Ánh Sáng Rực Rỡ
Chương 3
8.
Tôi không vạch trần tất cả những điều này mà đồng ý với đề nghị của Hạ Hiên.
Vì tôi phát hiện mình có thai.
Nhưng tôi sẽ không đánh cược cả cuộc đời mình vì một bào thai chưa thành hình, chỉ vì nếu bây giờ chúng tôi chia tay, anh ta sẽ không cảm thấy tội lỗi gì cả.
Quả nhiên, khi biết tôi có thai, anh ta đã ôm tôi vào lòng, vui mừng khôn xiết.
Tôi rơi vào đôi mắt dịu dàng của anh ta, trong giây lát tôi có chút choáng váng.
Vậy… Hạ Hiên có thể duy trì cái gọi là tình yêu đích thực dành cho tôi trong bao lâu?
Sau khi Phương Vận trở lại trường học, Hạ Hiên cũng yên phận được một thời gian.
Nhưng rất nhanh sau đó, anh ta lại không thể kiềm chế được nữa.
Bởi vì Phương Vận đã gọi cho anh ta và khóc lóc kể về việc bị bắt nạt ở trường.
Có một người đàn ông bị thu hút bởi vẻ đẹp của cô ta, liên tục quấy rối và muốn bao nuôi nuôi cô ta. Cô ta không còn cách nào khác là nghĩ đến Hạ Hiên.
Cô ta muốn Hạ Hiên giả làm bạn trai, khiến người đàn ông này bỏ cuộc.
Một lý do hết sức nhảm nhí, nhưng Hạ Hiên vẫn tin. Sau sự việc đó, anh ta lại có cơ hội tiếp xúc với Phương Vận một cách hợp lý.
Anh ta đã lén lút nghe điện thoại của Phương Vận khi tôi không có ở nhà.
Lúc đầu anh ta giữ khoảng cách, nhưng sau đó lại chủ động gọi điện.
Tôi giả vờ như không biết mối quan hệ giữa hai người nhưng thực chất tất cả đều được ghi lại bởi camera.
Vì nuôi mèo nên tôi đặc biệt lắp camera ở nhà.
Chỉ là chưa bao giờ sử dụng, nên Hạ Hiên đã quên mất chuyện này.
Đó là lý do tại sao anh ta rất táo bạo, còn nghĩ rằng mình đã che giấu rất kỹ.
Cho đến khi tôi đi công tác, anh ta đã đưa Phương Vận về nhà.
Hai người họ ôm hôn và âu yếm trong căn nhà mà tôi và anh ta từng cùng nhau trang trí, nơi từng lưu giữ vô số kỷ niệm đẹp đẽ của tôi và Hạ Hiên.
Nhìn những hình ảnh qua chiếc camera giám sát đó khiến bụng tôi cồn cào.
Tôi không ngờ Hạ Hiên lại làm được một việc ghê tởm như vậy.
Cùng lúc đó, tôi nhận được một email.
[Cô Tô, tôi thắng rồi.]
Email còn đính kèm một bức ảnh mà cô ta lén chụp ảnh Hạ Hiên đang ngủ.
Tôi chợt cảm thấy việc mình đang làm thật vô nghĩa, tiếp tục dây dưa với hai người này không những buồn cười mà còn kinh tởm.
Phương Vận ngay từ đầu đã nhắm vào Hạ Hiên, cô ta chẳng hề lo sợ việc tôi nắm giữ bằng chứng.
Phương Vận là một thợ săn cao cấp và cô ta không quan tâm liệu Hạ Hiên có cảm thấy áy náy với tôi hay không.
Tôi chuyển bức ảnh cho Hạ Hiên và còn chụp lại phiếu phẫu thuật phá thai mà tôi đã lên lịch.
Tôi đã gửi cho anh ta tin nhắn cuối cùng trước khi chặn anh ta: [Chính anh đã giet đứa bé.]
Sau đó, Hạ Hiên chạy đến công ty của tôi, mắt anh ta đỏ ngầu: “Tô Từ, anh chỉ nhất thời bị mê hoặc mà thôi, xin hãy tha thứ cho anh.”
“Anh có thể cho em bất cứ điều gì em muốn.”
Nghe vậy, tôi chế nhạo: “Vậy thì chuyển toàn bộ cổ phần của công ty anh cho tôi.”
Anh ta liền do dự: “Em có thực sự tha thứ cho anh không?”
Hạ Hiên hiểu tính cách của tôi và tôi cũng hiểu anh ta.
Anh ta không dám mạo hiểm mọi thứ để theo đuổi khả năng chỉ có một phần trăm đó.
Sau khi anh ta rời đi, Hạ Hiên từ đó không còn quấy rầy tôi nữa, hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời tôi.
9.
Nhìn lại quá khứ, thật trớ trêu, hóa ra chính cô gái tôi đã nâng đỡ suốt 6 năm và người đàn ông tôi đầu tư tiền bạc vào suốt 2 năm lại là người gây ra mọi chuyện khiến tôi tổn thương.
Một người từ chối trả lại số cổ phần mà tôi đã chuyển nhượng ban đầu, còn người kia từ chối hoàn 400.000 nhân dân tệ tiền tài trợ. Trên đời làm sao có chuyện tốt như vậy cơ chứ?
Bây giờ bảo tôi nhẹ nhàng bỏ qua cho họ, tôi thực sự không cam tâm.
Tôi gõ vài từ gửi tin nhắn cho Phương Vận: [Cô không muốn trả lại tiền? Được thôi, vậy gặp nhau vào thứ Ba tuần sau nhé.]
Tôi suy nghĩ một lúc rồi nhắn tiếp: [Nhân tiện, hãy đưa cho tôi một thiếp mời giấy nữa nhé, để tôi xin chút vía.]
Phương Vận không biết tại sao tôi lại thay đổi ý định nhanh chóng như vậy nhưng vì 400.000 nhân dân tệ cô ta vẫn đồng ý.
Tuy nhiên, điều này là chưa đủ, tôi còn cần tổ chức một buổi tiệc tối kinh doanh vào ngày hôm đó nhưng nó không thể đứng tên tôi.
Ai khác ngoài tôi có đủ ảnh hưởng để mời các công ty nổi tiếng ở thành phố này tham gia?
Một ứng cử viên phù hợp hiện lên trong đầu tôi – Giang Kỳ, con trai thứ hai của tập đoàn Giang Thị.
Giang Kỳ nợ tôi một ân huệ, bây giờ tôi có thể nhờ anh ấy giúp đỡ.
Trong danh sách khách mời tôi đưa cho Giang Kỳ, có cả công ty của Hạ Hiên.
10.
Vào bữa tiệc tối, tôi đưa mắt tìm kiếm Hạ Hiên.
Anh ta quả nhiên không bỏ lỡ cơ hội kết giao với các ông trùm kinh doanh và còn dẫn theo Phương Vận đến dự.
Hạ Hiên tựa hồ nhận ra ánh mắt của tôi, anh ta ngoảnh đầu, nhìn thẳng vào mắt tôi.
Hạ Hiên sừng sờ ngay tại chỗ.
Trong mắt anh ta, tôi sẽ không chủ động tham dự những bữa tiệc như này.
Anh ta muốn nhìn rõ diện mạo của tôi qua đám đông, nhưng ngay sau đó, Giang Kỳ đã chắn trước mặt tôi: “Em nhờ anh giúp tổ chức bữa tiệc này chỉ để gặp anh ta?”
Giang Kỳ có chút khó tin. Anh ấy là một trong số ít người biết chuyện gì đã xảy ra giữa tôi và Hạ Hiên.
Tôi không giải thích, nhón chân ghé sát vào tai anh: “Anh cho em mượn người một lát.”
Tiếp theo, không đợi Giang Kỳ phản ứng, tôi đã khoác lấy tay anh giả vờ thân mật.
Hạ Hiên vẫn còn luyến tiếc tôi, không làm vậy thì làm sao anh ta hoàn toàn từ bỏ ý định quay lại.
Ngay cả khi tôi có thể chiến thắng Phương Vận bằng cách níu kéo Hạ Hiên, nhưng điều này chẳng khác nào tự làm tổn thương chính mình.
Ánh mắt Hạ Hiên dần tối đi, anh ta kéo Phương Vận đang không hề hay biết chuyện gì đến một góc ngồi xuống.
Khóe mắt tôi thoáng thấy cái bụng hơi nhô lên của Phương Vận, tôi không khỏi bật cười trước ý tưởng ngây thơ ban đầu của mình.
Lúc đầu tôi nghĩ rằng khiến Hạ Hiên cảm thấy áy náy sẽ đủ để anh ta đau khổ suốt đời, nhưng bây giờ có vẻ như điều đó không hề cản trở việc anh ta ngủ với người phụ nữ khác trong khi vẫn cảm thấy tội lỗi với tôi.
Nhưng không sao cả, quân tử trả thù mười năm chưa muộn.
Bây giờ các nhân vật chính đã đầy đủ, kịch hay có thể bắt đầu rồi.
Tập đoàn Giang Thị đã mời một số chủ tịch công ty nổi tiếng đến phát biểu. Dưới sự sắp xếp của Giang Kỳ, đương nhiên cũng có tên của tôi.
Bài phát biểu ban đầu diễn ra bình thường, nhưng khi đề cập đến lời cảnh báo về ngành, tôi không vội vàng lướt qua như những người trước đó, mà thay vào đó, tôi đảo mắt nhìn xung quanh và dừng lại ở một bóng người quen thuộc.
Tôi mím môi: “Tôi chợt nhớ ra, công ty tôi đầu tư hai năm bề ngoài nhìn có vẻ đàng hoàng, nhưng thực tế tài chính lại không rõ ràng, đây là điều cấm kỵ khi điều hành công ty.”
Câu nói này vừa ném ra đã gây náo động, không ít người bên dưới không khỏi tò mò đã xảy ra chuyện gì.
Tôi nhìn Hạ Hiên đầy ý tứ nói: “May mắn là tôi phát hiện kịp thời và báo cáo, người phụ trách đã bị bỏ tù. Nếu không, các cổ đông lớn như chúng tôi đã bị liên lụy”.
Tài khoản của công ty luôn do kế toán xử lý. Một cổ đông đầu tư thuần túy như tôi không cần phải tự mình hạch toán trừ khi cần thiết.
Mãi đến gần đây tôi mới kiểm tra tài khoản thông qua quyền cổ đông của mình và phát hiện ra rằng tài khoản của công ty anh ta có vấn đề.
Mặc dù chúng tôi chưa tìm ra vấn đề nằm ở đâu nhưng nếu báo cáo, điều đó có thể gây ra rất nhiều rắc rối cho đối phương.
Lời nói của tôi khiến Hạ Hiên thay đổi sắc mặt ngay lập tức.
Anh ta thậm chí không còn tâm trạng để trò chuyện với các ông trùm kinh doanh, anh ta còn bỏ lại Phương Vận ở đó rồi đi trước.
Điều này càng khẳng định sự nghi ngờ của tôi, nhưng tôi không có ý định trực tiếp vạch trần anh ta.
Khi Phương Vận nhìn thấy Hạ Hiên rời đi, cô ta cũng không muốn ở lại nữa.
Nhưng tôi đã ngăn cô ta lại: “Cô Phương, vội vàng thế à?”
Khi Phương Vận nhìn thấy tôi, cô ta liền thay đổi vẻ ngoài yếu đuối của “thỏ trắng” ngày thường, đuôi mắt hiện lên sự mỉa mai.
Nhận ra “mục đích” của tôi, cô ta ôm bụng mình với vẻ mặt cảnh giác: “Cô muốn làm gì?”
Tôi nhàn nhã nhìn cô ta, cười nói: “Phải chăng cô đã quên lời hứa nào đó?”
Phương Vận có vẻ bối rối: “Cái gì?”
Tôi cười tủm tỉm: “Đã sáu năm rồi, ngày nào cũng gọi chị em thân thiết như vậy, cô không muốn gặp người tài trợ của mình sao?”
Tôi tưởng mình đã tỏ ra đủ thờ ơ rồi, nhưng khi nói ra những lời này, tôi không khỏi ớn lạnh.
Sau sáu năm, ngay cả khi bạn có nuôi một con chó, nó cũng sẽ vẫy đuôi với bạn.
Tuy nhiên, sự thật là tôi đã bỏ ra 400.000, nó không những không vẫy đuôi mà còn cắn ngược lại tôi.
Phương Vận kiêu ngạo hoàn toàn biến mất, đầu ngón tay nắm chặt, tựa hồ không thể tin được.
“Cô là chị ấy sao?”
Tôi gật đầu, thản nhiên nói: “Ừ, người phụ nữ sự nghiệp tầm thường mà em nói đây.”
Cô ta lùi lại vài bước, dường như mất hết sức lực để đối đầu với tôi.
Cô ta biết rằng dù có cầu xin tôi thế nào đi chăng nữa thì hình tượng mà cô ta dựng lên cũng sẽ sụp đổ trước mặt Hạ Hiên.
Nhưng cho đến hiện tại, cô ta vẫn tìm cách bào chữa cho bản thân.
Cô ta cay đắng nhìn tôi: “Tôi không sai. Tôi chỉ muốn theo đuổi một cuộc sống tốt hơn. Tôi không muốn quay lại như trước đây thì có gì sai sao?”
Tôi nhìn bóng lưng Phương Vận vội vàng rời đi, không khỏi thở dài.
Có thể nào mọi thứ trở nên như hiện tại là do nguồn tài trợ của tôi hồi đó không?
Lúc đang suy nghĩ thì giọng nói của Giang Kỳ đột nhiên vang lên sau lưng tôi:
“Em làm gì mà khiến cả Hạ Hiên lẫn Phương Vận đều ghét em thế?”