Ánh Sáng Rực Rỡ
Chương 4
11.
Sau ngày hôm đó, Phương Vận đã đăng một bài viết trên tài khoản của mình.
Tiêu đề là – [Tôi nên làm gì nếu người tài trợ muốn can thiệp vào cuộc sống của tôi và đòi tôi hoàn trả tiền tài trợ?]
Phương Vận là một người thông minh. Cô ta đã cắt ghép một số phần trong câu chuyện mà tôi đã nói với cô ta, cũng như ảnh chụp màn hình tôi yêu cầu cô ta hoàn trả số tiền tài trợ 400.000 nhân dân tệ.
Nó gây ra các cuộc thảo luận sôi nổi trong một thời gian.
Nhiều người cho rằng yêu cầu hoàn tiền tài trợ của tôi là vô lý và cảm thấy không công bằng với người nhận.
Cô ta tung tin tưởng như ẩn danh nhưng lại cố tình tiết lộ một vài chi tiết về tôi.
Những cư dân mạng đó đã lần theo manh mối và nhanh chóng phát hiện ra danh tính thực sự của tôi.
Nhiều cư dân mạng tỏ ra phẫn nộ khi thấy tôi giàu đến thế mà vẫn yêu cầu người được tài trợ phải trả lại tiền.
Nhiều người đã vào blog chính thức của công ty tôi để tấn công cá nhân. Đồng thời, giá cổ phiếu của công ty tôi giảm nhanh chóng.
“Cô Tô, một số đối tác của công ty chúng ta đã gọi điện để hủy hợp tác.”
“Cô Tô, giá cổ phiếu đang giảm mỗi ngày, chúng ta nên làm gì?”
Điện thoại của tôi đổ chuông liên tục, có nhiều bình luận tiêu cực về điều này.
Từ góc nhìn của Phương Vận, tôi không có nhiều thông tin có thể đảo ngược hoàn toàn dư luận.
Chỉ dựa vào một bức ảnh thì không thể đảm bảo tính chân thực của nó và cũng không thể giải thích được điều gì.
Đây là phương pháp Phương Vận nghĩ ra để đối phó với tôi với sự ngầm đồng ý của Hạ Hiên.
So với giá cổ phiếu ảm đạm của công ty tôi, có nhiều người biết Hạ Hiên là bạn trai cũ của tôi, và họ tin rằng việc Hạ Hiên chia tay tôi là một lựa chọn sáng suốt.
Giá cổ phiếu của Công ty Hạ Hiên tăng gần như mỗi ngày, tôi “quá bận để chăm sóc bản thân” và cho họ quá nhiều thời gian, điều đó cũng đủ để họ tìm cách che đậy vấn đề tài chính của mình.
Có lẽ do quá đắc ý nên đám cưới của Hạ Hiên và Phương Vận vẫn được tổ chức như dự kiến.
Sự kiện này đã khiến dư luận sôi sục một lần nữa và đẩy mức độ bàn tán lên một tầm cao mới. Mạng xã hội tràn ngập những lời chửi bới, nguyền rủa dành cho tôi.
[Giàu có như vậy mà còn đi đòi lại tiền trợ cấp của một cô gái trẻ, thật quá ghê tởm!]
[Chỉ bỏ ra một ít tiền mà đã muốn chĩa tay vào cuộc sống của người khác. Cô định làm gì?]
[Cô ghen tị với việc người khác có cuộc sống tốt đẹp hơn mình.] ==Ủng hộ bản dịch chính chủ tại web metruyen.net.vn==
Cùng ngày hôm đó, tôi đã đích thân sử dụng tài khoản chính thức của mình và đăng một bài viết lên weibo một cách nhàn nhã.
[Chuyến tham quan đám cưới một ngày dành cho cư dân mạng may mắn được chọn ngẫu nhiên, ai muốn đến?]
Tất cả đã sẵn sàng, chỉ đợi đến thời điểm thích hợp.
Tôi cầm thiệp mời trên bàn rồi bước ra khỏi nhà.
12.
Quang cảnh đám cưới rất náo nhiệt, có rất nhiều người đến tham dự và chúc phúc cho hai người họ, tôi cũng thuận lợi hòa mình vào đám đông.
Không chỉ vậy, tôi còn đưa một công ty truyền thông tới để phát trực tiếp đám cưới.
Đôi vợ chồng đang đắm chìm trong niềm vui và sự bận rộn của ngày ngày cưới, họ không thể dành nhiều sự quan tâm những thay đổi trên mạng xã hội.
Họ không nhìn thấy tôi trên hàng ghế khán giả cho đến khi đám cưới bắt đầu.
Phương Vận tái mặt ngay lập tức, nhưng cô ta vẫn cố kìm nén cảm xúc và tiếp tục đám cưới.
Lúc này, sóng truyền hình trực tiếp vẫn bình thường:
[Tô Từ muốn làm gì? C ướp rể?]
[Đừng nghĩ nữa, ai sẽ yêu loại phụ nữ như vậy?]
[Hạ Hiên chia tay với Tô Từ quả là sáng suốt. Anh ấy ở bên cô dâu này mới là xứng đôi vừa lứa.]
Tôi nhếch khóe môi, không tức giận mà lặng lẽ quan sát chuyện gì xảy ra.
Bản nhạc đám cưới thiêng liêng và hạnh phúc được vang lên khi hai người đang trao nhẫn cho nhau. Tiếng nhạc du dương bỗng nhiên vụt tắt, thay vào đó là những âm thanh khó chịu.
Cảnh hai nhân vật chính âu yếm nhau xuất hiện trên màn ảnh rộng. Bên trái màn hình là những khoảnh khắc ân ái của Hạ Hiên và người phụ nữ khác, phơi bày sự thật về việc anh ta ngoại tình.
Bên phải màn hình là những bằng chứng về việc Phương Vận sử dụng khoản tiền tài trợ của tôi để xây dựng hình ảnh hào nhoáng, lừa dối mọi người.
Tôi đứng dậy và nhìn về phía sân khấu.
Trong thời gian này, tôi không chỉ có bằng chứng từ quá khứ mà còn thu thập được bằng chứng mới.
Phương Vận dù có cẩn thận đến đâu thì vẫn có sơ hở. Không cần đoán tôi cũng biết mạng xã hội đã bùng nổ.
[Thật đáng kinh ngạc, ai có thể ngờ rằng Phương Vận lại là tình nhân.]
[Ah ah ah, mọi người đang bị sử dụng làm vũ khí.]
[Thật tội lỗi khi tôi lại mắng nạn nhân lâu như vậy.]
Cư dân mạng đến dự đám cưới và muốn đòi công lý cho Phương Vận đã bị hành động này phản bội. Họ tức giận đến mức ném ly và bỏ đi, thậm chí còn chửi bới, gây náo loạn cho khán giả.
So với tình hình phía dưới thì trên sân khấu cũng không khá hơn là mấy.
Hạ Hiên kinh ngạc nhìn tôi, ánh mắt như đang buộc tội tôi tại sao lại tàn nhẫn gây rắc rối trong đám cưới của anh ta.
Nhưng chẳng mấy chốc, cảnh sát đã có mặt tại hiện trường.
Anh ta đã bị điều tra theo quy định của pháp luật vì nghi ngờ trốn thuế và các tội danh khác, và bị bắt đi.
Chú rể bị bắt, khách mời hỗn loạn, Phương Vận đứng một mình trên sân khấu, cô ta dường như không hiểu tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy.
Khi cô ta nhìn thấy tôi, một tia hận thù hiện lên trong đôi mắt trống rỗng.
Cô ta chạy về phía tôi nhưng bị ai đó chặn lại.
Tôi nhìn kỹ hơn, là Giang Kỳ.
“Sao anh lại tới đây?”
Giang Kỳ giơ máy ảnh trong tay lên, cười nói: “Giúp em.”
Anh ấy nháy mắt với tôi và nói: “Lần này em nợ anh một ân tình.”
Giang Kỳ không kế thừa công việc kinh doanh của gia đình. Anh ấy yêu thích nhiếp ảnh và có nhiều người hâm mộ trên mạng xã hội.
Với sự giúp đỡ của anh ấy, sự thật chắc chắn sẽ được lan rộng hơn nữa.
Vì bị Giang Kỳ cản trở nên Phương Vận không cách nào chạm tới tôi, chỉ có thể điên cuồng hét lên với tôi: “Tô Từ, cô có tất cả, tại sao còn phá tôi?”
Cô ta rơi nước mắt, nức nở: “Tôi không giống cô, xuất thân của tôi đòi hỏi phải làm việc gấp trăm lần mới đạt được cuộc sống như cô.”
“Hắn chỉ là một tên cặn bã, cô không thể nhường cho tôi sao?”
Tôi đã hoàn toàn chiến thắng trong cuộc trả thù của mình, nhưng tôi lại không cảm thấy vui vẻ như đã nghĩ.
Phương Vận biết bản chất thực sự của Hạ Hiên từ đầu đến cuối.
Cô ta thông minh nhưng ngu ngốc.
Tôi buồn bã nhìn Phương Vận.
Thông minh ở chỗ là cô ta biết phát huy lợi thế của mình, nhưng lại ngu ngốc khi đặt cược vào một tên đàn ông
Tôi lướt qua Giang Kỳ, thay vì trả lời câu hỏi của cô ta, tôi lại hỏi:
“Cô có biết tại sao khi muốn tôi chi trả chi phí y tế cho bố mẹ cô, tôi đã trả ngay mà không do dự không?”
Tôi nhìn vào mắt Phương Vận, cười khổ: “Bởi vì… năm tôi bỏ học, không có ai giúp đỡ tiền học phí, bố tôi bệnh nặng, tôi không kiếm được tiền.”
“Tôi đã trải qua cuộc sống từ giàu đến nghèo nên tôi không muốn người khác phải chịu những khó khăn này một lần nữa.”
“Đây là… lý do tại sao tôi giúp đỡ cô.”
Nghe được những lời này, ánh mắt Phương Vận thay đổi.
Tôi đã từng khó khăn hơn cô ta gấp trăm lần, cũng không có “Tô Từ” nào sẵn lòng giúp đỡ tôi nhưng tôi vẫn vượt qua và trở nên xuất sắc hơn những người đàn ông cùng ngành.
Cô ta ngồi khuỵu xuống đất, nhận ra tất cả những điều này và gần như ngã gục.
Cô ta ngẩng đầu lên nhìn tôi: “Tô Từ, chị có hối hận không?”
Cô ta hỏi tôi liệu tôi có hối hận vì đã tài trợ cho cô ta để rồi gây ra quá nhiều rắc rối cho bản thân mình không.
Tôi sửng sốt một lúc, nhưng cuối cùng cũng lắc đầu.
Nhận được câu trả lời này, Phương Vận vừa khóc vừa lẩm bẩm: “Chị ơi, em xin lỗi, em thực sự xin lỗi…”
Lời xin lỗi rất chân thành nhưng tôi không còn cần nó nữa.
Mọi người đều nhận được sự trừng phạt thích đáng.
Tôi cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
Sau sự việc này, Hạ Hiên bị kết án và số tiền thu được từ việc làm bất hợp pháp cũng như toàn bộ tài sản đứng tên anh ta đều bị tịch thu. Tòa án bán đấu giá số cổ phần đó và tôi đã lấy lại toàn bộ.
Tôi đã từng trải qua bạo lực trực tuyến và nhiều người đã xin lỗi tôi sau khi biết sự thật. Giá cổ phiếu cũng tăng trở lại và tôi có nhiều tài sản hơn trước.
Như chưa từng có chuyện gì xảy ra, không có Phương Vận, không có Hạ Hiên.
Nhưng tôi vẫn đưa ra quyết định.
Tôi không còn hỗ trợ riêng từng người nữa mà dùng một phần tiền của mình để thành lập một quỹ đặc biệt nhằm giúp đỡ các cô gái nghèo trang trải chi phí học tập.
“Người ta nói, một khi bị rắn c ắn, bạn sẽ sợ dây thừng suốt mười năm. Cư dân mạng không hiểu tại sao em vẫn sẵn lòng giúp đỡ người khác.”
Giang Kỳ xem qua các tài liệu liên quan đến quỹ và hỏi câu hỏi này.
Tôi không trả lời ngay mà nhìn anh mỉm cười:
“Vậy anh sẽ tham gia cùng em chứ?”
Giang Kỳ hơi nhếch khóe môi: “Được thôi.”
Tôi cầm tập tài liệu lên và dùng ngón tay xoa nhẹ lên bề mặt, nhớ lại sự kiện đã qua.
Rõ ràng đã sáu năm trôi qua nhưng ký ức vẫn còn nguyên vẹn.
Khi công ty lần đầu tiên bắt đầu có lãi, tôi đã trả một phần nợ bằng cổ tức, để lại cho mình ba nghìn nhân dân tệ mỗi tháng.
Lúc này tôi mới để ý tới Phương Vận.
Cô đăng tin lên mạng kêu gọi giúp đỡ bởi vì khi cô chuẩn bị thi vào cấp 3 thì gia đình yêu cầu cô nghỉ học và kết hôn.
Bài đăng này nhanh chóng bị nhấn chìm trong biển Internet rộng lớn và không ai để ý đến nó.
Tôi lưu lại bài đăng đó, bí mật ghi lại thông tin liên lạc của cô ta và đến ngôi làng nhỏ trên núi nơi cô ta ở.
Sau khi điều tra và tìm hiểu, tôi thấy những lời Phương Vận nói đều chính xác.
Tôi nhìn thấy trong một khung cảnh giản dị, cô gái vẫn đang cầm bút viết hăng say, vẻ mặt đầy nghiêm túc.
Tôi thấy sau khi cô làm đồng, dù tay cầm liềm đã đầy vết đỏ nhưng cô vẫn cầm sách lên đọc, đôi mắt đầy khao khát tri thức.
Vì thế……
Phương Vận hỏi tôi có hối hận không?
Tôi không hối tiếc.
Nếu tôi gặp lại một cô gái như thế này và đối mặt với kết cục không rõ, tôi vẫn sẽ giúp cô ấy.
Ít nhất tôi muốn tin… Lúc đó, cô bé rất ham học và muốn thoát khỏi cuộc sống này và dùng kiến thức để hướng tới một tương lai tốt đẹp hơn.
Điều tương tự cũng xảy ra với hàng nghìn cô gái không được đến trường. Họ rất cần một “Tô Từ” để đổi đời.
Chỉ là có một số cô gái còn quá trẻ, muốn một bước chạm tới bầu trời, nhưng lại không biết rằng tất cả quà tặng của số phận đều đã được âm thầm đánh giá.
Đây là cách tôi thiết lập nền tảng trong khi cung cấp trợ giúp tài chính, tôi cũng nuôi dưỡng những giá trị đúng đắn cho họ.
Tôi mong rằng trong tương lai, tất cả các cô gái sẽ thôi bám hoa và tự do nở rộ trên mọi cánh đồng bằng ánh sáng rực rỡ của riêng mình.
Từ giờ trở đi, tôi sẽ sống mãi và sống xứng đáng với vinh quang của mình.
Dù thực tế này có xa vời…
Tôi sẵn sàng trở thành “kẻ ngốc” và hành động vì nó.
[HẾT]