Ánh Sáng Đom Đóm
Chương 2
Phụ thân ta rất tham vọng, dường như ông đã nhìn thấy cảnh mình sẽ trở thành ông ngoại của Hoàng đế, tha hồ hô mưa gọi gió Đại Càn.
Ta cười lạnh trong lòng, nhưng trên mặt lại rất rung động, cuối cùng ta nghiến răng nghiến lợi khẽ gật đầu.
Ngày ta vào cung, Đại hoàng tử băng qua cỗ xe ngựa đón ta vào cung, loạng choạng chạy đến tìm ta, trông có vẻ tổn thương.
Hắn giận dữ hỏi ta: “Từ trước đến nay đều là nàng giả vờ phải không? Nàng đã quyến rũ được phụ hoàng nên không chút do dự mà vứt bỏ ta. Tình cảm ngọt ngào là giả, sự dịu dàng cũng là giả, leo lên quyền quý mới là thật!”
“Nàng không khác gì phụ nữ trên đời này, đều tham luyến phú quý, vì quyền thế mà không trừ thủ đoạn!”
“Liễu Minh Nguyệt, nàng thật không biết xấu hổ!”
Lời này nói rất đúng, ta muốn bám lấy người quyền quý như hắn để leo lên, nhưng ta đâu muốn bỏ rơi hắn?
Nén lại cảm xúc được một lúc, ta vén góc rèm xe, buồn bã nhìn hắn bằng đôi mắt hạnh ngấn nước sáng lấp lánh.
“Đại điện hạ nói lời này khác nào muốn khoét sâu vào tim ta!” Ta lấy khăn tay che mặt, dáng vẻ khóc lóc đáng thương, đầy chân thành: “Dù sao Minh Nguyệt cũng là một nữ tử khuê các, đến cả mặt bệ hạ cũng chưa từng nhìn thấy thì làm sao mà câu dẫn như lời ngài vừa nói? Vừa mới ra ngoài không được bao lâu đã trúng tiếng sét ái tình với điện hạ, đến bây giờ vẫn không hề thay đổi. Ta yêu điên hạ bằng cả trái tim mình, sẵn sàng moi tim ra để ngài nhìn rõ.”
“Bây giờ điện hạ đang ưu ái ta, cho phép ta ở bên cạnh ngài, ước nguyện nhiều năm đã được như ý nguyện, chuyện này đối với ta mà nói là ân huệ lớn lao, sao ta dám phản bội người chứ?” Ta càng khóc lóc thương tâm hơn: “Vào cung không phải là điều mà ta mong muốn, nhưng thánh thượng muốn người thì ai dám không cho? Ta không thể kháng chỉ, đây là tội chém đầu, ta không thể để mọi người trong phủ phải chết, cũng không thể nhìn ngài vì ta mà xảy ra hiềm khích với thánh thượng.”
“Tất cả tâm tư này của ta đều dành cho điện hạ. Làm sao điện hạ có thể nói những lời đau lòng như vậy để làm tổn thương ta chứ?” Ta khóc đến đỏ bừng mắt, tuyệt vọng nhìn hắn: “Hôm nay chúng ta chia tay không bao giờ gặp lại nhau nữa. Ta không dám đòi hỏi điện hạ còn nhung nhớ ta, chỉ mong ngài đừng nghĩ xấu về ta như vậy.”
Nói xong, ta cắn môi, trông như một bông hoa nhỏ màu trắng mong manh đung đưa trong gió, dù không muốn buông ra nhưng đành phải nghiến răng kéo rèm xe xuống.
“Điện hạ, Minh Nguyệt có lỗi với ngài, xin hãy quên ta đi!”
“Không được! Nguyệt Nhi, không thể! Không được! Nàng là thê tử của ta, nàng không thể tiến cung!” Chỉ cần mấy câu nói của ta đã khiến hắn xua tan nghi ngờ và tức giận. Đại hoàng tử nhớ đến cảnh hai người bên nhau đầy tươi đẹp mà hốc mắt đỏ hoe, bất chấp đuổi theo sau cỗ xe.
Vài binh sĩ đi cùng cố gắng giữ chặt lấy Đại hoàng tử, trong nháy mắt xe ngựa chạy đi dưới ánh mắt bất đắc dĩ của hắn. Hắn khuỵu xuống, ngơ ngác nhìn con đường vắng, thất thần nỉ non: “Nguyệt Nhi…”
“Dù sao cũng là một nhà Thái hậu nâng lên, không có mưu kế, nhu nhược ngu ngốc, không có ích lợi gì lớn.”
Trên xe ngựa, hoàng đế bình tĩnh đưa ra nhận xét đánh trúng trọng tâm.
“Ai nói là không?” Ta thở dài, dụi đôi mắt sưng tấy vì khóc vào khăn tay: “Nhưng hắn như thế thì mới tốt cho ngài.”
Đại hoàng tử có được sự ủng hộ của gia tộc Thái hậu, nếu tâm chí kiên định, hữu dũng hữu mưu, đợi thời cơ đến cũng sẽ độc đoán y hệt một nhà Thái hậu, lúc ấy Hoàng đế cũng sẽ thành con rối bất cứ lúc nào.
May mắn thay, Đại hoàng tử vẫn còn trẻ lại thuận buồm xuôi gió nên khó tránh khỏi hơi kiêu ngạo, hành sự bừa bãi không chút kiêng dè. Hắn luôn cảm thấy mình là nhân vật chính, không thể làm gì sai.
Vì vậy, dễ dàng bị lợi dụng và dễ dàng đánh bại.
Hoàng đế không nói chuyện chỉ dựa vào thành xe ngựa, nửa khuôn mặt ẩn trong bóng tối, vẻ mặt âm trầm không rõ ràng.
Ta liếc nhìn ông ta rồi buông khăn che mặt xuống, dựa vào xe nhắm mắt nghỉ ngơi.
5
Vào đêm đầu tiên sau khi tiến cung, Hoàng đế đã triệu ta vào thị tẩm.
Ta không nói nên lời, để mặc mấy cung nữ tắm rửa cho ta từ trên xuống dưới, sau đó quấn chăn vào người và bế ta lên long sàng.
Khi Hoàng đế bước vào, nhìn thấy ta nằm ngửa bị bọc thành chiếc bánh với vẻ mặt không còn gì luyến tiếc, im lặng như chết, lập tức bật cười thành tiếng.
Ta lần theo tiếng động thì thấy vị Hoàng đế uy nghiêm điềm tĩnh đang che miệng cười như một đứa trẻ vừa nhìn thấy điều gì đó mới mẻ.
Đường nét khuôn mặt của ông ta vốn rất đẹp, dù đã ở độ tuổi này nhưng hơn hẳn những nam nhân ngoài kia. Bây giờ ông ta lại cười như thế, trong phút chốc ta còn tưởng rằng là tiểu công tử anh tuấn nhà ai mới chạy tới.
Nhận ra ta đang nhìn mình, ông ta vội vàng ho một tiếng rồi trở lại làm vị vua uy nghiêm như xưa, nhưng trên môi vẫn nở nụ cười.
“Biểu tình của ngươi như vậy là ý gì đấy? Trên đời có vô số cô nương xếp hàng chỉ để đợi trẫm liếc nhìn một cái. Ngược lại ngươi trở thành phi tử của trẫm mà làm bộ dáng như muốn chết vậy?”
Ta trợn tròn mắt trong lòng, ngươi thử bị cuốn thành bánh bột ngô rồi khiêng lại đây xem?
Hơn nữa ông ta quá ngang ngược. Hôm nay vừa đúng ngày rằm hàng tháng, ông ta lại triệu ta đến thị tẩm, mới tiến cung liền gây mâu thuẫn giữa ta và Hoàng hậu, vậy chẳng phải muốn toi cái mạng của ta hay sao?
“Thánh thượng quá lời, thần thiếp chỉ hơi khó chịu.” Việc bị quấn chặt trong chăn, trên người không một miếng vải đã khiến ta không thể thích ứng được, bây giờ lại có một nam nhân đứng trước mặt nên không khỏi có chút lo lắng.
“Ngươi ngủ đi, trời sáng trẫm sẽ gọi ngươi.”
Nhìn thấy cử động nho nhỏ của ta thì ông ta ngừng cười, trầm ngâm giúp ta kéo rèm xuống sau đó quay người ngồi xuống bàn, chọn một cuốn sách rồi ngâm cứu.
Ta chẳng thấy buồn ngủ chút nào, liền quấn chăn gấm quanh người chán nản nhìn chằm chằm vào rèm giường.
Nhìn ra ngoài qua tấm rèm, bóng dáng cao lớn của nam nhân mờ ảo.
Xung quanh yên tĩnh đến lạ thường, âm thanh duy nhất lọt vào tai ta là tiếng hít thở và tiếng lật trang sách.
Trong sự im lặng đến đáng sợ, ta chợt nghĩ đến mẫu thân.
Bà ấy từng là con gái của Thượng thư, một tiểu thư giàu có được nhiều người hâm mộ. Trong một lần đi đến yến hội tân khoa trạng nguyên, bà ấy đã nhất kiến chung tình với phụ thân cặn bã của ta. Dưới những lời đường mật xảo quyệt, mẫu thân đã hãm sâu vào đó mà không thể dứt ra được.
Sau này, hai người quả thật có một khoảng thời gian yêu thương thắm thiết, nhưng càng về sau phụ thân nhờ được nhà ngoại nâng đỡ mà đường thăng quan tiến chức thuận lợi, dần dần ông không còn quan tâm đến mẫu thân nữa.
Khi phụ thân cặn bã của ta trở thành Thừa tướng cũng là lúc ông cảm thấy không còn phải dựa dẫm vào người khác nữa nên đã hùng hổ nạp biểu muội thanh mai trúc mã đang mang thai vào phủ. Giáng một đòn mạnh vào mặt mũi mẫu thân và phủ Thượng thư.
Một thiếp thất vào nhà với cái bụng còn to hơn cả mẫu thân, dù không ai dám nói gì nhưng thật ra đã xem mẫu thân ta thành trò cười, ngay cả người hầu trong nhà cũng cười nhạo sau lưng bà ấy.
Mẫu thân nháo nhào khóc lóc, nhưng bà chẳng nhận được gì ngoại trừ sự chán ghét của phụ thân cặn bã, sự kiêu ngạo của tiểu thiếp và sự lo lắng của họ hàng. Sau này, mẫu thân dần không còn gây rắc rối nữa.
Gia đình nhà ngoại của ta đã bại trận, không thể so sánh với sự huy hoàng của phủ Thừa tướng, hơn nữa mỗi lần mẫu thân gây chuyện thì Thừa tướng sẽ tìm đủ loại lý do để trấn áp nhà ngoại. Địa vị của ngoại tổ ta ngày càng nhỏ đi vì vậy mẫu thân sợ liên luỵ đến họ.
Vào ngày ta được sinh ra là ngày mà ca ca của mẫu thân qua đời. Ông ấy liên tục đỗ tam nguyên, nhưng trên đường trở về đã bị một tên cướp đâm nhiều nhát, mỗi dao đều chí mạng vì vậy y quán chưa kịp đến đã đi đời nhà ma.
Rõ ràng cữu cữu của ta không đuổi theo tên cướp nhưng gã lại cố ý quay lại đâm ông ấy, nếu không phải là giết người thì là gì nữa?
Mẫu thân hiển nhiên cũng biết điều này và bà cũng biết đó là ai, nhưng bà không thể làm gì khác ngoài việc đau buồn và quyết tâm lên kế hoạch giết chết phụ thân.
Nhưng bà đã thất bại, thay vào đó còn bị phụ thân đá vào bụng làm ta sinh non, khó khăn lắm mới sinh hạ ta khi ta chỉ vừa được tám tháng tuổi.
Điều buồn cười chính là hôm ấy cũng đúng ngày đích mẫu hạ sinh, Liễu Minh Nguyệt chỉ sinh sớm hơn ta một tách trà.
Việc bị mẫu thân ám sát đã tạo ra cái cớ cho phụ thân giáng bà ấy xuống làm thiếp thất, đày đến nơi hẻo lánh trong viện để tự sinh tự diệt. Tiểu thiếp lại thành chính thê, Liễu Minh Nguyệt thì trở thành đích trưởng nữ.
Mẫu thân dẫn theo ta trải qua cuộc sống khó khăn trong nhà, chịu đựng mọi sự đối xử, tra tấn khắc nghiệt của đích mẫu. Bà ấy luôn khóc khi nhìn thấy ta gầy gò, xanh xao và luôn tự trách mình nhìn nhầm người, hại cả gia đình nhà ngoại và liên luỵ đến ta.
Thật ra ta không hề trách móc bà ấy, bà ấy đã sinh ra ta, sống một cuộc đời vất vả vì ta, yêu thương ta, vì vậy ta cũng không hề cảm thấy bà ấy đã liên luỵ mình.
Sau đó, ông bà ngoại lần lượt qua đời, đó là lúc mà mẫu thân không thể chịu đựng được nữa.
Bà ấy bị bệnh, ốm rất nặng, ho khan suốt ngày, thậm chí nhiều lần còn ho ra máu.
Ta lo lắng như kiến bò trên chảo nóng, nhưng ta không có tiền, dù có đập vỡ đầu cũng không lấy được một chén thuốc.
Liễu Minh Nguyệt lại một lần nữa dẫm lên ta, lợi dụng ta để làm thú tiêu khiển. Ta nghiến răng nghiến lợi đứng dậy khiến nàng ta bị hất văng ra đất, chưa kịp khóc thì đã bị ta đánh lại.
Ta bị đánh suýt chết nhưng cũng lấy được chiếc trâm bạc của nàng ta. Ta chưa kịp đổi tiền cho mẫu thân uống thuốc thì đích mẫu đã dẫn người đến chặn ta lại, xách ta đến trước mặt mẫu thân và hét lên rằng sẽ dùng gậy đánh chết ta.
Ngày hôm đó ta không bị đánh chết, một gậy cũng không rơi vào người ta, nhưng người chết là mẫu thân. Bà đã lao vào để bảo vệ, mãi đến khi không nhúc nhích được nữa vẫn còn nắm chặt bả vai ta.
Ta la hét van xin sự thương xót nhưng vẻ mặt đích mẫu lại càng hung dữ hơn.
Thấy mẫu thân đã chết, bà chỉ yêu cầu mọi người dừng lại và phất tay muốn ném mẹ ta vào bãi tha ma.
Nhưng không ai trong số họ có thể bẻ bàn tay mẫu thân đang nắm lấy vai ta ra.
Sau khi phụ thân đến, ông chỉ nhìn một cái rồi nhăn mày nói: “Thật là xui xẻo.”
Ta ôm mẫu thân khóc suốt đêm. Đôi mắt mẫu thân trợn tròn, đến mức ta làm thế nào cũng không khiến nó khép lại được.
Ánh mặt trời vừa hé dạng, ta cõng mẫu thân đi tìm nghĩa địa của gia đình nhà ngoại.
Ta chôn mẫu thân bên cạnh cữu cữu, dập đầu thật mạnh lạy ba lạy rồi trở về phủ Thừa tướng mà hề không ngoảnh lại.
Mẫu thân mất rồi, ta có thể trốn thoát, nhưng ta không muốn trốn chạy, ta phải bắt họ trả giá.
Ta phải để họ quỳ lạy mẫu thân ở nơi chín suối.
6
Ngày hôm sau lúc trời vừa sáng thì ta đã thức dậy, trong phòng chỉ còn một mình ta, thánh thượng đã lên triều từ sớm.
Tiểu cung nữ bên ngoài nghe được tiếng động lập tức thấp giọng cung kính hỏi: “Nương nương, người đã tỉnh chưa? Có muốn nô tỳ giúp mặc quần áo giúp người không?”
Ta bình tĩnh lại, đặt chiếc khăn tay trắng dính máu xuống dưới người sau đó uể oải nói: “Vào đi.”
Ngay khi ta vừa rửa mặt chải đầu trở về cung điện, Hoàng hậu đã cử người đến thúc giục ta đến gặp nàng để thỉnh an.
Ta nhẹ nhàng đồng ý nhưng lại đến cung Hoàng hậu muộn nửa tiếng.
Hậu cung không có nhiều phi tần, cũng có một số phi tần từ chối đến vì bị bệnh. Chính điện trong cung Hoàng hậu vẫn chưa ngồi đông đủ. Lúc ta vừa đến thì mấy phi tử trang điểm loè loẹt đang bàn tán sôi nổi về ta.
“Thần thiếp tham kiến Hoàng hậu nương nương, nương nương vạn phúc kim an.” Ta vuốt ve chiếc trâm vàng, mỉm cười tiến lên chào mà không hề khiêm tốn hay kiêu ngạo.
Mọi người lập tức ngừng nói chuyện và quay lại nhìn ta.
Hoàng hậu trông rất không vui, mấy ngày trước Đại hoàng tử đã nói với nàng rằng muốn cưới ta. Nàng đang chuẩn bị giúp hắn thỉnh cầu một chiếu chỉ từ Hoàng đế, nhưng không nghĩ tới chỉ qua ngày thứ hai thì ta liền trở thành Quý nhân, được Hoàng đế rất mực sủng ái. Chưa hết ngày rằm nàng đã gấp gáp lấy cớ triệu ta thị tẩm, nếu ta có thái độ tốt, biết khom lưng cúi đầu thì tốt, nhưng ngày đầu tiên mà ta đã trễ nửa canh giờ, vậy điều này có nghĩa là gì?
Nghĩa là ta cố ý thấy người sang bắt quàng làm họ, ỷ vào sự ưu ái của Hoàng đế nên không để Hoàng hậu nàng vào mắt.
Nghĩ đến đây, Hoàng hậu càng nhìn ta bằng ánh mắt không mấy thiện cảm. Nàng đột nhiên đặt tách trà trên tay xuống, cười lạnh nói: “Ngươi thật quá phô trương, ngày đầu tiên đã bắt bổn cung và các tỷ muội phải đợi ngươi.”
“Nương nương thứ tội, tối hôm qua thần thiếp quá mệt, thật sự không dậy nổi. Hơn nữa, thánh thượng lại ân cần dặn người trong cung đừng quấy rầy, cho nên ta mới luống cuống tay chân, vì vậy đã muộn một chút… Mong nương nương và các vị tỷ tỷ tha thứ.”
Thái độ của ta rất chân thành tha thiết cộng thêm vẻ mặt rụt rè sợ hãi, nên điều ta nói nghe như thật vậy.
Tuy nhiên, lời này vừa nói ra đã làm sắc mặt Hoàng hậu tệ hơn, nàng không thể nói gì nhưng lại không muốn để ta đi nên đành im lặng cầm tách trà lên nhấp một ngụm.
Ta theo quy củ mà duy trì tư thế hành lễ, vẻ mặt nhu mì không hề có chút oán giận mà chỉ cảm thấy hơi áy náy.
Bốn phía đều im lặng, các phi tần cấp thấp không dám lên tiếng. Các phi tần cấp cao vừa muốn ra oai phủ đầu nhưng vừa không muốn tham gia vào cuộc chiến hậu cung nên dứt khoát mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không ai chịu nói thay ta.
Ta tưởng không tìm được đồng minh nên lắc lắc người, có điều chưa kịp giả vờ ngã thì đã được ai đó vững vàng đỡ lấy.
Ta ngẩng đầu nhìn thấy một phi tần mặc trang phục màu đỏ hồng, gương mặt xinh đẹp, ánh mắt mang theo nét anh hùng, cau mày nhìn Hoàng hậu đang ngồi trên ghế, không vui nói: “Hoàng hậu nương nương, vào cung làm phi cũng không phải nàng mong muốn, khi nào thánh thượng lâm hạnh cũng không phải là chuyện nàng có thể khống chế, đâu nhất thiết phải gây khó dễ cho nàng?”
Là con gái nhà đại tướng quân thích giả câm giả điếc.
Ta hơi thắc mắc, theo thông tin của Hoàng đế thì nàng ấy khinh thường phân tranh chốn hậu cung, trước đến nay luôn sống một mình, sao hôm nay lại lên tiếng vì ta?
“Lệ phi, ngươi nói thế là có ý gì? Ta sao lại làm khó Nguyệt quý nhân được?” Hoàng hậu cũng không hiểu tại sao Lệ phi vốn luôn không để ý chuyện ngoài lề nay lại nhảy ra lo chuyện bao đồng, nàng nhíu mày đặt tách trà xuống, không hài lòng hỏi.
“Vậy là do ta hiểu lầm.” Vẻ mặt Lệ phi không hề thay đổi: “Nương nương chớ trách tội, ngài biết từ nhỏ ta đã vung đao múa kiếm, lăn lộn chốn biên quan suốt một năm trời, tiến cung chưa được hai năm lại không thể bắt chuyện với các tỷ muội trong cung, là một người thô kệch không hiểu tâm tư của người khác.”
“Vậy thôi, ngươi lui đi, Nguyệt quý nhân cũng ngồi xuống đi.” Sau khi bị gián đoạn như vậy thì Hoàng hậu cũng không muốn làm ta xấu hổ nữa, liền xua tay bảo ta ngồi xuống.
Sau khi nói thêm vài câu hời hợt với ta, Hoàng hậu bèn phất tay giải tán.
Ta đi phía sau, vừa đi ra ngoài đã thấy Lệ phi đang ngồi trên ghế kiệu, ta vội bước tới ngăn cản.
“Vừa rồi rất cảm ơn Lệ phi nương nương đã giải vậy giúp ta, muội muội vô cùng cảm kích.” Ta hành lễ cúi đầu một cái, chân thành tha thiết nói lời cảm ơn với nàng ấy.
“Không cần cảm ơn ta, ta chỉ thấy mặt ngươi giống với một người bạn cũ nên không thể bỏ mặc mà thôi.” Lệ phi có vẻ lười để ý đến ta. Nàng sốt ruột xua tay ra hiệu, ý bảo kiệu cứ tiếp tục đi về phía trước.
“Ta cho ngươi một lời khuyên, ở trong cung tốt nhất ngươi nên kẹp cái đuôi giữa hai chân để làm người, như vậy mới có thể sống lâu hơn.”
Ta cong môi nói: “Đa tạ tỷ tỷ, nhất định có ngày ta sẽ đến thăm tỷ.”