Ánh Sao Trong Mắt Người
Chương 2
4
Rất nhanh, chúng tôi đi tới quán ăn.
Dưới sự trợ giúp của các đồng đội, Lục Minh Dư vẫn trắng trợn thực hiện “Kế hoạch trả thù”, luôn dính lấy tôi.
Giống như ấn tôi thẳng vào một cái ghế và ngồi cạnh tôi.
“Chị ngồi chỗ này, cái ghế này cao nhất.”
Tôi trêu ghẹo nói: “Cậu là chê tôi thấp sao?”
“Em thích nữ sinh lùn.” Lục Minh Dư cười rạng rỡ, dưới ánh trăng đúng là đẹp chết mất!
Lại ví dụ như tự tay múc cho tôi một chén canh hạt sen cùng tim lợn.
“Đây là em đặc biệt vì chị gọi, đối với trí nhớ giảm sút có công hiệu nhất định, uống chậm một chút, cẩn thận nóng miệng.”
Đúng là chàng trai nhỏ ấm áp, nhưng vì sao phải cố ý nhấn mạnh hai chữ “Nóng miệng”.
Còn ví dụ như người khác mời rượu, cậu ta lại đưa sữa.
“Chị gái hay là uống sữa đi?”
Đừng tưởng rằng tôi nghe không ra ý của cậu ta.
Tôi lên giọng, phản kích nói: “Tôi lớn tuổi cho nên dễ quên, uống bao nhiêu canh tim heo hạt sen cũng vô dụng, không cùng các người thức đêm, uống xong sữa bò tôi liền về nhà ngủ, các người tiếp tục chơi. ”
Bày trò, tôi có thể để cho một sinh viên đại học nhỏ hơn tôi bảy tuổi trêu đùa?
Em trai tôi chủ động đứng dậy, nói muốn đưa tôi về nhà, Lục Minh Dư nhanh chóng ấn nó về chỗ ngồi.
“Để em đưa chị về nhà, vừa vặn ăn no tiêu thức ăn. ”
Cậu ta nói không chút cảm xúc, nhưng ánh mắt nhìn tôi khẽ nhếch.
“Đúng là anh em tốt, cảm ơn cậu nha!” Trong mắt em trai tôi tràn đầy vẻ ngu ngốc.
Vậy là tôi đã bị thằng em trai phản bội.
5
Quán ăn vặt cách nhà tôi chỉ một cây số.
Gió lớn, lạnh đến mức người tôi run lên.
Tôi rụt cổ xoa xoa tay đi về phía trước.
Đột nhiên, một cái áo khoác màu vàng nhạt phủ lên người tôi, ấm áp nhất thời vây quanh tôi.
Không ngờ Lục Minh Dư tính cách lại ấm áp như vậy.
Cậu ta cũng chỉ mặc một cái áo có cổ màu đen không mỏng cũng không dày, gió lạnh như vậy lông mày cũng không nhíu lấy một lần.
Tôi ngượng ngùng: “Cậu không lạnh sao?”
Lục Minh Dư nhướng mày cười yếu ớt, mang theo sự ương ngạnh của tuổi trẻ: “Thanh niên, thân thể tốt, thể lực còn tốt hơn.”
Dường như nam sinh đều siêu cấp tự luyến, em trai tôi cũng như vậy.
Nhìn cậu ta trông sạch sẽ và ngoan ngoãn, đẹp trai pha chút dịu dàng và vẻ ngoài hoàn hảo, thật khó tưởng tượng rằng cậu ta sẽ nói điều gì đó phù phiếm với một cô gái, ít nhất là với tôi.
Điều này không thể không làm cho tôi hoài nghi đây là một em trai tâm cơ, cậu ta đang muốn trả thù tôi, vì câu nói đùa bốn năm trước của tôi.
Tôi không thể cho cậu ta cơ hội đó.
“Cũng gần tới nhà tôi rồi, không cần tiễn nữa, tôi có thể tự mình đi về, cậu cũng về ngủ đi!”
Lục Minh Dư không đồng ý: “Đêm hôm khuya khoắt, sao có thể để chị xinh đẹp một mình về nhà?”
“An ninh của thị trấn nhỏ thực ra cũng không tệ lắm, tôi sống hai mươi bảy năm, đến nay chưa tự mình chứng kiến một chuyện tồi tệ nào.”
Tôi sắp nói toạc ra rồi, mới thay đổi ý định kiên trì muốn đưa tôi về nhà của Lục Minh Dư, nhưng cậu ta có điều kiện.
“Chị đã kiên quyết như vậy, vậy nghe lời chị, nhưng thêm wechat em đi, về đến nhà nhớ báo bình an cho em.”
Lục Minh không cho phép từ chối, rút điện thoại di động của tôi ra, tự mình chấp nhận kết bạn, một lần giải quyết xong mới trả lại điện thoại di động cho tôi.
Như một vị tổng tài bá đạo.
6
Sau khi tạm biệt với Lục Minh Dư, tôi một mình đi về phía nhà.
Tiểu khu chúng tôi cách đó không đến hai trăm mét, có một con hẻm nhỏ.
Đèn đường trong hẻm nhỏ ngày hôm qua vừa hỏng, tối như mực, gió lạnh thổi qua, tiếng gió rít như quỷ khóc sói tru.
Tôi vừa mới vào hẻm nhỏ, một bóng đen đột nhiên nhào tới, cũng từ bên cạnh ôm lấy tôi, một bên phát ra tiếng cười kinh người.
“Ha ha ha, bắt được người rồi, em gái nhỏ thơm quá!”
Sự tình phát sinh quá đột ngột, khiến tôi hoảng loạn.
Đối phương ôm quá chặt, điều tôi có thể làm chỉ là thét chói tai.
Tôi biết hắn là ai.
Hắn là kẻ ngốc quanh năm lang thang ở mấy con phố gần đó “Điên bát tử”, ở ngay tiểu khu bên cạnh chúng tôi.
Tuy rằng không có khuynh hướng bạo lực, nhưng lúc phát bệnh thích ôm con gái.
Thời gian trước không phải người nhà hắn đưa hắn đến bệnh viện tâm thần tiếp nhận trị liệu sao?
Trở lại khi nào chứ?
“Cứu~” Tôi sợ tới mức kêu lên không thành tiếng.
Một bóng dáng nhanh chóng lao ra, bắt lấy cổ tay tôi đồng thời một cước đá văng tên điên nằm sấp ra đường.
Mắt thấy tên điên lại muốn xông lên, Lục Minh Dư xoay người lại, một chiêu qua đá vào vai hoàn toàn khống chế tên điên.
“Chị không sao chứ? “Lục Minh Dư khẩn trương hỏi tôi, trong đôi mắt đen tràn đầy lo lắng.
Sau khi xác nhận tôi không bị thương, cậu ta như trút được gánh nặng.
Thì ra Lục Minh Dư cũng không rời đi, mà âm thầm đưa tôi về nhà.
Sau đó, tôi chấp nhận lời xin lỗi của người nhà tên điên khùng.
Lục Minh Dư làm việc chu toàn, gọi em trai tôi về nhà, cũng dặn dò nó trong khoảng thời gian này phải chú ý nhiều hơn đến động thái của cả nhà.
Sau khi xác định tôi an toàn, mới yên tâm rời đi.
Trước đó, cậu ta chưa từng rời khỏi tôi nửa bước, cho tôi đầy đủ cảm giác an toàn, xua tan sợ hãi bao vây thể xác và tinh thần tôi.
7
Đêm đó, tôi mất ngủ.
Trong đầu không ngừng nghĩ lại hình ảnh Lục Minh Dư ra tay đánh người.
Thân thủ cứng cáp mạnh mẽ, động tác lưu loát, rất có sức mạnh của người đàn ông, đúng là sinh viên thể thao.
Khoảnh khắc đó, với Lục Minh Dư ấn tượng của tôi đã thay đổi rất nhiều.
Ngàn vạn lần đừng bị bề ngoài chó sữa nhỏ của cậu ta lừa, cậu ta thật sự không phải chó sữa nhỏ.
Cậu ta bất động thì thôi, một khi đã động thủ thì trông đẹp trai đến mê người.
Một trái tim bình tĩnh hai mươi bảy năm, nổi lên gợn sóng không biết phải làm sao.