.
Một giọng nói trầm ấm, cuối cùng có chút tình ý.
Khoảnh khắc nó lọt vào tai tôi, những gì tôi muốn nói đã nuốt lại vào trong.
Đêm khuya, trêu chọc như vậy thật không vui tí nào!
“Lâm Noãn, ban đêm gọi cho một người đàn ông báo địa chỉ nhà để làm gì?”
Ủa alo, nếu không nói địa chỉ nhà thì các người đến đây bằng niềm tin à?
Chờ chút.
Tại sao giọng nói của nhân viên trực tổng đài này lại quen thuộc như vậy?
Tôi nghi ngờ tra điện thoại, nhìn vào số điện thoại hai lần.
Aaa
Tôi bấm nhầm số rồi!
Làm sao tôi có thể gọi cho Trình Thục!!
Tôi đứng phắt dậy khỏi giường, tâm trạng vốn đang bực mình của tôi lộ ra trên mặt, tôi mất bình tĩnh.
“Xin lỗi, tôi gọi nhầm số.”
Tôi đứng nhón chân giống như đang đi trong lâu đài quỷ, và cố gắng giải thích.
“Ồ,” anh dừng lại, “Vậy em định gọi cho ai?”
“Điều hòa của tôi bị hỏng.”
“Có nóng không?”
“Nóng.”
“Vậy em đến nhà tôi đi?”
?!!!
Tôi đang để mặt mộc đó.
Tóc tôi rối bù, và người tôi ướt đẫm mồ hôi.
Đầu óc tôi quay cuồng và tôi từ chối trước khi anh ta nói lại: “… Không.”
“Trêu em thôi.” Hắn cười tự giễu: “Nhà em có quạt không?”
“Không.” Tôi không thoải mái, dừng lại một chút, “Anh nghỉ ngơi đi, xin lỗi vì đã quấy rầy anh.”
Tôi không biết anh ấy đang làm gì, có lẽ sắp ngủ, tôi chỉ nghe thấy một tiếng “được” rất nhẹ nhàng.
2.
Chúng tôi sống ở trong một con phố cũ nên việc các thiết bị gia dụng luôn có vấn đề là chuyện bình thường.
Tôi gọi lại cho bên bảo trì, nhưng họ nói rằng tối nay không thể tới được.
Tôi đứng hình như một pho tượng khoảng ba giây, sau đó cầm bộ đồ ngủ mới của mình vào phòng tắm.
Nước trong phòng tắm róc rách rơi xuống nền nhà ố vàng, tụ thành dòng rồi từ từ chảy vào cống.
Tôi và Trình Thục đã chia tay cách đây nửa năm.
Lý do là anh ấy luôn luôn kiểm soát tôi, dù là lớn hay nhỏ. Ngay cả khi tan ca tôi cũng phải chính xác đến từng phút.
Nếu tôi không về, anh ấy rất lo lắng
Lúc đầu, tôi chỉ nghĩ rằng anh ấy quan tâm tôi quá mức, nhưng theo thời gian, tình yêu của anh khiến tôi thật sự mệt mỏi
Anh ấy giống như đang kiểm soát tôi.
Tôi nhớ ngày chúng tôi chia tay, vì trời mưa, nên tôi về nhà muộn, anh ấy thực sự chạy đi tìm tôi trong cơn mưa lớn, và cuối cùng anh bị ốm một trận rất nặng.
Sau khi anh ấy khỏe hơn, tôi đã nói chia tay anh ấy.
“Chia tay đi, Trình Thục, em quá mệt mỏi với anh rồi.”
Anh im lặng một lúc lâu.
Anh ấy muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ nói, “Đã đến giờ em phải ăn rồi.”
Ngay cả lúc này, anh ấy vẫn nghĩ đến việc tôi phải ăn cơm đúng giờ.
“Cộc cộc cộc.”
Tiếng gõ cửa kéo tôi về thực tại, tôi đưa tay tắt vòi hoa sen, dọn dẹp qua và bước ra khỏi phòng tắm.
Cái gì vậy?
Các nhân viên bảo trì không đến.
Vậy là ai?
Trước khi nhìn vào cửa mắt mèo, tôi đã có câu trả lời.
Quả nhiên, chính là Trình Thục.
Tôi mở cửa, mím môi nhìn anh: “Sao anh lại ở đây?”
Anh mỉm cười, giọng nói rõ ràng hơn nhiều so với trong điện thoại, “Anh mang cho em một cái quạt.”
Tôi đứng ngẩn ra một lúc, nhớ lại những câu hỏi anh ấy đã hỏi khi tôi gọi nhầm cho anh ấy.
Người này.
Toàn làm những việc vô nghĩa.
“Không, cảm ơn.” tôi nói giọng chắc nịch, “Tôi không nóng.”
“Trời hôm nay nóng quá,” đôi mắt anh nhắm lại, miệng giấu dưới lớp khẩu trang chắc chắn là đang cười, “Anh có thể vào ngồi không?”
Tôi không nói, nhưng bàn tay nắm tay nắm cửa bất giác thả lỏng.
Tôi nghĩ anh ấy vào.
Nhưng anh ấy chỉ đặt chiếc quạt vào tay tôi, “Ngủ ngon, chúc em ngủ ngon.”
Nói rồi đóng cửa lại cho tôi.
「……」
Đúng là không ngoài dự đoán của tôi.
Anh ấy hiểu rõ tôi đang nghĩ gì.
3.
Ngày hôm sau, sau nhân viên bảo trì đến sửa điều hòa, tôi do dự một lúc, tìm số điện thoại di động của anh ấy và thêm WeChat.
Tôi: Khi nào anh có thời gian, tôi sẽ trả quạt cho anh?
Anh không trả lời.
Sau giờ làm việc vào buổi tối, tôi vừa ra khỏi thang máy, thấy một người đứng trước nhà tôi.
Không giống như tối qua, anh mặc một chiếc áo phông và quần đùi đơn giản, dựa vào cửa và đang bấm điện thoại.
Điện thoại của tôi đổ chuông và khoảnh khắc anh ấy nhìn lên theo tiếng động, tôi muốn bỏchạy.
“Em về rồi.”
Mắt anh ấy sáng lên, cất điện thoại và nhìn tôi.
Tôi dừng lại một lúc rồi lên tiếng: “Đến lấy quạt à?”
Anh gật đầu, liếc nhìn bánh mì và sữa chua trong tay tôi, “Điều hòa đã sửa xong chưa?”
“Xong rồi,” tôi đặt chiếc túi trong tay xuống, rút chìa khóa ra và mở cửa, ”Đợi chút, tôi lấy cho anh.”
Mở cửa, anh theo tôi vào, mở tủ lạnh và xếp những thứ tôi mua vào trong tủ.
Anh không khỏi thở dài: “Trong tủ lạnh em vẫn còn nhiều đồ quá.”
Tôi không trả lời, đi vào phòng ngủ để lấy quạt.
Anh mỉm cười khi thấy tôi đẩy cửa vào, “Không phải em nói rằng không cần sao?”
「……」
Ủa, anh mang cho tôi mượn thì tôi không được dùng sao?
Tôi có ngu đâu?
Trước khi tôi kịp trả lời, anh ấy đã lấy rau từ tủ lạnh ra, thành thạo vào bếp, “Em còn chưa ăn đúng không?”
Tôi cau mày, không biết Trình Thục định làm gì.
Ngọn lửa trên bếp ga đang bập bùng cháy va chạm với không khí, tạo ra âm thanh từ tính, Trình Thục không khỏi lẩm bẩm “Em không thể đặt đĩa như thế này, rất dễ rơi trúng người. Anh đặt nó ở đây cho em.”
“Em phải đeo găng tay khi rửa bát, không sẽ tay em sẽ bị hóa chất ăn mòn da tay.”
“Buổi sáng, đừng chỉ ăn một tí, anh kiểm tra rồi, buổi sáng em chỉ có ăn bánh mì và uống sữa.”
“Dạ dày em vốn không tốt, em phải….”
Những lời nói quen thuộc này làm tôi choáng váng trong giây lát.
Điều ngay lập tức nảy sinh là sự khó chịu không thể diễn tả được.
Tôi nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, lại nói: “Trình Thục.”
Bàn tay đang cầm đĩa của anh dừng lại, nhìn tôi với nụ cười chưa từng thấy trước đây: “Nấu cơm cho em xong anh sẽ đi.”
Giống như trước đây.
Mỗi lần tôi tức giận, anh ấy sẽ cư xử ngoan ngoãn khác thường và không bao giờ nói bất cứ điều gì khó chịu với tôi.
Chỉ đáp lại tôi một cách nhẹ nhàng và nghiêm túc.
Tôi nghiến răng nghiến lợi, tàn nhẫn phá vỡ bầu không khí có phần quen thuộc này: “Chúng ta chia tay rồi.”
Sắc mặt hắn hơi tái đi, nụ cười trên mặt cứng đờ trong chốc lát, sau đó khôi phục trạng thái tự nhiên: “Không sao đâu, chúng ta bắt đầu lại từ đầu là được mà.”
Cơ thể tôi chợt cứng đờ.
Đôi tay buông thõng bên hông anh hơi siết chặt.
Tôi không thể kiểm soát được khoảng thời gian chúng tôi ở bên nhau cứ hiện lên trong tâm trí tôi.
“Không được.”
Tôi nhìn anh và nói một cách nghiêm túc: “Tôi không muốn bị ràng buộc bởi anh, bây giờ tôi rất ổn.”
“Sẽ không có vấn đề gì nếu đĩa không được đặt theo những gì anh nói, ăn gì vào buổi sáng cũng là ý muốn của tôi, tôi cũng có thể tìm một người giúp việc để rửa bát, tôi cũng không có gì là không thể sống thiếu anh, cuộc gọi tối qua hoàn toàn là vô tình, nếu anh thấy phiền, tôi có thể trả anh tiền tôi thuê cái quạt đấy.”
“Không cần,” anh thì thầm, khóe miệng luôn mỉm cười rũ xuống, lông mi phủ xuống dưới mắt, “Anh làm phiền em rồi.”
Trái tim tôi đau nhói, tôi không nói gì nữa.
Nghiến răng nghiến lợi, tôi xoay người đi về phía phòng ngủ.
Tôi định đợi anh ấy đi rồi mới đi ra ngoài, nhưng cơn buồn ngủ do làm việc cả ngày lan rộng khiến đầu óc tôi thư giãn và tôi thực sự ngủ thiếp đi.
Khi tôi tỉnh dậy lần nữa thì đó là cuộc gọi của đồng nghiệp trong công ty.