Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Anh Là Nhà

Chương 2



4.

“Tiểu Noãn, kế hoạch của chúng ta cần phải sửa lại. Ngày mai bên A sẽ cử người phụ trách đến. Tôi đã nhắn tin cho cô nhưng cô không trả lời.”

Tôi nhắm mắt lại im lặng nghe.

Các giác quan dần hồi phục.

Chiếc điều hòa cũ kỹ kêu ù ù, bên ngoài có tiếng ô tô bấm còi, tiếng hai vợ chồng hàng xóm đang dạy con, đủ loại âm thanh vang lên cùng một lúc.

Phải mất một lúc tôi mới nhận ra mình đang ở đâu.

Sau khi tôi thay đổi kế hoạch xong, cái bụng đói của tôi phát ra tín hiệu cầu cứu.

Tôi đặt máy tính xuống và nghĩ đến việc mở tủ lạnh tìm gì đó lót dạ.

Nhưng tôi nhìn thấy một bữa tối thịnh soạn trên bàn.

Có lẽ là vì anh biết tôi sẽ không ăn đúng giờ và có một tờ giấy note bên cạnh, “Dạ dày của em không tốt, nhớ làm ấm nó trước khi ăn nhé~”

Tôi cầm tờ giấy bằng hai ngón tay và lưỡng lự không muốn vo viên nó lại.

Ăn xong tôi thấy hơi hối hận.

Mở nó ra đọc lần nữa rồi đặt nó vào chiếc hộp dưới bàn cà phê.

Sáng hôm sau tôi đến công ty, cấp trên yêu cầu tôi kết nối thông tin với người phụ trách bên A.

“Là cô lên kế hoạch, nên cô sẽ chịu trách nhiệm về dự án này.” Người quản lý nói: “Tôi sẽ gửi WeChat của người phụ trách cho cô, cô có thể trao đổi.

Nói rồi, tôi cầm lấy tấm danh thiếp và tìm kiếm trên Wechat.

Tôi bấm nhưng tay tôi bỗng dưng cứng đơ.

“Sao vậy?” Người quản lý thấy tôi sửng sốt, nghi ngờ hỏi: “Anh ta từ chối?”

“Không có.”

Tôi nhìn hai dòng “Gọi âm thanh và video” và “Gửi tin nhắn” trên điện thoại và chớp mắt: ”Đã Là Bạn Bè”

“Hai người quen nhau sao?

“Ừm.”

Chúng tôi không chỉ biết mà còn biết rất rõ đấy!

“Quản lý, cô có thể thay người khác giao dịch với anh ta được không?”

“Sao vậy? Có bất tiện gì sao?”

“Có một chút,” tôi khá xấu hổ.

“Anh ấy là bạn trai cũ của tôi.”

Người quản lý im lặng một lúc rồi gật đầu: “Được, tôi sẽ xử lý về với bên đó”

Tôi tưởng chuyện này không liên quan gì đến tôi.

Nhưng khi tan sở, tôi đã nhìn thấy Trình Thục.

Anh mặc một bộ vest vừa vặn và đeo cà vạt, trên người có xịt nước hoa.

Nó có mùi hoa huệ và hoa hồng, nếu ngửi kỹ còn có mùi tuyết tùng lạnh. (Tưởng tượng nó giống mùi Dior Sauvage Eau De Toilette do Johnny Depp làm người đại diện nhá)

Anh ấy hiếm khi ăn mặc như thế này, và vì ngoại hình nổi bật nên anh ấy đã gây chú ý khi bước vào công ty.

Tôi không thể cưỡng lại việc nhìn anh ấy hai lần.

Rõ ràng có rất nhiều người, nhưng lúc tôi ngước mắt lên nhìn anh, tôi và anh ấy đã nhìn nhau một cách chính xác.

Sau đó, mùi nước hoa thơm tho đó ngày càng đến gần tôi hơn.

Cho đến khi trước mắt tôi xuất hiện một bóng đen to lớn.

Tôi nhìn lên.

Anh ấy và quản lý đứng trước mặt tôi.

“Lâm Noãn, đây là người phụ trách hạng mục này.”

Tôi vẫn còn có chút mơ hồ, nhìn cấp trên của mình: “Không phải tôi đã đề cập đến việc đổi người hay sao?”

“Xin chào, tôi là Trình Thục.” Anh không cho tôi cơ hội để nói chuyện với cấp trên.

“Xin chào,” tôi nhanh chóng đứng dậy, nhìn dáng vẻ doanh nhân của anh, bắt đầu tự giới thiệu: “Tôi là Lâm Noãn.”

“Vậy tôi hy vọng chúng ta có thể hợp tác vui vẻ.” Anh dừng lại một chút, như thể nhìn ra được suy nghĩ của tôi, lại nói thêm: “Cô Lâm yên tâm, chúng ta chỉ nói chuyện công việc thôi.”

Quản lý thấy chúng tôi quen nhau, mỉm cười giải quyết ổn thỏa: “Chúng tôi đều là nhân viên nên không ai khó khăn cả. Hai người cứ nói chuyện đi nhé, tôi còn việc khác nên về trước. ”

“…”

Tôi nhìn cô ấy rời đi, mím môi dưới và nói: “Vậy tôi sẽ lấy cho anh một số thông tin tài liệu. Chúng ta nói chuyện trong phòng họp nhé?”

Trình Thục gật đầu: “Được.”

Anh ấy tỏ ra như không biết tôi.

Dường như chuyện hôm qua chỉ là ảo ảnh.

Đúng, sau khi tôi nói như vậy, ai có thể kiên trì được?

Trong phòng họp, chúng tôi đã thảo luận ngắn gọn về các bước tiếp theo của dự án.

“Anh còn thắc mắc gì nữa không?”

Tôi hít một hơi thật sâu và cảm thấy hơi bí bách.

Yết hầu của anh hơi trượt xuống, khóe môi cong lên: “Lâm Noãn, em không cần phải lo lắng như thế.”

Anh bình tĩnh dựa lưng vào ghế, cầm nắp bút trên bàn lên bấm vào, “Anh không hề biết đối tác của anh là em, nếu em thấy phiền, em có thể báo với quản lý đổi người khác.”

Tôi nhíu mày.

Tôi đã đề cập với quản lý

Nhưng tôi không biết tại sao lại không có gì thay đổi.

Bỗng nhiên điện thoại di động bên cạnh Trình Thục đổ chuông.

Anh nhìn tôi, đứng dậy, bước ra ngoài nghe điện thoại.

Nhưng có lẽ anh ấy không biết rằng công ty của chúng tôi là công ty tôi làm gì có cái gọi là cách âm.

Vì thế, giọng nói của người đàn ông đầu dây bên kia lớn đến mức dội vào tai tôi không sót một chữ.

“Trình Thục, cậu là có ý gì? Không phải cậu ghét nhất đi làm sao, lão tử đây thức cả đêm làm kế hoạch cho dự án lần này, kết quả vừa đi vệ sinh cậu đã thay mặt tôi xuất hiện ở đấy sao?”

Người ở đầu bên kia điện thoại dường như đang tức giận, vì vậy giọng nói của anh ta đặc biệt lớn.

Trình Thục đẩy điện thoại ra xa một chút rồi nói:

“Trường hợp đặc biệt.”

“Thật là một tình huống đặc biệt, khiến cho anh trai họ Trình của chúng tôi vốn không bao giờ chú ý đến việc chải chuốt mà hôm nay lại ăn mặc lòe loẹt như một con công. Tốt nhất anh nên cho tôi một lý do hợp lý, nếu không tôi nhất định sẽ tố cáo.”

Trình Thục hạ mắt xuống,yết hầu anh trượt lên trượt xuống, “Theo đuổi lại vợ yêu!”
…….

Mặt tôi đỏ lên.

Như vậy… Trình Thục đặc biệt đến vì tôi.

Vừa rồi anh tỏ ra thoải mái như vậy, tôi tưởng anh đã lâu không còn để ý tới nữa.

Hóa ra tất cả chỉ là giả vờ.

Trong lòng tôi có một sự ngọt ngào giữa những cay đắng.

Nhưng khi nghĩ đến thời gian chúng tôi bên nhau, tôi không thể không mỉm cười.

Bọn họ nói gì tiếp tôi cũng không nghe rõ, không có tâm trạng để nghe nữa, trong đầu tôi bây giờ là một mới hỗn độn.

Cho đến khi quay trở lại bàn làm việc của mình, tôi mới tỉnh táo trở lại.

“Lâm Noãn à, không phải là tôi không muốn giúp cô,” Quản lý đến giải thích với tôi, “Đó là bởi vì tôi nghe nói rằng anh ta đến công ty để đàm phán hợp đồng.”

Tôi thốt lên một tiếng ”Ừ”, khi tôi nghĩ về cuộc điện thoại sáng nay, xâu chuỗi mọi chuyện lại thì đều có lý.

Quản lý nhìn tôi không vui lắm, lo lắng dặn dò: ” Lâm Noãn, cô dù có thấy xấu hổ thì cô vẫn cứ phải kiên trì đi. Dù sao thì cô cũng tự mình hoàn thành dự án này, khi chia hoa hồng thì số tiền đó phải thuộc về cô. Dù sao thì, sau tai nạn của bố mẹ, cuộc sống hiện tại lại khó khăn….

Lời còn chưa dứt, cô ấy dường như cảm thấy bây giờ nói ra điều đó không thích hợp nên đột ngột chuyển chủ đề: “Nếu có thể thì hãy nhẫn nhịn. Đừng làm anh ta không vui mà từ chối hợp tác.”

Tôi giật giật khóe miệng, gượng cười: “Tôi hiểu rồi.”

“Chà, bố mẹ cô sẽ rất vui nếu họ biết rằng bây giờ cô vô cùng mạnh mẽ.”

Tôi im lặng một lúc, sau đó đứng dậy: “Vậy tôi đi trước.”

6.

Không còn sớm nữa, khi tôi bước ra khỏi tòa nhà, ánh sáng cuối cùng trên bầu trời cũng biến mất.

Đèn neon rực rỡ và đầy màu sắc từ các tòa nhà sáng lên như thể không có gì thay đổi.

“Lâm Noãn?”

Đang cắm cúi bước đi, tính toán thời gian đến ga tàu điện ngầm, đột nhiên tôi nghe thấy ai đó gọi mình.

Tôi ngẩng đầu lên nhìn hắn, có chút bối rối.

“Anh là?”

“Chắc cô không nhớ, tôi là Giang Thừa Húc.”

Mất một lúc phản ứng lại, tôi gật đầu lấy lệ, “Nhớ rồi.”

Khi còn nhỏ, chúng tôi thường chơi cùng nhau.

Khi tôi lớn lên, hắn có tỏ tình với tôi nhưng tôi từ chối.

Sau đó, hắn ra nước ngoài.

Chúng tôi cũng từ đó mà cắt đứt liên lạc.

“Tôi nói em không thể quên được tôi mà.” hắn quan sát tôi từ trên xuống dưới rồi nhìn vào tòa nhà phía sau tôi, “Giờ em tiếp quản công ty của gia đình sao?”

Tôi cười gượng: “Không có.”

“À…” anh dừng lại, “Vậy cùng nhau đi ăn cơm thì sao?”

“Tôi mời em.” Sau khi nói xong, hắn nhanh chóng bổ sung.

“Không, cảm ơn,” tôi tỏ ra bình tĩnh, giả vờ không nhìn thấy sự đồng cảm trong mắt hắn, “Tôi phải về nhà, làm thêm giờ.”

“Một tháng em làm được bao nhiêu tiền, tôi sẽ cho em.”

“Không cần, cảm ơn.”

Tôi nói rồi xoay người muốn rời đi.

Nhưng bất ngờ, hắn đột nhiên vươn tay ra nắm chặt cổ tay tôi.

Tôi vô thức né tránh.

Nhưng hắn cũng không bỏ cuộc.

“Lâm Noãn, giờ em đâu còn là tiểu thư giàu có như trước nữa, tôi giữ mặt mũi cho em, nói chuyện với em rất lịch sự khi gặp lại em, em lại nghĩ rằng mình là một nhân vật tầm cỡ sao?”

Tôi cố gắng hết sức để thoát ra, nhưng vô ích. Cổ tay tôi cảm thấy đau rát vì sự kìm kẹp của hắn.

Tôi hít một hơi thật sâu, nói: “Buông ra.”

“Em ở lại đây chỉ để kiếm vài trăm tệ mỗi ngày thôi sao, em đi theo tôi, mặc dù bây giờ hai gia đình chúng ta không còn ngang hàng như trước, anh không thể cưới em, nhưng tiền tôi cho em sẽ không mất đi, em vẫn có thể sống như trước đây, thế nào?”

“Con mẹ nó, anh ở đấy mà nằm mơ đi,” tôi bình tĩnh lại, “Giang Thừa Húc, lúc đó tôi không thích anh, bây giờ càng không có cảm tình, cuộc sống của Lâm Noãn tôi đây thế nào thì cũng không phải chuyện anh có thể tham gia. Đã là ngan là vịt thì sao có thể ra được cái cốt cách của công của phượng được. Nếu anh không buông tay tôi ra, tôi sẽ kêu lên đấy.”

“Em kêu lên đi.” Hắn chẳng mảy may quan tâm, “Tôi hứa sẽ bịt miệng người ta bằng tiền.”

“Anh muốn cái gì ở tôi?” Tôi biết mình không thể thoát được liền tìm cách trao đổi với hắn.

Cuối cùng, người bị giày vò không ai khác ngoài tôi.

“Không có việc gì cả, tôi chỉ muốn ăn tối với em.”

Anh ta nói và chạm vào cổ tay tôi bằng ngón tay cái một cách mờ ám.

Ở thời điểm này chỉ có thể thực hiện từng bước một.

“Được rồi,” tôi gật đầu đồng ý, “Anh buông tay tôi ra, tôi sẽ ăn tối với anh.”

Hắn vẫn không buông tay và túm lấy tôi đi về phía xe của hắn.

Tôi nhìn xuống và lấy điện thoại ra và nhanh chóng nhấn phím khẩn cấp.

Ngay cả khi tôi biết người đó là ai, tôi cũng không nên liên lạc lại với anh.

Chỉ mới hai giây kể từ khi điện thoại được kết nối thì tay còn lại của tôi bị nắm lấy.

Mùi nước hoa Dior Sauvage khi nãy phảng phất quanh mũi tôi.

Tôi dừng lại.

Giang Thừa Húc nghi ngờ quay đầu lại.

“Trình Thục.” Trong mắt hắn hiện lên một tia kinh ngạc, bàn tay giữ chặt cổ tay tôi cũng nới lỏng hơn chút.

Trình Thục gật đầu: “Anh định đưa người yêu tôi đi đâu? Vậy chúng ta cùng đi nhé!”

Giang Thừa Húc sững sờ, “Không phải đã chia tay rồi sao?”

Ngay cả chuyện này hắn cũng đã điều tra.

Có vẻ như không phải ngẫu nhiên mà hôm nay hắn tình cờ gặp tôi.

“Các cặp đôi thỉnh thoảng xảy ra mâu thuẫn nhỏ không phải là chuyện bình thường sao?” Trình Thục rũ mắt, nhìn Giang Thừa Húc đang nắm chặt cổ tay tôi: “Hôm nay tôi và cô ấy còn có việc khác phải làm, nếu anh không gấp thì buông tay.”

Giang Thừa Húc im lặng vài giây.

Bất đắc dĩ, hắn buông tay tôi ra.

Chương trước Chương tiếp
Loading...