Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Ánh Mắt Của Em, Trái Tim Của Anh - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385

Hôm nay là sinh nhật bạn thân tôi, hai đứa kéo nhau ra quán bar ăn mừng.

 

Đang vui hết cỡ thì ánh mắt tôi bất giác lướt qua một bóng dáng quen thuộc cách đó không xa.

 

Lộ Diệm.

 

Tổng tài tập đoàn Lộ thị.

 

Cũng chính là người tôi thầm yêu đã lâu.

 

Tôi thừa nhận, mình thích anh hoàn toàn vì vẻ ngoài quá mức xuất sắc của anh. Mỗi lần nhìn thấy anh, ánh mắt tôi như bị dính chặt, cứ nhìn mãi cũng không thấy đủ.

 

Lúc này, anh đang bị hai cô gái nóng bỏng bắt chuyện.

 

Tôi thấy rõ khuôn mặt nghiêng điển trai của anh phủ đầy vẻ ngà ngà say.

 

Anh nheo mắt lại, giơ tay từ chối hai cô nàng.

 

Nhưng hai cô gái ấy nhìn thấy chiếc đồng hồ kim loại đắt đỏ nơi cổ tay anh liền liếc nhau một cái rồi vẫn không chịu rời đi, thậm chí còn đứng sát vào anh, thì thầm bên tai rồi cố gắng kéo anh rời khỏi đó.

 

Nhìn rõ ý đồ của họ, tôi lo anh bị lừa nên vội bước tới.

 

“Bạn tôi say rồi, để tôi đưa anh ấy về, không dám phiền hai cô đâu.”

 

Hai cô gái liếc tôi một cái, không những không chịu buông mà còn nhìn tôi bằng ánh mắt khinh thường.

 

Tôi sốt ruột, gọi lớn: “Lộ Diệm, lại đây.”

 

Lộ Diệm nghe tiếng tôi gọi, quay đầu lại, ánh mắt say lờ đờ lập tức sáng lên, không chần chừ giằng tay khỏi hai cô gái rồi đứng dậy, loạng choạng bước về phía tôi.

 

Tôi sợ anh ngã nên vội đưa tay đỡ lấy eo anh.

 

Lộ Diệm cũng thuận thế ôm lấy tôi để giữ thăng bằng.

 

Mùi hương nam tính nồng nàn của anh lập tức bao trùm lấy tôi, khiến mặt tôi đỏ bừng.

 

Hai cô nàng kia nhìn thấy cảnh thân mật giữa tôi và Lộ Diệm thì tức tối bỏ đi.

 

“Đau đầu... đưa tôi về nhà.”

 

Giọng nói khàn khàn, say xỉn của anh vang lên bên tai tôi.

 

Tôi ngẩng đầu từ trong lòng anh, thấy anh đang cúi đầu, mày hơi nhíu lại, hơi thở nóng rượu phả vào mặt tôi khiến lòng tôi tê dại.

 

“Được, tôi đưa anh về.”

 

Lộ Diệm khẽ cười mãn nguyện.

 

Nụ cười ấy khiến tim tôi loạn nhịp.

 

Trời ơi, sao có người lại đẹp đến mức này!

 

Như bị mê hoặc, tôi khẽ hôn lên má anh một cái.

 

Đôi mắt Lộ Diệm thoáng chút hoảng loạn, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại.

 

“Là em chủ động trêu chọc tôi trước đấy.”

 

Giọng anh khàn đặc, pha chút cảnh cáo.

 

Chưa kịp phản ứng, cằm tôi đã bị anh nâng lên, anh cúi đầu định hôn.

 

Tôi hoảng hốt, cố gắng giữ chút lý trí còn sót lại, đưa tay chặn trước ngực anh, nói nhỏ: “Người... nhiều quá, đừng ở đây...”

 

Lộ Diệm ngừng lại, thở hắt ra một hơi, không nói gì, nắm tay kéo tôi ra khỏi quán bar bắt taxi về nhà.

 

Căn hộ của Lộ Diệm nằm trên tầng cao nhất khu trung tâm thành phố.

 

Vừa ra khỏi thang máy, anh nhập mật khẩu rồi kéo tôi vào nhà.

 

Ngay sau khi vào cửa, anh ép tôi lên mặt sau cánh cửa, không chờ tôi phản ứng đã cúi đầu hôn xuống.

 

Toàn thân tôi lập tức nhũn ra.

 

Anh vòng tay siết chặt eo tôi, hôn ngày một sâu.

 

Không biết bao lâu sau, anh buông môi tôi, hai tay nâng mặt tôi, trán tựa vào trán tôi.

 

“Đêm nay... được không?”

 

Giọng anh khàn đặc, mang theo sự kìm nén.

 

Lộ Diệm là người tôi thầm yêu bao lâu nay.

 

Đây là lần gần anh nhất từ trước đến giờ.

 

Tôi sợ bỏ lỡ cơ hội này, rồi sau đó chúng tôi sẽ lại trở thành hai đường thẳng song song không bao giờ giao nhau.

 

Tôi nhìn vào mắt anh, chủ động ôm cổ, hôn nhẹ lên môi anh: “Được.”

 

Ánh mắt anh tối lại, lập tức bế bổng tôi lên, bước vào phòng ngủ.

 

Sáng hôm sau tỉnh dậy, Lộ Diệm đã không còn trong phòng.

 

Nhìn căn phòng xa lạ, tôi có chút ngẩn ngơ.

 

Cảm nhận cơn đau nhức từ cơ thể, ký ức về đêm qua lần lượt hiện lên trong đầu khiến mặt tôi nóng bừng.

 

Theo những gì tôi biết, Lộ Diệm là người nghiêm túc, lạnh lùng, giữ khoảng cách với phụ nữ, thậm chí từng bị đồn là không thích con gái.

 

Nhưng sau đêm qua, tôi chắc chắn: anh thích phụ nữ.

 

Tôi không nhịn được cười, đưa mắt nhìn quanh phòng thì thấy một tờ giấy trên tủ đầu giường.

 

Tôi cầm lên xem, nụ cười đông cứng lại.

 

“Túi xách và quần áo trên bàn xem như bồi thường cho tối qua.”

 

Tôi nhìn chằm chằm tờ giấy rất lâu, tim như bị ai đó bóp nghẹt.

 

Tôi mặc đồ, xuống giường, xé vụn tờ giấy rồi ném vào thùng rác.

 

Là tôi tham lam.

 

Tôi thầm yêu anh, nhưng đã quên mất rằng — Lộ Diệm vốn không thích tôi.

 

Với địa vị như anh, phụ nữ chủ động lao vào không ít. Đêm qua với anh, có lẽ chỉ là một phút hứng thú.

 

Anh để lại đồ và quần áo có lẽ chỉ vì không muốn tôi vin vào chuyện này mà làm phiền anh sau này.

 

Tôi cười cay đắng.

 

Thôi vậy, cứ coi như đêm qua chưa từng xảy ra.

 

Liếc nhìn túi xách và quần áo trên bàn lần nữa, tôi thở dài rồi rời khỏi nhà anh.

 

Sau đó vẫn có đôi lần chạm mặt Lộ Diệm.

 

Tôi sợ anh hiểu nhầm mình cố tình tiếp cận, nên hễ thấy bóng anh từ xa liền lảng đi, không cho bản thân cơ hội đến gần.

 

Một hôm tan làm, vừa cùng đồng nghiệp ra khỏi công ty thì thấy Lộ Diệm đứng trước tòa nhà tập đoàn Lộ thị gần đó, như đang chờ ai.

 

Đồng nghiệp kéo tay tôi, kích động: “Nhìn kìa, là Lộ Diệm đó! Trời ơi, sao anh ấy lại đẹp trai đến vậy!”

 

Tôi nhìn theo.

 

Lộ Diệm mặc sơ mi trắng, quần tây đen, đang cúi đầu xem điện thoại. Gương mặt nghiêng như bước ra từ truyện tranh, rực rỡ đến chói mắt.

 

Bất chợt có một cô gái xuất hiện bên cạnh anh.

 

Lộ Diệm ngẩng đầu, mỉm cười với cô gái ấy.

 

Không hiểu sao, tôi thấy trong nụ cười đó có chút dịu dàng.

 

Cô gái cũng cười lại ngọt ngào, rồi hai người cùng bước vào tòa nhà.

 

Đồng nghiệp xuýt xoa: “Hóa ra anh ta biết cười đấy, chỉ là không cười với tụi mình thôi.”

 

“Chắc chỉ mấy cô xinh như kia mới lọt vào mắt xanh anh ấy. Chúng ta nên biết thân biết phận.”

 

Lời của đồng nghiệp khiến lòng tôi như có gì đó nghèn nghẹn.

 

Tối đó tôi rủ bạn thân đi uống.

 

Tôi uống đến say mèm, được cô ấy dìu ra ngoài.

 

Không ngờ lại gặp... Lộ Diệm.

 

Tôi vùng khỏi tay bạn, loạng choạng chạy về phía anh...

Loading...