Ánh Sao Trong Mắt Người
Chương 5
13
Tôi cho rằng chàng trai trẻ tràn đầy sức sống, thích mới mẻ kích thích, cho nên khó tránh khỏi nhất thời xúc động, chờ qua một thời gian sẽ yên tĩnh.
Ai ngờ chẳng những không có yên tĩnh, ngược lại còn điên cuồng phát sinh.
Lục Minh Dư bắt đầu lén mặc quần áo của bố, giả vờ trưởng thành.
Việc này trách em trai tôi.
Cậu ta nói với em trai tôi: “Tôi có một người bạn, yêu chị gái lớn hơn cậu ta sáu tuổi rưỡi, tỏ tình mấy lần đều bị từ chối, cậu nói xem người bạn này của tôi nên làm gì bây giờ?”
Em trai tôi rất nghiêm túc đề nghị: “Đàn ông qua hai mươi tuổi thì đừng ăn mặc như trẻ con nữa.”
Lục Minh Dư này thật ngu ngốc, người ta bảo cậu ta ăn mặc trưởng thành một chút, không ngờ cậu ta ăn mặc còn già hơn hai mươi tuổi!
14
Tôi vạn lần không nghĩ tới, Lục Minh Dư đối với tình cảm lại cố chấp như thế, lại trực tiếp vào ở nhà tôi.
Mỗi ngày cùng em trai tôi từ trường học rồi về đến nhà tôi, đều là ra vào đôi.
Tôi hoảng sợ.
Đối với điểm này, Lục Minh Dư không e dè ngả bài với tôi.
“Không sai, em đang có chủ ý với chị, em muốn chị nhìn thấy tấm lòng của em.”
Lúc đó tôi cực lực phản đối.
Nhưng em trai tôi không chỉ ngu ngốc, mà còn có lòng thánh mẫu tràn lan.
“Chị, chị có thể có chút đồng tình không? Lục Minh Dư vì đến nhà chúng ta xem World Cup mà không gọi bạn cùng phòng nên mới bị cô lập.”
Bạn cùng phòng của cậu ta ngây thơ như vậy sao?
Tôi không tin.
Em trai tôi còn nói: “Bố mẹ chúng ta nhiều năm ở bên ngoài lại không ở nhà, dù sao trong nhà cũng trống không, phòng của em cho Lục Minh Dư ở không phải là tốt rồi sao. Lại không ở phòng của chị, chị gấp cái gì?”
“Chị đương nhiên gấp. ” Tôi thốt ra.
Hiện tại ngay cả trốn cũng trốn không được.
Đương nhiên, những thứ này tôi sẽ không nói, phải kiếm cớ.
“Không tiện nha, chị của em còn chưa có người yêu, chậm trễ việc trọng đại của chị, ai chịu trách nhiệm đây?”
“Em chịu! “Lục Minh Dư đang bận rộn nửa ngày trong bếp đột nhiên nói ra.
Trong lòng tôi giống như có một cái trống nhỏ “Thùng thùng thùng” gõ lên.
Em trai tôi cũng mở to hai mắt..
Lục Minh Dư đeo tạp dề, giơ muỗng lên, cười phóng đãng.
“Ăn cơm, em đang nói về sau thức ăn của chúng ta do em chịu, em nói được làm được.”
Cậu ta nói như vậy, tôi thiếu chút nữa bị dọa cho qua đời.
Tài nấu nướng của Lục Minh Dư thật sự có thể ăn cả đời, bốn món ăn một món canh, màu sắc mùi vị đều không tồi, làm còn rất thành thạo.
Trên bàn cơm, em trai tôi khen không dứt miệng, khen Lục Minh Dư đồng thời còn không quên khen mình.
“Không sai không sai, không nghĩ tới tài năng của cậu cùng tôi không phân cao thấp, về sau cô gái nào gả cho chúng ta đều có lộc ăn.”
Em trai tôi nói rất đúng.
Tôi che giấu lương tâm phụ họa em trai.
“Cùng lắm Tiểu Dư ngày nào cũng ở nhà chúng ta, cuối tuần cũng không ra ngoài, đi đâu quen biết cô gái tốt? Mau ra ngoài chơi đi! Đừng lãng phí thời gian vào những chuyện vô vị.”
Lời nói rõ ràng của tôi có hàm ý gì đó.
Nói vậy thông minh như Lục Minh Dư, hẳn là có thể nghe hiểu được.
Đôi mắt không gợn sóng của Lục Minh Dư bỗng nhiên sáng lên, nhìn tôi không chớp mắt, tình yêu trong mắt không hề che giấu.
“Em đã gặp rồi, đối với em mà nói, tốt đẹp duy nhất chính là gặp được cô ấy.”
Tôi bị tuyên ngôn yêu thương của Lục Minh Dư làm cho tê dại!
Cậu ta đây là nghe hiểu hay là nghe không hiểu?
Đêm đó Lục Minh Dư, trên người tựa hồ có một loại từ trường trí mạng.
Tôi đã quên dội nước lạnh cho cậu ta, tình cảm mãnh liệt gào thét trong lòng tôi.
Vì thế tôi chỉ có thể dội nước lạnh vào mình.
Ninh Vi Tử, mày tỉnh táo lại đi, chẳng qua mày bị vẻ đẹp của Lục Minh Dư mê hoặc mà thôi.
Trước khi chuyện đó xảy ra, tôi cũng không ý thức được, chính mình đã không tự giác mở ra lỗ hổng tình cảm trong lòng kia.
Sau khi em trai tôi điên cuồng “Càn quét” một bàn thức ăn, xảy ra chuyện.
15
Lúc ấy em trai tôi ôm bụng lăn lộn, khóc lóc kêu gào ầm ĩ mình muốn gọi điện thoại.
“Xong rồi xong rồi em phải gọi điện thoại, có phải Lục Minh Dư muốn hạ độc em để kế thừa vị trí của em không?”
“Chị, mau giúp em gọi chị Tinh Tinh lại đây, em có bí mật rất quan trọng muốn nói cho chị ấy, nếu không em chết không nhắm mắt.”
Nguy rồi, em trai tôi không phải là nhìn ra tôi mơ ước sắc đẹp của Lục Minh Dư, muốn đến trước mặt Từ Tinh tố cáo tôi chứ?”
Đồ phản bội!
Đừng hòng gặp Từ Tinh.
Tôi hung tợn trừng mắt nhìn em tôi một cái.
Tôi tưởng em trai tôi chỉ bị co thắt dạ dày do ăn uống quá độ, chỉ cho nó uống chút thuốc tiêu trướng.
Ai ngờ nó càng ngày càng đau lên, sắc mặt càng ngày càng kém, làm tôi sợ tới mức không biết làm sao.
Sau khi Lục Minh Dư kiểm tra tình trạng sức khỏe của em trai tôi, thần sắc trở nên nghiêm trọng.
“Là viêm ruột thừa, không cần hoảng hốt không cần gấp gáp, A Tử chị mau lấy chìa khóa xe và thẻ bảo hiểm y tế của Tiểu Ninh, em cõng cậu ấy đến bãi đỗ xe chờ chị. ”
Nhờ có Lục Minh Dư, đừng thấy cậu ta tuổi còn nhỏ, thời khắc mấu chốt cậu ta có thể bình tĩnh tỉnh táo suy nghĩ và giải quyết vấn đề.
Xe là Lục Minh Dư lái, cũng là cậu ta cõng em trai tôi vào bệnh viện.
Cậu ta đối với bệnh viện quen thuộc như ở nhà mình, cửa nào làm việc, nên làm thủ tục gì, cậu ta rõ như lòng bàn tay, hoàn toàn không cần tôi bận tâm.
“Đừng hoảng hốt, có em đây!”
Em trai tôi làm phẫu thuật viêm ruột thừa xong việc đầu tiên tỉnh lại, chính là ôm Lục Minh Dư sùng bái: ” n nhân cứu mạng, nói đi, cậu muốn cái gì?”
“Chị tôi sẽ thay tôi đền đáp.”
“Liên quan gì đến chị, người cậu ta cứu chính là em, em sao không lấy thân báo đáp?”
Tôi lườm em trai một cái, quay đầu lại nhìn thấy Lục Minh Dư cười nhẹ một tiếng, còn nháy một con mắt phóng điện không đứng đắn với tôi.
Rõ ràng cười đến ấm áp lại cuồng dã, công kích lồng ngực của tôi, thiêu đốt trái tim của tôi.
Khoảnh khắc đó, trong lòng tôi, cậu ta là một cứu tinh vĩ đại của tôi.
Cuối cùng tôi cũng nhìn rõ trái tim mình.