Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Ánh Sao Trong Mắt Người

Chương 4



11

Tôi nằm trên giường lăn qua lộn lại không ngủ được, trái tim nhận hết dày vò.

Lục Minh Dư đùa giỡn với tôi, chết tiệt.

Tôi đang mắng cậu ta, điện thoại vang lên, là Lục Minh Dư gọi tới.

“Mở cửa! Nói chuyện! ” Cậu ta không cho phép tôi từ chối.

Tôi nói ngày mai sẽ nói chuyện.

Cậu ta rất kiên trì, tăng độ uy hiếp: “Em không ngại gọi ở cửa.”

Tôi sợ hãi lao tới mở cửa nhanh như một con thỏ.

Cửa mở ra, một mùi rượu nồng đậm xộc vào mũi tôi.

Lục Minh Dư mặt đỏ bừng, ánh mắt mê ly, còn nấc cụt: “Em tới trả nợ, em nói rồi, em không thích thiếu nợ người khác.”

Xem ra, chuyện muốn hôn chết cậu ta là không qua được.

“Cậu nói xem, sao lại phải uống rượu?”, Tôi nhìn trái nhìn phải hành lang, xác định không có ai dìu cậu ta vào phòng.

Cái này nếu bị bọn em tôi nhìn thấy, thật là đáng chết!

Không ngờ Lục Minh Dư uống say lại là một con chó con giỏi làm nũng.

Cậu ta nhét đầy đồ trong lòng tôi: “Những thứ này toàn bộ cho chị.”

Tôi mở ra xem, điện thoại di động, sổ tiết kiệm, máy tính xách tay, còn có một đống giấy khen và tài liệu quỹ chứng khoán.

Sổ tiết kiệm gửi ngân hàng nhiều đến mức làm tôi líu lưỡi, sợ tới mức tôi lập tức khép lại.

Bằng khen bóng đá, cũng có học tập, bằng khen gần đây nhất là giải thưởng thi đấu của khoa tài chính đại học.

Khiến tôi cảm thấy kinh ngạc nhất chính là, số quỹ liệu chứng khoán trên điện thoại di động và máy tính xách tay của Lục Minh Dư.

Một sinh viên năm ba đại học, kinh nghiệm hành nghề chứng khoán đã có hai năm.

Cổ phiếu YYDS là một quỹ đầu tư mạo hiểm, xông vào thị trường chứng khoán để trở thành người dẫn đầu trong hai năm gần đây.

Tuy rằng trước mắt Lục Minh Dư chỉ là một trợ lý quản lý quỹ, nhưng kinh nghiệm rèn luyện của cậu ta phong phú, sau này lại học nghiên cứu sinh, tiền đồ không thể đoán trước.

Tôi khiếp sợ đến mức miệng cũng không khép lại được, khen ngợi Lục Minh Dư người tài khó đoán.

Lục Minh Dư giương hai tay, đôi mắt đỏ ngấn lệ, vẻ mặt ủy khuất hỏi: “Tất cả những thứ này đều là giang sơn em vì chị tạo nên, em là thật lòng thích chị. Cái này nên trả lời rõ ràng. ”

Tôi nói tôi thích cậu ta, nhưng không phải loại thích giữa nam và nữ.

Cả người Lục Minh Dư như mất đi trọng tâm ngã về phía tôi, tôi bị dồn vào góc tường.

Cùng Lục Minh Dư ở gần khiến tôi hít sâu một hơi, quên cả thở.

Cơ bắp thật mạnh mẽ.

Hormone nam đập vào mặt khiến tôi hơi ngạt, trái tim đập như bay.

Tôi lắc lắc đầu.

Ninh Vi Tử, tỉnh táo lại đi, được không?

Nhớ kỹ, tuyệt đối không thể rung động với Lục Minh.

Tôi thử đẩy cậu ta, nhưng sức lực chênh lệch, không làm nên chuyện gì.

Chỉ có thể dùng địa vị của người chị uy hiếp cậu ta.

“Không biết uống rượu cậu còn uống, uống say liền bỏ rượu điên cuồng nói mê sảng, tôi cũng không nuông chiều cậu, cẩn thận tôi đem cậu ném ra bên ngoài, cho cậu làm trò cười đấy. ”

Có người nói qua, giọng nói, tướng mạo cùng khí chất của tôi đều quá mức ôn nhu xinh đẹp, mắng chửi người cùng uy hiếp không có bao nhiêu lực sát thương.

Quả nhiên!

Lục Minh Dư cúi người, trán đặt lên trán tôi, mặt mày tuấn tú thâm tình, thanh âm trầm thấp khàn khàn: “Em không nói mê sảng, em là nghiêm túc, em thật sự rất thích A Tử. ”

Tôi chấn động như bị điện giật.

Cậu ta khom lưng vùi mặt vào cổ tôi, mỗi một lần hít thở, hơi thở nóng bỏng thổi vào đầu trái tim tôi.

Cậu ta đang kiềm chế.

Tôi, không phải không phải.

Tôi cẩn thận hỏi: “Cho nên, cậu không phải đang nói đùa, cũng không phải muốn trả thù tôi năm đó đã trêu chọc cậu?”

Cậu ta gật đầu như giã tỏi, môi đều run rẩy, tôi thật sợ cậu ta oa một tiếng khóc lên.

Cho nên, cậu ta thật sự coi trọng tôi?

Tôi thở dài một hơi thật sâu, đau lòng sờ sờ đỉnh đầu cậu ta.  

“Làm bậy nha! ”

Đều do tôi lớn lên quá đẹp mắt, mị lực lại lớn, loại người trẻ tuổi vừa mới nảy mầm hạt giống tình yêu như cậu ta, quả thật khó có thể cưỡng lại.

Tôi nhẹ nhàng vỗ lưng cậu ta, lời nói thấm thía cảnh cáo nói: “Cậu đừng quên, tôi lớn hơn cậu bảy tuổi, cậu bây giờ còn nhỏ, suy nghĩ không toàn diện, dễ dàng xúc động hành động theo cảm tính, về sau cậu sẽ cảm ơn tôi vì hôm nay tôi đã từ chối cậu. “

“Là sáu tuổi rưỡi, hôm nay là sinh nhật hai mươi mốt tuổi của em. ”

Bên tai truyền đến giọng mũi nghẹn ngào của cậu ta, còn có sự tức giận.

“Lớn hơn em sáu tuổi rưỡi thì sao? Dựa vào cái gì nhất định phải nam lớn nữ nhỏ? Con mẹ nó ai quy định? ”

Tôi á khẩu không trả lời được.

Nhìn thấy trong hốc mắt đỏ lên của cậu ta, trong lòng tôi phảng phất bị thứ gì đó cắn nuốt.

“Không phải chị chê em nhỏ sao, em sẽ cho chị biết em đàn ông ra sao.” Giọng Lục Minh Dư càng lúc càng nhỏ.

Nói xong lời này liền ngủ thiếp đi.

Bất luận tôi xoa bóp mặt cậu ta như thế nào, cũng không có một chút phản ứng.

Haiz~ người này thật sự không có một chút ý thức tự bảo vệ mình.

12

Tiểu mỹ nhân ôn nhu lại xinh đẹp như tôi, làm sao có thể nhẫn tâm không bảo vệ em trai đẹp trai?

Tôi hao hết sức chín trâu hai hổ, mới đem cậu ta kéo tới trên giường.

Vì hôm nay là sinh nhật Lục Minh Dư, tôi nhường giường cho cậu ta ngủ.

Nào biết cậu ta ôm quá chặt, thật sự kéo tôi ngã xuống giường.

Nhìn Lục đệ vừa ngon vừa hấp dẫn, tôi làm một chuyện ngu ngốc.

Sau đó, xảy ra một chuyện khiến người ta khó mở miệng.

Ngày hôm sau, tôi thức dậy trên sofa.

Lục Minh Dư không biết tỉnh lại từ lúc nào, tư thế “Quý phi nằm” rất mê người, ánh mắt thâm tình mà cưng chiều.

Tôi nhớ tới cảnh ngộ tối hôm qua, không khỏi bi thương, lập tức từ trên sô pha nhảy dựng lên, tức giận chỉ vào Lục Minh Dư.

“Được, Lục Minh Dư, đây là kế hoạch trả thù của cậu đúng không?”

Lục Minh Dư giật mình, liền điềm đạm đáng yêu, vẻ mặt ủy khuất hỏi tôi có phải hiểu lầm hay không.

Tôi cảnh cáo chính mình đừng ngu ngốc, tâm cơ cậu ta không đơn giản.

Sau đó Lục Minh Dư nhìn chằm chằm miệng tôi, nghi hoặc hỏi: “Sao miệng chị vừa đỏ vừa sưng vậy?”

“Mất trí nhớ tạm thời?”

Thật tốt quá, vậy thì không cần tôi phải nói ra trước.

“Cậu còn có mặt mũi hỏi?” Tôi giận dữ hỏi.

Có ai từng thấy miệng bị hôn sưng lên chưa? Lớn đến mức bên ngoài môi đều đỏ một vòng.  

“Bốn năm trước, đó là tôi nói đùa một câu. Cậu ngược lại hay rồi, nói là tới trả nợ, tự nhiên lại đem tôi hôn sưng lên.”

Tôi không phải là nhất thời kìm lòng không nổi, hôn cậu ta một cái sao?

Nếu không phải là cậu ta có phản ứng sinh lý say rượu, tôi nhất định hoài nghi cậu ta là đang giả say, lại đột nhiên xoay người ấn đầu cưỡng hôn tôi.

Không, phải gọi là dây dưa.

Hơn nữa dây dưa chính là một giờ, thiếu chút nữa tôi hít thở không thông.

Lục Minh Dư nhìn cái miệng sưng đỏ của tôi, khoa tay múa chân đo kích thước, không khỏi chấn động.

“Chẳng lẽ là em đánh? Nhưng nhìn không giống đánh.”

Tôi lắc đầu: “Cậu đánh giá bản thân quá cao rồi.”

“Em biết rồi. ” Cậu ta như nhớ tới cái gì, dọa tim tôi đập hụt một nhịp, một đầu mồ hôi lạnh.

Cậu ta tự cho thông minh mà nói: “Là tai nạn, đầu của em đụng vào miệng của chị đúng không?”

Sau đó……

Không có sau đó, tôi đem cậu ta đá ra ngoài.

Thật trùng hợp, Lục Minh Dư thiếu chút nữa đâm đầu vào Từ Tinh, bị em trai tôi kịp thời dùng cơ ngực ngăn cản.

Năm giờ rưỡi sáng, Từ Tinh và em trai tôi mặc quần áo ngày hôm qua, mặt xám mày tro đi trên hành lang, thần sắc hai người thoạt nhìn thập phần kỳ lạ mà hòa hợp, không biết đã xảy ra bí mật gì không thể cho ai biết.

Hai người bọn họ đây là muốn đi ra ngoài chạy bộ buổi sáng, hay là vừa mới trở về?

Tôi còn chưa đưa ra câu hỏi, bọn họ liền hoảng hốt bỏ chạy.

“Tiểu Ninh, cậu không hỏi tôi vì sao từ trong phòng chị cậu đi ra sao?” – Lục Minh Dư nhìn thân ảnh em trai tôi chạy xa, vẻ mặt hối hận bỏ lỡ cơ hội tốt.

… Tôi xấu hổ lại cảm thấy may mắn.

Chương trước Chương tiếp
Loading...