Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Ánh Sáng Đom Đóm

Chương 1



1

Hôm nay là lễ cập kê của đích tỷ, người hầu trong phủ đều bận rộn từ rất sớm. Vòng hoa, đồ trang sức, điểm tâm, trà, trái cây, lụa là gấm vóc… Đủ loại đồ quý hiếm được trưng bày cực kỳ hoành tráng, thể hiện sự chiều chuộng và quan tâm của Thừa tướng dành cho trưởng nữ.

Ta mặc quần áo nha hoàn, cầm bộ váy gấm màu đỏ mà đích tỷ định mặc hôm nay, băng qua đại sảnh, lướt qua cổng vòm treo hoa rồi cúi đầu bước vào Lan Hinh các của đích tỷ.

Đích tỷ đang làm nũng, nắm tay mẹ, nói bằng giọng mềm mại, mang theo chút ngại ngùng: “Nương, hôm nay con gái muốn búi tóc đẹp nhất, muốn xinh đẹp nhất trong này, khiến mọi người đều không thể rời mắt.”

Đích mẫu mỉm cười vuốt sống mũi tỷ, giọng nói đầy trìu mến: “Được được được, mẫu thân đảm bảo hôm nay Nguyệt Nhi nhà ta sẽ là người đẹp nhất tại đây, chắc chắn sẽ khiến những người khác phải lác mắt.”

Vừa nói, bà vừa ghé vào tai Liễu Minh Nguyệt thì thầm: “Hôm nay Đại hoàng tử đã nể mặt đến dự tiệc. Nguyệt Nhi, con phải cư xử cho phải phép. Nếu được chọn làm phi tần của hoàng tử, tương lai sẽ được hưởng vinh hoa phú quý!”

“Nương, người yên tâm, nữ nhi nhất định sẽ thu phục được Đại hoàng tử, lấy được cho người địa vị thân cận nhất trong hoàng tộc!” Lập tức đôi mắt đích tỷ sáng lên, gương mặt kích động, lời nói tràn đầy sự tự tin kiêu hãnh như thể nàng ta đã trở thành Thái tử phi và sẽ bước lên ngôi vị mẫu nghi thiên hạ trong tương lai.

Ta đứng cúi đầu ở cửa, nghe thấy vậy liền dẩu môi, nàng sẽ không bao giờ có cơ hội này.

Sau khi đích mẫu đi rồi, ta được gọi vào trong. Tỳ nữ thân cận của đích tỷ – Hành Vu nhận chiếc váy từ tay ta rồi vẫy tay bảo ta lui ra. Ta nghe lời đi đến cửa sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Lúc cửa phòng mở ra lần nữa là khi ta diện một bộ váy đỏ, dáng vẻ duyên dáng, theo sau là Hành Vu với vẻ mặt cung kính. Ta cứ vậy mà bước ra khỏi sân.

Những người hầu bên ngoài cúi đầu hành lễ, nhẹ nhàng gọi ta là “Đại tiểu thư”.

Ta hài lòng vuốt nhẹ lên mặt mình mà khoé môi chợt cong lên, từng cái cau mày từng nụ cười, quyến rũ hệt như đích tỷ vậy.

Khách khứa bên ngoài đã đến đông đủ, đều là trọng thần triều đình và các gia tộc có thế lực, còn có những thiếu niên anh tuấn mới nổi trong triều, bọn họ đều tươi cười lễ phép trò chuyện với phụ thân và đích mẫu.

Ta vuốt thẳng váy, nở một nụ cười vừa kiêu ngạo vừa vui vẻ, rồi tiến lên hàn huyên tâm sự với các tiểu thư trong gia đình quý tộc đang vây quanh mình.

Các nàng liên tục khen ngợi quần áo và mái tóc của ta, mỉm cười trìu mến và kể cho ta nghe những chuyện nữ nhi thường tình. Ta bắt chước giọng điệu của đích tỷ và xử lý chúng một cách dễ dàng. Thoáng nhìn thấy ánh mắt ngơ ngác của Đại hoàng tử đang nhìn mình, ta vô thức nở nụ cười.

“Nguyệt Nhi, nhanh lại đây bái kiến đại điện hạ!” Tất nhiên phụ thân cũng nhìn thấy cảnh tượng này, ông hài lòng vuốt râu vẫy tay gọi ta đến.

Ta mỉm cười rạng rỡ nâng gót sen đi đến. Chiếc váy đỏ rực lộng lẫy như hoa lựu khiến khuôn mặt càng thêm duyên dáng.

Ta lễ phép cúi đầu nói: “Bái kiến Đại hoàng tử điện hạ, thần nữ xin bày tỏ lòng biết ơn tới điện hạ vì đã đến lễ cập kê của thần nữ.”

“Liễu cô nương không cần đa lễ.” Đại hoàng tử khẽ mỉm cười, trong mắt tràn đầy kinh ngạc cùng ngưỡng mộ, hắn khen ngợi ta: “Áo đỏ như lửa, người như hoa đào, Liễu cô nương không hổ là mỹ nhân đẹp nhất kinh thành.”

“Đó đều là hư danh do người khác đặt, điện hạ quá khen rồi.” Nghe vậy mặt ta nóng ran, cúi đầu mỉm cười, kéo nhẹ khăn tay. Gương mặt thẹn thùng đúng phong thái của một mỹ nhân khiêm tốn.

“Liễu cô nương thật khiêm tốn, đích nữ của Thừa tướng vừa tài hoa vừa xinh đẹp, danh tiếng vang xa. Hôm nay vừa nhìn đã khiến bổn Hoàng tử kinh ngạc không thôi, nếu nói đây chỉ là hư danh thì bổn Hoàng tử thật sự không biết nên tin vào điều gì nữa.” Đáy mắt Đại hoàng tử càng thêm tán thưởng.

Ta vo chiếc khăn tay của mình, nghe vậy càng cảm thấy xấu hổ hơn, thấp giọng ngập ngừng nói: “Đa tạ lời khen của điện hạ.”

Sau đó ta lấy hết dũng khí ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt tràn đầy tôn kính cùng ngưỡng mộ.

Thân là trưởng tử của hoàng gia, Đại hoàng tử thường xuyên được các tiểu thư quý tộc trong kinh thành nhìn với ánh mắt ngưỡng mộ như vậy. Tuy nhiên, đích tỷ có làn da quyến rũ nổi danh khắp kinh thành, bây giờ hai má cũng ửng hồng càng khiến người ta muốn yêu thương, làm hắn nửa ngày vẫn không thể rời mắt.

Hai người đứng cạnh ta nhìn thấy vậy càng cười hài lòng hơn, ánh mắt càng ngày càng háo hức nhìn ta và Đại hoàng tử.

Nụ cười trên mặt ta càng sâu hơn, thật không uổng công ta dốc sức học thuật dịch dung, cướp đi khuôn mặt này của đích tỷ.

2

Sau khi tiễn khách, ta dựa theo tính tình của đích tỷ, nóng lòng chia sẻ niềm vui với đích mẫu: “Nương, Đại hoàng tử chắc chắn rất thích con, con nhất định sẽ làm phi tần của ngài, là Hoàng hậu trong tương lai!”

“Đừng nói bậy, cẩn thận người khác nghe thấy.” Trong mắt đích mẫu tràn đầy vui mừng, nhưng gương mặt lại lộ vẻ tức giận vỗ vỗ mu bàn tay của ta.

Ngay sau đó, bà nhận thấy có gì đó không ổn, nhíu mày ghi ngờ nhìn ta, thắc mắc hỏi: “Nguyệt Nhi, sao nương cảm thấy tay con hơi thô ráp?”

Tất nhiên là thô ráp rồi, từ nhỏ ta bị đối xử rất khắc nghiệt, phải làm rất nhiều công việc nặng nhọc. Sau này, khi có chút sức lực, ta liền vội vàng bồi dưỡng thế lực, học võ thuật và kỹ thuật dịch dung, đương nhiên sẽ không rảnh chăm sóc làn da của mình. Dù ta đã chăm chỉ chăm sóc da suốt sáu tháng qua nhưng vẫn không đuổi kịp đích tỷ được chiều chuộng từ nhỏ.

Ta rút tay ra khỏi tay đích mẫu, lo lắng đánh giá một lượt rồi cường điệu kêu lên: “Trông nó khô quá, con phải làm sao bây giờ?”

“Đều là do tiểu tiện nhân kia! Mấy ngày trước nó đụng vào người con, chẳng biết đã bôi thứ gì đó lên tay con mà mấy ngày nay thường xuyên ngứa ngáy. Lúc đầu con cũng không để ý lắm, nhưng bây giờ xem ra con nhỏ đó đang muốn hãm hại con!” Ta giống như chợt nhận ra điều gì đó, vẻ mặt trở nên hung dữ vì tức giận.

Mấy ngày trước đúng là có xảy ra chuyện này, nhưng lúc đó ta chỉ rải bột mì bình thường lên tay nàng ta, cũng vì vậy mà phải ăn vài gậy.

Đích mẫu nghe xong liền tức giận: “Từ nay về sau con sẽ làm người trên vạn người, con nhỏ đó lại dám hại con! Phản, phản rồi, một tạp chủng do tiện nhân sinh ra mà cũng dám hại đích tỷ, hôm nay mẹ sẽ đánh chết nó!”

Đích mẫu vừa kêu người nhanh chóng mời đại phu đến xem cho ta, đồng thời bảo người áp giải “ta” đến đây.

Ta nhìn dáng vẻ tức giận đùng đùng của bà mà cười thầm trong lòng, không biết lần này đích tỷ tốt của ta sẽ ra sao.

Đích tỷ nhanh chóng được áp giải đến. Nàng vừa tỉnh dậy sau cơn hôn mê thì nhìn thấy một người trông giống hệt mình, ánh mắt tràn đầy hoảng sợ.

Nàng muốn mở miệng để nói, nhưng nhận ra rằng mình không thể thốt nên lời, chỉ có thể hoài nghi, kinh hãi nhìn ta đang cười khúc khích và đích mẫu đang hung dữ chỉ huy gia nhân, chuẩn bị dạy dỗ nàng ta.

Đích tỷ khóc thét, kêu gào, cố gắng nói với đích mẫu rằng cô ấy mới là Liễu Minh Nguyệt, là trưởng nữ tôn quý của phủ thừa tướng, là hòn ngọc quý trên tay của bọn họ. Nhưng nàng không thể nói được vì ta đã dùng chiếc giẻ rách nhét kín miệng nàng ta lại, khiến nàng ta chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ yếu ớt, nghe thật thương tâm.

Ta đứng trên cao nhìn xuống, mỉm cười hạnh phúc nhìn vẻ mặt đau đớn và đấu tranh của nàng ta.

Lúc nàng ta giúp bà ta giết mẫu thân của ta, có từng nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay không?

Dù sau đích tỷ cũng là người được chiều chuộng từ bé, chỉ mới ăn mấy gậy liền đi đời nhà ma.

Thấy người đã chết mà đích mẫu của ta chỉ nhăn mày, miệng lẩm bẩm thật đen đủi, sau đó vẫy tay bảo hạ nhân mang đích tỷ ném đến bãi tha ma.

Ta nhìn gương mặt chết không nhắm mắt của đích tỷ, giả vờ thở dài, che miệng tiếc nuối: “Sớm biết như vậy thì lúc trước đừng làm.”

Đích mẫu rất lo lắng cho đôi tay của ta nên đã gọi cho đại phu giỏi nhất kinh thành. Đại phu nói tay ta bị rải phấn độc, cũng may độc tính không cao vì vậy chỉ kê thuốc bôi hằng ngày, hai tháng sau sẽ có thể khỏi hẳn.

Đích mẫu không còn nghi ngờ gì nữa, vừa mắng “ta” vừa tha thiết dặn dò ta phải bôi thuốc hàng ngày, chăm sóc cho đôi tay hồi phục càng sớm càng tốt.

Ta gật đầu hợp tác, nhưng trong lòng lại cười thầm, dáng vẻ sợ Đại hoàng tử sẽ ghét bỏ này thật đúng là hèn mọn.

3

Ngày dùng hết đơn thuốc đại phu kê cũng là lúc Đại hoàng tử mời ta đi du hồ. Ta đang rất hưng phấn thì hắn bạo dạn nắm tay ta, trìu mến nhìn vào mắt ta và cười nói: “Nguyệt Nhi, ta thích nàng, nàng có bằng lòng làm Hoàng tử phi của ta và ở bên ta đến hết cuộc đời không?”

Mấy ngày nay ta vẫn thường xuyên liên lạc với hắn, nói chuyện và làm mọi việc theo sở thích của hắn. Hết khom lưng cúi đầu đi du ngoạn làm thơ cùng hắn, rồi lại rửa tay nấu canh, lúc thấy hắn sẽ lại đon đả trò chuyện, làm đủ mọi việc thể hiện lòng ái mộ, yêu thích đến phát cuồng. Trong vòng ba tháng, tình cảm của hắn dành cho ta đã tăng lên đến mức đáng sợ, thậm chí còn ẩu đả với con trai của một vị trọng thần mà hắn vẫn luôn muốn lấy lòng, chỉ vì tên kia và bạn học đã nói hai câu hạ lưu về ta.

Ta cong môi trìu mến nhìn lại hắn với ánh mắt rưng rưng biết ơn và kích động không thôi: “Thần nữ đã thầm thương điện hạ từ lâu, nhưng vì ngại thân phận của mình mà không dám bày tỏ tình cảm. Bây giờ biết điện hạ cũng có suy nghĩ như vậy, thật sự… Bây giờ bảo thần nữ chết thì thần nữ cũng cam tâm tình nguyện!”

Lời này của ta rất thỏa mãn thói tự phụ của hắn. Hắn nheo mắt sung sướng, vòng tay qua eo ta rồi ôm thật chặt:

“Nguyệt Nhi, nàng sẽ là thê tử duy nhất của ta.”

Ta vùi đầu vào ngực hắn, ngượng ngùng đáp lại với nụ cười khinh bỉ trên mặt.

Tất nhiên thê tử chỉ có một nhưng thiếp thất thì có thể có rất nhiều.

Lời nói của nam nhân là thứ không đáng tin nhất.

Sau khi từ biệt Đại hoàng tử, ta đang định dẫn Hành Vu hồi phủ thì đột nhiên gần đó vang lên tiếng cười khàn. Một giọng nam trầm mang theo ý cười truyền đến, giọng nói lười biếng nhưng lại có chút lạnh lùng: “Ngươi thật đặc biệt, hắn có biết rằng ngươi là người hai mặt không?”

Ta sững sờ nhìn về phía phát ra âm thanh, không biết từ lúc nào có một nam nhân mặc đồ đen đứng cách ta không xa, đằng sau còn có một nam nhân khác với khuôn mặt trắng bệch, râu tóc bạc phơ.

Ta nhíu mày khó chịu nói: “Tình cảm của ta có nhật nguyệt chứng giám, ngươi là ai mà phải nói những lời này để khơi mào hiềm khích?”

Người đàn ông vẫn mỉm cười, trong mắt có những cảm xúc mà ta không thể hiểu được, tựa như là tán thưởng và hài lòng: “Ngươi rất có thủ đoạn, cũng rất giỏi về ngụy trang, nhưng ngươi không lừa được ta.”

Ta quen với ánh mắt này, đó là ánh mắt khi nhìn thấy được một quân cờ có thể lợi dụng được.

Ta phất tay để Hành Vu lui lại, sau đó cúi đầu hành lễ với người đàn ông, cung kính thỉnh cầu: “Thần nữ không biết thánh thượng có ý gì, nhưng thần nữ rất yêu quý đại điện hạ, điều này chẳng có gì đáng trách. Xin bệ hạ hãy thành toàn cho thần nữ.”

Trên mặt người đàn ông vẫn giữ nụ cười, nhưng giọng điệu lại khá kinh ngạc: “Làm sao ngươi biết ta là thiên tử?”

Ta suy nghĩ một lát, cung kính trả lời: “Năm ngoái tại yến tiệc trong cung, thần nữ may mắn được đến cùng gia phụ, trong lúc đó đã nhìn thấy thánh thượng. Lúc nãy cẩn thận nhớ lại mới nhận ra.”

“Ồ?” Trong giọng nói của Hoàng đế mang theo ý cười không rõ nguyên nhân: “Ta nhớ lúc đó Thừa tướng mang theo là trưởng nữ của phủ Thừa tướng, làm sao mà ngươi có thể trông thấy ta?”

Quả nhiên, ta hít một hơi thật sâu, đè nén cảm giác bất an và hoảng sợ đang cuồn cuộn dưới đáy lòng, đồng thời có hơi bất mãn, nản lòng nói: “Thánh thượng muốn ta làm gì? Ngài đã biết ta là ai, làm chuyện gì thì có thể nói thẳng, không cần trêu đùa thần nữ như vậy.”

Thánh thượng khép chiếc quạt xếp trong tay lại, vỗ tay cười lớn: “Liễu Huỳnh, ngươi quả thật là một người tuyệt vời.”

“Đã như vậy, ta sẽ nói thẳng với ngươi.” Hoàng đế chỉ mới qua nhi lập năm năm, không giận nhưng vẫn uy nghiêm, mặc dù trên người mang theo vẻ mệt mỏi nhưng loại khí tức coi thường cả thiên hạ như vậy càng làm ông ta trở nên bén nhọn. Ông ta cầm quạt chỉ vào ta, sắc bén nói: “Ngoại thích tham gia chính sự, loạn trong giặc ngoài, ta yêu cầu sự giúp đỡ, giúp ta trừ khử Thái hậu, quét sạch triều đình.”

“… Được thánh thượng để mắt, Liễu Huỳnh tất sẽ tận tâm tận lực đến chết mới thôi.” Ta không còn cách nào khác ngoài bày tỏ lòng trung thành của mình.

Tiến cung chơi trò cung đấu với Thái hậu và Hoàng hậu chính là cấp độ cung đấu cao nhất, làm vậy có thể sẽ chết, nhưng nếu không làm công việc này thì ta sẽ chết không dấu tích.

Bây giờ Thái hậu nắm quyền, nâng đỡ Hoàng hậu thống lĩnh lục cung. Người duy nhất trong hậu cung có thể cạnh tranh với Hoàng hậu là Quý phi thì lại có tiếng giả ngu giả ngơ. Vì vậy mà thánh thượng mới sốt ruột muốn nâng đỡ một vị cung phi mới để đối kháng với Hoàng hậu và Thái hậu, mà trưởng nữ nhà thừa tướng được thiên gia ân sủng là ứng cử viên thích hợp nhất.

Đáng lẽ ta phải nghĩ đến chuyện này từ lâu, nhưng thật sự không ngờ thánh thượng lại vô liêm sỉ đến thế khi để một cô gái vừa mới đến tuổi cập kê không lâu tiến cung, mà càng không ngờ hơn chính là thánh thượng lại đi đoạt nữ nhân của nhi tử nhà mình.

Nhưng có lẽ chính vì ta đã thành công trong việc chiếm được trái tim của Đại hoàng tử nên thánh thượng mới kiên quyết chọn ta như vậy.

Ông ta không những muốn dùng ta để hạ bệ Thái hậu và Hoàng hậu, mà còn muốn tấn công vào trái tim của Đại hoàng tử, đánh bại hoàn toàn cả gia tộc Thái hậu.

Tâm trí bậc đế vương thật sự khó dò, ta đã trở thành một con tốt xuất sắc trong ván cờ của ông ta, là một con dao sắc bén trong tay ông ta.

Nhưng dù sao ta cũng muốn thấy nó diễn ra.

Thánh thượng hài lòng quay người rời đi, sau khi đi được vài bước đột nhiên quay lại hỏi ta: “Nhân tiện, làm sao ngươi nhận ra ta?”

Ta cười đáp lại, nhẹ nhàng nói: “Người dám nói nhảm về ta và Đại hoàng tử cũng không nhiều lắm, huống chi thánh thượng có khí chất cao quý, đám người hầu phía sau cũng bất phàm, cho nên thần nữ đã lớn mật suy đoán một phen.”

Thánh thượng thâm thuý ồ một tiếng, sau đó cười nói với ta: “Trẫm tên Nguyên Cảnh, cho phép ngươi gọi riêng tên ta.”

Ta nhướng mày, vị ngọt ngào này chi bằng đừng cho còn hơn.

4.

Ta dẫn theo Hành Vu đi đến Phố Bắc, đây là con phố buôn bán thịnh vượng nhất ở kinh thành, và là nơi tọa lạc những cửa hàng kiếm tiền nhiều nhất của ta.

Ta bước vào Cẩm Tú lâu – tiệm vải lớn nhất Đại Càn, chưởng quầy thấy vậy liền vội vàng đón ta lên phòng riêng trên tầng hai.

Sau khi đóng cửa lại, quản sự trẻ tuổi cung kính quỳ xuống nói: “Chủ tử có gì sai bảo?”

Ta lấy trong tay tấm thẻ bài thánh thượng đưa ra, đau đầu đặt nó lên bàn, bất lực nói: “Phân phó xuống dưới, đừng ném tiền cho Đại hoàng tử nữa, ta phải vào cung gả cho cha hắn.”

Quản sự khiếp sợ ngẩng đầu lên, nhìn ta với ánh mắt không thể tin nổi, kèm theo sự tôn sùng, chỉ có thể nói một câu “Chủ tử thật lợi hại.”

Ta không muốn nói nhiều nên dặn dò y cứ hàng tháng cầm thẻ bài đến hoàng cung rồi lấy một phần lợi nhuận mua tin tức chuyện gia đình của các nương nương trong cung. Xong xuôi ta vẫy tay tiêu sái rời đi.

Ý chỉ của thánh thượng nhanh chóng được truyền đến. Lúc tiếp chỉ thì ta vẫn đang suy nghĩ làm thế nào để diễn ra dáng vẻ của một thiếu nữ si tình tuyệt vọng, nhưng phụ thân bảo ta phải ngoan ngoãn tiếp chỉ. Sau khi họ rời đi, ông cho ta một lý do để không khóc lóc hay gây rắc rối: “Người hôm nay đến đây tuyên chỉ là Tô công công, người đang phục vụ bên cạnh thánh thượng, điều này cho thấy thánh thượng quan tâm con đến mức nào. Hơn nữa bây giờ đương kim thánh thượng cũng mới ba mươi lăm, đang ở độ tuổi sung mãn của cuộc đời. Nếu con được sủng ái và sinh hạ long tử, phụ thân nhất định sẽ dùng toàn lực để nâng đỡ, tương lai sẽ thành tựu nghiệp lớn. Như vậy không tốt hơn so với đi theo Đại hoàng tử sao?”

Chương tiếp
Loading...