Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Anh Là Nhà

Chương 5



13.
Đã rất lâu rồi tôi mới có thể ngủ ngon như vậy.

Khi thức dậy, đã là hai giờ chiều.

Tỉnh dậy một lần nữa là tiếng gõ cửa. Não của tôi nói rằng nó chưa muốn làm việc, tôichoáng váng một lúc trước khi tỉnh táo hẳn.

Tôi tự hỏi liệu mình có nghe nhầm không.

Khi mà ngày nào cũng có người gõ cửa?

Tôi cầm điện thoại lên và thấy hàng chục cuộc gọi nhỡ.

Khi mở khóa, cuộc gọi của Tiểu Nhiên lại vang lên.

Không suy nghĩ nhiều, tôi ra khỏi giường và hỏi:
“Có chuyện gì sao?”

“Cậu đang ở đâu?” Giọng điệu rất lo lắng.

“Tớ đang ở nhà.”

“Mẹ kiếp, đừng hòng nói dối, tớ vừa đến nhà cậu làm éo gì có ai ở nhà? Nói đi, cậu đi đâu? Không phải là tìm đám người Giang Thừa Húc một phen sống mái đấy chứ?”

“Không,” tôi hắng giọng, “Nếu cậu đến nhà tớ, tớ sẽ mở cửa cho cậu.”

Nửa giờ sau, hai chúng tôi ngồi trên ghế sofa nhìn nhau.

“Có một người đàn ông đã ở đây!”

Cô ấy quan sát tôi từ trên xuống dưới, ánh mắt như muốn lột trần tôi ra.

“Làm sao cậu biết?”

“Trực giác mách bảo.”

Tôi giơ tay lên và chạm vào cổ mình, dùng tóc che đi những vết mờ hồng hồng.

“Người đàn ông này có vẻ khá quan trọng với cậu nhỉ?”

“Hả?”

“Cậu hủy bỏ kế hoạch vì anh ta?”

Tôi cứng người.

Sau khi phản ứng vài giây, tôi nhớ ra rằng đêm qua tôi đã định báo cáo ẩn danh những bằng chứng thu thập được trong sáu tháng qua vào sáng nay.

Nhưng tôi đã ngủ đến tận bây giờ.

Bộ não vẫn chưa bắt đầu hoạt động hoàn toàn.

“Từ bỏ cũng tốt, dù sao tớ thấy tối qua cậu hơi bốc đồng, tớ sợ có chuyện xảy ra với cậu, kết quả là cậu lăn ra ngủ. Quá đáng, nói đi, thằng cha đấy là ai?”

Cô ấy thấy tôi không có vấn đề gì, tỏ ra thoải mái hơn, bắt đầu buôn chuyện.

“Trình Thục.”

“Tớ chỉ nói rằng cậu rất quyến rũ, anh ta sẽ không tìm được ai như cậu ấy…chờ chút..khoan đã, cậu nói ai?”

“Trình Thục.” Tôi lặp lại lần nữa.

“Vậy…Anh ấy biết kế hoạch của cậu, nên đặc biệt đến ngăn cản bằng cách dùng mĩ nam kế..khà khà”

“Chắc chắn anh ấy không biết.” Tôi suy nghĩ một lát, “Tối hôm qua anh ấy uống say liền chạy đến nhà tớ, tớ cho anh ấy ngủ nhờ một đêm.”

Tôi nhìn vào đôi mắt lơ đãng của cô ấy, cảm thấy hơi lạ.

Tiểu Nhiên nhìn tôi chăm chú một lúc lâu, “Tớ thấy hình như có chút không đúng. Cậu nghĩ gì về việc Trình Thục đến gặp cậu?”

“Không nghĩ gì cả!” Nói xong, tôi nhận ra giọng mình hơi lớn.

“Tớ nghĩ trước khi làm điều gì đó, cậu hãy nghĩ về anh một chút.”

“Ừ.”

Cô ấy thấy tôi không cự tuyệt, liền từ từ quay lại chủ đề cũ.

“Vậy cậu vẫn sẽ thực hiện kế hoạch của mình chứ?”

Tôi không nói gì.

Thẳng thắn mà nói.

Tôi hơi do dự.

14.

Sau khi tiễn Tiểu Nhiên về, tôi mở điện thoại ra bắt đầu đọc tin nhắn.

Tối qua tôi không có cơ hội động vào điện thoại của mình, nó nằm chỏng chơ đến bây giờ.

Một trong số tin nhắn được gửi cho tôi lúc tám giờ sáng.

“Nhớ ăn sáng khi thức dậy, hâm nóng đồ ăn, buổi chiều anh sẽ về.”

Giọng điệu không thay đổi so với khi chúng tôi ở bên nhau.

Như thể chúng tôi chưa bao giờ xa nhau.

Giang Thừa Húc cũng gửi tin nhắn cho tôi, chẳng qua chỉ là đe dọa tôi hay gì đó, tôi không trả lời.

Năm giờ chiều.

Trình Thục đến, mang theo một hợp đồng.

Sự việc tối qua thật khó xử cho cả hai chúng tôi.

Vì vậy, chúng tôi thậm chí còn không đề cập đến nó dường như có sự hiểu biết ngầm.

“Đây là cái gì vậy?”

“Như em thấy, hợp đồng lao động.”

Mắt tôi mở to, tự chỉ vào mình, “Cho tôi?”

“Phải, cho em.”

Anh ấy kéo ghế ngồi xuống, như thể đang thực sự nói về việc hợp tác với tôi, “Anh biết khả năng của em. Hôm qua công ty em thông báo với bên anh rằng người phụ trách dự án đã thay đổi, vì vậy anh muốn em đến công ty anh phát triển. Lương sẽ tăng 30% so với ban đầu, em có thể đưa ra các điều kiện khác nếu em muốn.”

“Chỉ vì lý do này mà anh muốn chiêu mộ em vào công ty của anh sao?”

Yết hầu của anh cuộn lại, môi hơi mím lại nhưng anh cũng không nói.

Chúng tôi yên lặng nhìn nhau vài giây.

Tôi không khỏi nghĩ đến nụ hôn nghẹt thở tối qua.

Hồi lâu sau, anh cuối cùng cũng lên tiếng: “Đây chỉ là một phần lý do.”

“Còn gì nữa?”

“Ngoài ra, là bản thân anh muốn em đến.”

Anh bình tĩnh nói, “Ngoài việc em thực sự có tài, anh muốn nói rằng, những việc em đang muốn làm, anh có thể giúp em.”

Tôi choáng váng.

Cảm nhận được sự ngạc nhiên của tôi, anh đưa ngón trỏ ra nhẹ nhàng móc vào ngón út của tôi, “Tối qua…Tiểu Nhiên đã gọi cho anh.”

“Cô ấy làm sao vậy…”

“Cô ấy nói rằng em có thể sẽ không nghĩ thông suốt, rồi nói sơ qua cho anh kế hoạch của em. Anh không biết dùng thân phận gì để có thể ngăn cản được em, cũng không biết thuyết phục em từ bỏ cái ý tưởng tồi tệ đó. Vì thế, anh đã uống một ít rượu để can đảm lên một chút.”

Thấy tôi không phản đối việc anh đến gần, hai tay anh bắt đầu cố gắng đan xen với tay tôi, “Anh biết em rất nhớ bố mẹ, và anh cũng biết em có lẽ muốn mang những kẻ xấu ra ánh sáng. Nhưng nếu cha mẹ em biết con gái mình dùng mạng sống của mình để đòi lại công bằng cho họ, họ chắc chắn sẽ thấy rất buồn.”

“Vì vậy, chúng ta hãy dành thời gian tìm ra một giải pháp tốt hơn?”

Có lẽ đó là nhiệt độ ấm áp trong lòng bàn tay anh.

Hoặc những lời động viên đầy sức mạnh của anh ấy.

Nó làm cho trái tim vốn đã chế t của tôi, giống như một con chim học bay trở lại sau khi bị thương, cố gắng học cách đập trở lại.

15.

Tôi chính thức gia nhập công ty của Trình Thục..

Khi sự việc dần trôi qua, tôi phát hiện rằng Trình Thục chưa bắt đầu chuẩn bị đánh bại công ty của Giang Thừa Húc sau khi Tiểu Nhiên nói với anh ấy kế hoạch của tôi.

Cuộc tấn công thật sự bắt đầu khi tôi gia nhập công ty và chúng tôi làm việc cùng nhau trong dự án này.

Về phía họ, mục đích chính cơ bản là khiến cho dự án này không thể hoàn thành.

Kết quả là nhà phát triển chính của dự án bị thua lỗ.

Nói cách khác, nếu Giang Thành Húc nhận dự án mà tôi đã dày công thực hiện, hợp tác giữa hai bên sẽ chấm dứt.

Hôm đó, tôi xuống lầu mua cà phê lại tình cờ gặp quản lí của công ty cũ.

“Lâm Noãn, có thời gian không? Chúng ta nói chuyện một lúc.”

“Được.”

Chúng tôi tìm một góc yên tĩnh.

“Cô tới công ty mới là một chuyện tốt đối với cô.”

“Có chuyện gì?”

“Sau khi cô rời đi, mấy dự án lớn trong công ty đều thất bại, chủ tịch Giang và giám đốc Giang mỗi ngày đều mất bình tĩnh. Hiện tại công ty như một mới hỗn độn, đoán chừng sau một thời gian nữa sẽ có người bị sa thải.”

“Sa thải? Tôi nhớ không nhầm công ty rất bận rộn, cô còn phải tuyển thêm người?”

“Đó là trước đây, bây giờ họ nợ chúng tôi hơn một tháng lương.” Cô khẽ thở dài: “Tôi nghe nói có một khoản tiền hiện đang mắc kẹt trong một lô hàng, nếu được phê duyệt sẽ giải quyết ổn thỏa việc chậm lương.”

Tình huống này, mọi người đều biết chỉ là lí do trấn an nhân viên.

“Tôi nghe nói anh Giang đã xúc phạm người khác nên mới thành ra thế này. Nhưng chúng ta vẫn không thể chống lại được đồng tiền của tư bản. Cuối tuần này, tôi có cuộc phỏng vấn với một công ty khác, phải rời đi càng sớm càng tốt.”

……

Sau khi quản lí rời đi.

Tôi vẫn ngồi ở đó một mình rất lâu.

Trực giác nói với tôi.

Công ty của Giang Thừa Húc có thể sụp đổ nhanh như vậy, nhất định có liên quan đến Trình Thục.

Chương trước Chương tiếp
Loading...