Ánh Sao Trong Mắt Người
Chương 1
1
Em trai tôi lớn lên cực kỳ đẹp trai, nhỏ hơn tôi bảy tuổi, đang học năm ba đại học, đam mê bóng đá, là thành viên của câu lạc bộ bóng đá đại học.
Không có gì quan trọng cả.
Quan trọng là nó có mười đồng đội vô cùng đẹp trai.
Tối nay, bọn họ sẽ đến nhà chúng tôi để xem World Cup.
Vốn định ra ngoài cùng bạn thân đi dạo phố xem phim, tôi quyết định bỏ rơi bạn thân.
Dù sao các em trai xem bóng đá, là cần một người chị làm bạn cùng.
2
Vừa mới mở cửa cho các em trai, một tiếng “Chào chị!” khiến trong lòng tôi rộn ràng nở hoa.
Tiếp theo các khuôn mặt đẹp trai tràn đầy tinh thần phấn chấn nối đuôi nhau đi vào.
Hoạt bát, thư sinh, kiêu ngạo, lạnh lùng….. Nhìn đến hoa cả mắt.
Tôi dần lạc lối trong từng tiếng “Chào chị”, cho đến khi bị khuôn mặt đẹp trai cuối cùng làm cho mê muội.
“Lại gặp nhau rồi, chị xinh đẹp.”
Chàng trai thân cao gần một mét chín, mắt ngọc mày ngài, nụ cười sáng lạn.
Rõ ràng trông giống một con hổ ngoan ngoãn, đáy mắt lại lóe lên một tia sáng lạ, như thợ săn đang đánh giá con mồi.
Đây là……
Kiểu chó sữa ấm áp?
Kiểu chó săn dã tính tâm cơ?
Ánh mắt thật phức tạp.
Chờ đã, gặp lại là có ý gì?
Khuôn mặt này càng nhìn càng cảm thấy quen mắt, thật giống như đã gặp ở đâu đó.
Thấy tôi sững sờ, em trai tôi cười ha ha, xem náo nhiệt không chê chuyện lớn nói: “Chị, đây là Lục Minh Dư ở đội A, lần duy nhất chị đi xem cầu thủ chủ lực thi đấu trường trung học phổ thông của em. Chị còn nhớ không? Lúc ấy đội chúng ta mắt thấy sắp thua cuộc, chị chỉ Lục Minh Dư nói với em, nếu dám thua, chị sẽ hôn chết cậu ta.”
Ha người nhà tàn sát lẫn nhau sao!!!.
Năm đó tôi nói như vậy, vốn là muốn cổ vũ em trai tôi, hạ thấp Lục Minh Dư.
Không ngờ Lục Minh Dư lại bộc phát sức chiến đấu, không đúng, chủ yếu là đội bóng của em trai tôi yếu đi, thật sự là thua.
Tôi tức giận về nhà liền đánh em trai tôi.
“Mấy đứa tự nhiên thành bạn học đại học, còn cùng một đội bóng đấy, có duyên a ha ha…” Tôi cả mặt đều gượng gạo, miễn cưỡng cười vui.
Lục Minh Dư ngượng ngùng cười, đôi mắt trong suốt như có những vì sao bị vò nát.
“Đúng vậy chị, chúng ta thật có duyên, hôm nay em cố ý rửa mặt sạch sẽ mới tới, em không thích thiếu nợ người khác.”
Tôi bất động tại chỗ.
Lời này của cậu ta không phải ý mà tôi hiểu ra chứ?
Tôi cố ý nói sang chuyện khác, kêu gọi các em trai tới chỗ ngồi tôi đã sắp xếp.
Chỗ ngồi xem bày đầy hoa quả, đồ uống, gà rán, tôm hùm nướng,… đầy đủ mọi thứ.
Nhưng Lục Minh Dư không có chút hứng thú.
Trận đấu đã bắt đầu, cậu ta không ngồi sô pha không ngồi ghế dựa, hết lần này tới lần khác cùng tôi ngồi sàn nhà, một đôi mắt u ám giống như muốn nhìn thấu tôi.
“Chị thật không có lương tâm, lại quên em, em đối với chị ấn tượng cực kỳ sâu sắc.”
Cậu ta đột nhiên nói, ánh mắt tràn đầy hứng thú.
Đã bốn năm trôi qua, cậu ta vẫn còn tính toán chi li.
Đều do tôi năm đó quá nóng vội nhất thời nhanh mồm, sợ là dọa đến tâm hồn nhỏ bé của cậu ta, để lại bóng ma tuổi thơ khó có thể phai mờ.
Nghĩ đến như thế, chạm đến sự yếu lòng của tôi, tôi không khỏi có chút đồng tình với cậu ta.
Tôi kìm lòng không được đưa tay sờ sờ đỉnh đầu Lục Minh Dư, quan tâm nói: “Cậu có khỏe không?”
Cậu ta giật mình, môi mỏng mím chặt, ảm đạm đau lòng: “Không tốt lắm!”
Tôi biết ngay mà.
Cho nên cậu ta nhắc lại chuyện cũ, không phải là muốn trả thù tôi chứ?
Tôi đang nghĩ có nên dịu dàng khuyên bảo cậu ta một chút hay không.
Lục Minh Dư chỉ vào trận chung kết đang phát sóng trực tiếp hỏi tôi: “Chị dự đoán đội nào sẽ thắng?”
Tôi cũng không nghiêm túc xem bóng đá, ngay cả đội bóng cũng không phân biệt được, thuận miệng nói: “Đội đỏ.”
Em trai đẹp trai với ánh mắt nóng rực, tươi cười rạng rỡ: “Nếu đội đỏ thua, em sẽ hôn chị.”
3
Tôi sững sờ không tin nổi.
Cậu ta hẳn là đang nói đùa đi?
Lục Minh Dư như đoán được tâm tư tôi, lập tức bổ sung một câu: “Em không đùa đâu, nếu chị cảm thấy quan hệ không thích hợp, em có thể làm bạn trai chị trước, sau đó sẽ hôn chị.”
Nếu đây không phải là nói đùa, thì chính là âm mưu của Lục Minh Dư!
Sinh viên đại học bây giờ lòng trả thù đều mạnh như vậy sao?
Cũng may lúc ấy các em trai xem bóng đá đang kích động, ai nấy đều hò hét cổ vũ cho đội bóng mình thích, tiếng ồn ào che đi câu nói của Lục Minh Dư.
Tôi giả vờ không nghe thấy, chỉ vào TV, theo các em trai hô: “Lên đi lên đi, aiya đá vào khung thành rồi, đến bây giờ một quả bóng cũng không vào, thật làm cho người ta lo lắng…”
Lục Minh Dư mỉm cười, cúi người ghé sát vào tai tôi nói: “Thiếu chút nữa là đội xanh thắng, chị vừa đặt đội đỏ thắng.”
Tôi xấu hổ đến mức ngón chân có thể đào ra ba phòng ngủ một phòng khách!
Tôi kiên trì, coi như không nghe rõ, tiếp tục hò hét: “Đội đỏ các người không ăn cơm sao?”
Đừng thấy mặt ngoài tôi rất bình tĩnh, kỳ thật nội tâm khẩn trương đến tim cũng đập rất nhanh.
Đội đỏ, các người phải không chịu thua kém một chút, nhất định phải thắng.
Vạn lần không thể cho Lục Minh Dư cơ hội chỉnh đốn tôi.
Tuy rằng tôi không hiểu bóng, nhưng trận bóng này xem thật làm cho người ta lo lắng, tôi lo lắng vì đội đỏ vẫn chưa ghi được bàn thắng nào.
Loại người xem không hiểu quy tắc như tôi, chỉ muốn xem bóng vào khung thành, quá trình để bóng vào rổ nhàm chán đến mức muốn ngủ.
Mãi cho đến khi trận đấu kết thúc, tiếng các em trai mắng chửi ầm ĩ đánh thức tôi.
“Hòa rồi!!.”
“Gặp quỷ rồi, Ukraina thuộc đội rất mạnh, đêm nay biểu hiện không tốt, may mắn cho đội kia quá.”
Tôi quay đầu nhìn Lục Minh Dư, cậu ta đang cầm một chiếc khăn ướt lau mặt, môi mỏng khẽ nhếch, ngoan ngoãn hỏi: “Chị, bên trái hay bên phải?”
Tiêu rồi tiêu rồi, cái này cũng quá đẹp trai đi.
Ninh Vi Tử nhịn lại nhịn lại, hỏi kết quả trận đấu từ em trai trước.
Em trai tôi đang thảo luận với các đồng đội, quay lại trả lời đối phó với tôi một câu: “Làm sao có thể thắng được? Chị đang đùa hả!”
Vậy là đội đỏ đã thua?
Tôi dùng ánh mắt liếc trộm Lục Minh Dư, cậu ta đang nở một nụ cười không rõ ý vị, tới gần tôi.
Sợ đến mức tim tôi đập nhanh hơn ba nhịp.
Tôi cái khó ló cái khôn, xa cách hô: “Cậu muốn ăn khuya thì đi theo tôi, tôi mời. ”
Kế hoãn binh của tôi thay tôi giải vây.
Lục Minh Dư bất đắc dĩ nhún vai, lại cười vô cùng cưng chiều.