Ánh Mắt Của Em, Trái Tim Của Anh - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
“Anh nói… anh đang theo đuổi em?”
Lộ Diệm khẽ thở dài, vẻ mặt bất lực: “Ừ. Có lẽ là anh thể hiện chưa đủ rõ.”
“Anh chưa từng theo đuổi ai bao giờ, nên đã lên mạng tìm hiểu xem con gái thích gì. Trên mạng nói con gái thích đi dạo, mua sắm, nên anh cứ làm theo.”
Anh dừng một chút rồi nói tiếp: “Giờ nghĩ lại thì cách đó hình như không có tác dụng.”
Tôi vừa buồn cười vừa bất ngờ, phì cười thành tiếng.
Thật không ngờ một người nghiêm túc như anh, lúc không ai nhìn thấy lại dễ thương đến vậy.
Lộ Diệm nhìn tôi với vẻ mặt không vui.
Tôi liền nghiêm túc hỏi: “Vậy anh thích em ở điểm nào?”
Anh trầm ngâm: “Không rõ nữa, có thể là vì đôi mắt của em rất đẹp, hoặc có thể là vì cảm giác khi ở cạnh em rất dễ chịu. Tóm lại, anh chỉ muốn thử bắt đầu với em.”
Tôi chợt nhớ ra, đúng là anh rất hay hôn lên mắt tôi.
Thấy tôi im lặng, anh nói tiếp: “Dĩ nhiên, em có thể từ chối. Nhưng dù thế, anh vẫn sẽ tiếp tục theo đuổi em.”
Giọng anh không hề giống đang xin phép, mà là đang thông báo.
Tôi không ngờ người mình thầm yêu lại đột ngột tỏ tình.
Chỉ nghĩ đến chuyện người đang đứng trước mặt và tỏ tình là Lộ Diệm thôi đã khiến tim tôi đập rộn ràng, vui đến phát run.
Dù anh nói là "thử một lần".
Nhưng tôi hiểu con người anh — nếu đã nói ra, nhất định là đã suy nghĩ rất kỹ rồi.
Nhưng… nếu giờ tôi gật đầu, có phải sẽ hơi quá dễ dãi?
Hay là tôi nên giả vờ ngại ngùng một chút?
Không được, nhỡ đâu anh đổi ý thì sao?
Lộ Diệm đợi một lúc, thấy tôi vẫn chưa phản hồi thì nhẹ giọng:
“Anh hiểu rồi. Anh không phải kiểu người thích ép buộc người khác. Nếu việc anh làm khiến em thấy khó chịu thì sau này chúng ta cứ coi như không có liên quan gì nữa…”
Tôi lập tức kiễng chân ôm lấy cổ anh, hôn lên môi anh, ngăn lời từ chối còn chưa nói hết.
Tôi cảm nhận được người anh cứng lại trong tích tắc, định kết thúc nụ hôn.
Ai ngờ anh lại vòng tay ôm eo tôi, kéo tôi sát lại, hôn sâu hơn. Từ thế chủ động, tôi dần dần trở thành người bị dẫn dắt.
Đến khi cảm thấy cả hơi thở cũng bị anh cướp mất, anh mới chịu buông tôi ra.
Tôi vội vàng thở dốc.
Anh lại dịu dàng hôn lên mắt tôi, ôm tôi trọn vào lòng.
“Đồng ý rồi đúng không?”
Tôi xấu hổ vùi mặt trong lòng anh, khẽ “ừ” một tiếng.
Lộ Diệm cúi đầu hôn lên trán tôi, mỉm cười: “Vậy thì… từ từ thôi, chúng ta bắt đầu từng chút một.”
Rồi… tôi lửng lơ như trên mây, bước về nhà đi ngủ.
Sau hôm đó, kể từ khi Lộ Diệm nói “muốn thử một lần”, anh như bỗng nhiên ngộ ra điều gì đó.
Những buổi hẹn không còn là đi mua sắm hay xem phim đơn thuần nữa, mà đã giống như một cặp đôi thật sự. Cùng dạo phố, xem phim, anh còn giới thiệu tôi với bạn bè là “bạn gái anh”.
Chúng tôi sẽ trốn vào góc vắng người, lén ôm hôn nhau.
Tôi và Lộ Diệm đều rất hài lòng với mối quan hệ hiện tại.
Chỉ tiếc là công việc của anh quá bận, thường xuyên phải đi công tác, có khi một tuần, có khi cả tháng mới về.
Những ngày anh đi xa, tôi cố gắng không làm phiền anh, sợ bị coi là phiền phức, đeo bám.
Ngược lại, chính anh mới là người chủ động nhắn tin trước, dù chỉ vài câu. Trước khi cúp máy, anh luôn nói:
“Chờ anh về, anh sẽ bù đắp cho em.”
Giờ thì tôi hiểu, “bù đắp” của Lộ Diệm không phải mang ý nghĩa lạnh lùng như trước. Đó chỉ là cách anh thể hiện tình cảm — đơn giản, thẳng thắn, vụng về nhưng chân thành.
Cái “bù đắp” bằng túi xách và quần áo đêm đó, thực ra chỉ là anh muốn tặng quà cho tôi, không hề có ý chấm dứt hay tránh né.
Tính ra, lần này anh đi công tác đã hơn một tháng rồi, nhưng trong các cuộc gọi, anh vẫn chưa có ý định quay về.
“Haiz…” Tôi thở dài trong điện thoại với bạn thân.
Nó cười trêu: “Gì đấy? Tương tư phát bệnh rồi à?”
“Tớ bây giờ mới thấm thía nỗi khổ của yêu xa.”
“Nói thật đi, than vãn không bằng xách vali đi tìm người ta đi! Người ta nói ‘xa mặt thì cách lòng’, nhưng nếu cậu đến bất ngờ, biết đâu lại như ‘tân hôn lần nữa’ ấy chứ!”
Tôi nghẹn họng.
“Nè, đừng tự mãn. Lần đó là anh ta say rượu, ai biết lúc tỉnh lại có thay đổi ý gì không?”
“…Cậu nói đúng. Tớ quyết định xin nghỉ phép, tới tận nơi tìm Lộ Diệm, rồi ‘quyến rũ’ anh ta một trận, để anh ấy không rời xa tớ được nữa!”
“Rất tốt, học trò xuất sắc! Mau lên đường, tớ chờ cậu chiến thắng trở về!”
“Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!”
Sáng hôm sau, tôi mang hành lý lên đường bắt đầu hành trình “dụ dỗ” Lộ Diệm.