Anh Là Nhà
Chương 4
10.
Giang Thừa Húc khi còn đi học thành tích học tập vốn rất tệ.
Thế hệ thứ hai của gia đình tài phiệt, được nuông chiều nên hư hỏng, hút thuốc, uống rượu, chơi gái, đánh nhau và yêu đương là chuyện như cơm bữa.
Sau khi tốt nghiệp trung học, trượt đại học và ngay lập tức bị cha hắn tống sang nước ngoài
để bồi dưỡng.
Khi đẩy cửa văn phòng, tôi thấy hắn đang ngồi trên ghế chủ tịch nghe điện thoại.
Tôi nén lại cảm xúc, gõ cửa.
Khi nhìn thấy tôi, mắt hắn hiện lên một tia ngạc nhiên.
Giây tiếp theo liền tắt điện thoại.
“Em suy nghĩ lại về điều kiện của tôi?”
Tôi ngồi xuống đối diện với hắn, “Anh đang muốn làm cái quái gì vậy?”
“Làm gì?” Hắn vẻ mặt bối rối.
“Dự án tôi đang hợp tác với Trình Thục.” Tôi ngẩng mặt lên, “Anh thật sự cần dùng việc này để xây dựng uy tín của mình phải không? Tôi nghe cấp dưới của anh nói vậy.”
“Đúng, thì sao?”
Hắn nhìn tôi, ánh mắt đầy giễu cợt: “Trước đây em núp sau Trình Thục tránh mặt tôi, bây giờ lại dám đến tìm tôi.”
“Tại sao tôi không dám?”
Tôi mỉm cười: “Đây không phải mục đích của anh sao?”
” Nói vậy là có ý gì?”
“Đêm đó anh giả vờ vô tình gặp lại tôi, muốn dùng vũ lực đưa tôi đi. Giờ anh lại cố tình gây rối và cướp đi công trình mà tôi sắp hoàn thành. Kỳ thực, anh làm tất cả những điều này là để đuổi tôi đi. Phải không?”
Sắc mặt hắn thay đổi.
Tôi biết tôi đã đoán đúng.
“Để tôi đoán nhé!” Tôi biết rằng mình đã đúng nên không vội vàng, “Với đầu óc của anh, làm sao anh có thể nghĩ đến việc này, nó là lệnh của cha anh hoặc gia đình anh, đúng chứ?”
Hắn nắm chặt điện thoại trong tay.
Ánh mắt bối rối và có vẻ bất an, “Em nói cái gì, sao tôi không hiểu.” (ni shuo shen me? Wo ting bu dong) =))))
“Dù sao với trình độ suýt trượt tốt nghiệp trung học của anh thì không hiểu cũng đúng thôi.”
Tôi nhìn hắn, cảm thấy thú vị, “Sau khi cha mẹ tôi qua đời, khi tôi nộp đơn vào công ty này, là thông qua trợ lý của cha tôi, hiện là trưởng phòng tiếp thị, cha anh và các lãnh đạo cấp cao không biết sự tồn tại của tôi.”
“Sau đó, họ phát hiện ra nên anh muốn đuổi tôi đi nhưng lại không có lý do nào thích hợp, anh sợ người bạn cũ là tôi đây biết anh chẳng có tài cán gì, sợ bị chỉ trích. Suy cho cùng tôi có cố gắng bao nhiêu, dự án này cũng sẽ được hoàn thành dưới danh nghĩa của anh. Còn tôi? Các người lại muốn qua cầu rút ván, đuổi người.”
“Tôi đoán đúng chứ?”
Hắn bật dậy.
Hai tay đặt trên bàn, “Cô đang dọa tôi?.”
“Tôi không dọa, vì sao anh lại cố đuổi tôi đi ? Có cảm thấy lương tâm cắn rứt không?”
Giang Thừa Húc không lên tiếng.
Vô lực ngồi xuống ghê.
11.
Chiều hôm đó, tôi bắt xe buýt đến nghĩa trang.
Gia đình tôi và Giang gia vốn là bạn bè thân thiết.
Cha mẹ tôi và cha mẹ hắn có mối quan hệ cực kì tốt.
Nhưng ai có thể nghĩ rằng nhà họ Giang lại đào cho cha tôi một cái bẫy để ông rơi xuống.
Vì tin tưởng tình bạn này quá mức khiến chuỗi cung ứng bị phá vỡ.
Nguồn vốn đóng băng.
Cha tôi đi tìm nguồn đầu tư khác.
Sau khi đàm phán từ Giang gia trở về, ông gặp tai nạn xe nghiêm trọng.
Trong nghĩa trang yên tĩnh.
Tôi tìm thấy bia mộ của cha mẹ, lặng lẽ ngồi với họ một lúc.
“Con đã tìm ra cách,” tôi thì thầm, nhìn vào bức ảnh cha tôi đang mỉm cười hạnh phúc trên bia mộ, “Con sẽ khiến họ phải trả giá.”
Trời tối dần, mùa thu sắp đến khiến nhiệt độ ngày và đêm chênh lệch khá rõ rệt, tôi đứng dậy về nhà.
Tôi cẩn thận làm một bản báo báo về các dự án trái phép bên ngoài, tình hình tài chính của công ty trong sáu tháng qua. Đồng thời lập bảng tóm tắt chi tiết về việc trốn thuế của công ty mà tôi đã thu thập được.
Sau đó gọi cho Tiểu Nhiên.
“Cậu nghĩ kĩ chưa?” Cô ấy nói với vẻ do dự.
“Nghĩ kĩ rồi,” hình ảnh của tôi phản chiếu trên màn hình máy tính, “Hôm nay, tớ và Giang Thừa Húc đã quyết đấu rồi, sau khi hắn nói với lão già ấy, ông ta chắc chắn sợ tớ biết điều gì đó nên muốn bịt miệng, cách tốt nhất là tạo ra sự cố.”
“Nhưng lão Noãn à, cậu đã thu thập chứng cứ về công ty của bọn họ rồi, để bọn bọ bị kết án vài năm thôi được không?” Giọng nói của Tiểu Nhiên có vài phần do dự, “Để cậu đem tính mạng của mình ra mạo hiểm, mình không thể đồng ý được.”
“Chúng ta có thể từng chút một thu thập chứng cứ.” Tiểu Nhiên dừng một chút rồi nói tiếp: ” Cho dù cậu có tính toán, nhưng ai có thể đảm bảo là tình huống xảy ra với cha mẹ cậu sẽ không xảy ra nữa?”
“Hay chúng ta đi gặp tài xế gây tai nạn lúc trước, chúng ta vẫn có thể…..”
“Tiểu Nhiên,” Tôi ngắt lời cô ấy và cười lớn, “Cậu biết rõ mà, cơ hội đấy rất mong manh, đúng chứ?”
Chưa kể tài xế đã nhận được bao lợi ích từ Giang gia.
Nếu chỉ đơn giản như vậy, tôi đã không khốn cùng như này, cha mẹ tôi không chết oan như vậy.
Không có cách nào để khiến anh ta rút lại lời thú nhận của mình.
Tai nạn xảy ra vào một ngày mưa tầm tã, lại còn ở điểm mù của camera giám sát, thậm chí còn đâm vào chỗ hiểm của xe chở cha mẹ tôi.
Vì vậy, ngay cả camera hành trình cũng không thể được sử dụng làm bằng chứng.
Trên chiếc xe kia, càng không có camera hành trình nào được lắp đặt.
Điều này khiến điều tra đi vào ngõ cụt.
Cuối cùng, được kết luận là một tai nạn.
Tôi không tin điều đó, và càng không muốn tin.
Vì thế, dù có đánh đổi bằng cả tính mạng của mình để lấy bằng chứng cho thấy vụ tai nạn đó là cố tình.
Và Tiểu Nhiên là một phóng viên.
Cô ấy có thể giúp tôi báo cáo nó.
Tôi chỉ hy vọng rằng họ sẽ phải trả cái giá đúng với những gì họ gây ra.
Kế hoạch này là quyết định của tôi cách đây sáu tháng trước, khi đã sẵn sàng gia nhập công ty của nhà họ Giang.
12.
Tiểu Nhiên không thể thuyết phục tôi.
Cuối cùng, cô ấy miễn cưỡng cúp điện thoại.
Mười hai giờ đêm.
Tôi bị đánh thức bởi một tiếng gõ cửa rời rạc.
Tôi hơi xoay người và nhận ra rằng mình đang ngủ trên ghế sofa.
Bộ tản nhiệt của máy tính bên cạnh nó vẫn đang rít lên.
Tôi ngồi dậy bật đèn lên, thấy Trình Thư đang đứng ngoài cửa.
Anh ấy rất khác so với bình thường.
Anh đang say, ngay khi cánh cửa mở ra, mùi rượu nồng nặc xộc vào mũi tôi.
“Anh…”
Cánh cửa mở hé ra, anh dùng tay đẩy mạnh vào.
Cánh cửa bị đẩy ra.
Ngay lập tức, cơ thể anh đổ về phía tôi.
Tôi vô thức lùi lại bước.
“Sao anh lại ở đây?”
Anh cười khẽ, dường như là hơi thở của mình, giọng nói có sức hấp dẫn hơn bình thường: “Sao? Tôi đến tìm vợ tôi có vấn đề gì không?”
Tôi ngỡ ngàng, hai tay vô thức nắm chặt lại.
Khi tôi phản ứng lại, anh đã vào nhà và kiểm tra xung quanh.
“Vợ, anh biết em ở nhà một mình ăn không được ngon.”
“Em không bị đau bụng khi ăn những thứ này vào buổi sáng sao?”
“Em thường xuyên ngồi làm việc ở đây, vậy em không về phòng ngủ à?”
……..
Tôi chắc chắn rằng anh không giả vờ say.
Khi tỉnh táo, anh ấy sẽ không nói chuyện kiểu thái quá như vậy.
“Cái hộp nhỏ của em đâu rồi?”
Anh ngồi trên chiếc ghế dài mà tôi vừa nằm, nhìn chằm chằm vào chiếc máy tính trước mặt tôi và nói.
Tôi cắn môi, giả vờ ngốc: “Cái gì cơ?”
Anh lại phớt lờ tôi.
Thay vào đó, anh bắt đầu nhìn trái và phải.
Khi anh không chú ý tôi liền định giấu chiếc hộp nhỏ tôi đặt dưới bàn trà, nhưng không ngờ lại bị anh phát hiện ngay sau khi tay tôi chạm vào nó.
“Thì ra là ở đây.” Anh cười toe toét.
Tôi thấy hơi hụt hẫng, có cảm giác mất mát.
Gọi là chiếc hộp nhỏ, thật ra nó cũng không nhỏ lắm.
Khi chúng tôi bên nhau, tôi đã mua nó để đựng tiền tiết kiệm.
Những năm gần đây, việc sử dụng thanh toán QR, việc sử dụng tiền mặt cũng ít dần.
Từ đó, nó bị cho thôi việc giữ tiền.
Sau này, tôi có thói quen để một số thứ mà anh ấy đưa cho tôi vào đó.
Sau khi chia tay, một số đồ tôi không muốn vứt bỏ được cất ở đây.
Với một tiếng “tách” sắc nét, chiếc hộp được mở ra.
Nó giống như chiếc hộp Pandora được mở ra.
Từ rất lâu rồi, tất cả những gì được đặt trong đó tôi còn không nhớ chính xác nữa.
Anh lấy tờ giấy note tôi đã vò nát rồi lại nhặt lên, giọng điệu chậm rãi, ánh mắt cực kỳ nghiêm túc: “Không phải em nói muốn anh rời đi sao?”
“Không phải em nói không cần anh nấu đồ ăn ngon cho em sao?”
“…”
Anh lại lấy hộp thuốc mỡ chưa mở ra, nhìn kỹ một lúc rồi đột nhiên quay đầu nhìn cổ tay tôi.
Tôi không nhịn được nói: “Đỡ hơn nhiều rồi.”
“Em không dùng thuốc mỡ đúng không?”
“Không có.”
“Tại sao không sử dụng nó?”
Tôi cắn môi không nói.
“Là vì anh đưa nó cho em nên em không muốn dùng sao?”
Anh giữ thuốc mỡ trong tay chặt hơn một chút.
Hộp thuốc mỡ bị anh bóp đến méo mó.
“Đừng…em bôi..em bôi”
Anh ấy nhìn theo ánh mắt của tôi, nhìn sang, đôi mắt hơi đau của anh ấy khẽ cử động, sau đó nói rõ ràng: “Miễn cưỡng dùng sao?”
“Em còn yêu anh không?”
Tôi muốn nói không nhưng lời còn chưa kịp nói, toàn bộ cơ thể anh đổ lên người tôi.
Tôi vừa tắm xong, trên người còn đang mặc đồ ngủ, vì thế có thể cảm nhận được sức nóng của anh.
Anh ghé vào tai tôi, như thể đang dỗ dành : “Đừng bướng bỉnh nữa, chúng mình làm hoà nhé? Được không?”
Hơi thở của việc uống rượu ngày một nóng.
Cơ thể tôi không tự chủ được ngả ra sau, đồng thời tôi dùng cả hai tay đẩy anh về hướng ngược lại.
“Trình Thục.”
Tôi nhìn vào mắt anh ấy.
Anh hơi nhướng đôi mắt đen lên nhìn tôi.
Trong mắt anh ấy không có vẻ là say, nhưng tôi biết rõ ràng đang đè nén một thứ cảm xúc mà không thể nói ra.
Một cảm xúc phức tạp và đau khổ lan ra từ lồng ngực tôi.
Sau khi nhìn nhau vài giây, ánh mắt anh di chuyển xuống và dừng lại trên môi tôi.
Anh uống rượu, hơi thở nóng nhưng môi lại lạnh.
Khoảnh khắc chúng tôi nhìn nhau, trong tiềm thức tôi muốn nghiêng đầu né tránh.
Nhưng anh giơ tay lên và giữ chặt gáy tôi.
Hơi thở hòa quyện, tôi nếm được vị rượu còn vương lại trong miệng anh, cay cay và có chút ngọt.
Nó khiến tôi bị cuốn hút.
Cảm xúc muốn làm lành được bộc lộ một cách rõ ràng.
Tôi thậm chí cảm thấy hối hận về sự lựa chọn của mình cách đây sáu tháng.
Rượu mà Trình Thục uống hôm nay có vẻ nặng.
Tôi chỉ nếm thử một chút mà có cảm giác ngà ngà say.
Bên ngoài yên tĩnh lạ thường, rất ít xe cộ di chuyển trên đường.
Trong căn nhà thuê cũ, âm thanh duy nhất còn lại là tiếng thở gấp gáp của hai chúng tôi và những âm thanh mơ hồ vô tình tạo ra khi hôn nhau.
Bầu không khí có gì đó không đúng.
Người tôi mềm nhũn, vô lực ngã về phía sau.
Giây tiếp theo, anh giữ chặt eo tôi, kéo tôi ngồi lên người.
….….
Thả lỏng nào!
Cứ giả vờ là tôi cũng say.
Dù sao, hôm sau khi tỉnh dậy, anh ấy cũng sẽ không nhớ gì cả.
Miễn là tôi thừa nhận rằng không có chuyện gì xảy ra…