Ánh Trăng Sáng Của Tôi Phải Lòng Tên Lưu Manh
Chương 1
1
Bỗng dưng, tôi bật dậy khỏi giường, vươn vai và duỗi chân.
Lâu lắm rồi, tôi mới cảm thấy muốn khóc đến vậy.
Kiếp trước, do bị Chu Lê Tinh đẩy từ tầng ba xuống, tôi ngã gãy xương cổ, tổn thương hệ thần kinh nghiêm trọng, dẫn đến mất khả năng ngôn ngữ.
Mỗi ngày trôi qua, tôi chỉ nằm bất động trên giường bệnh, ngây ngốc nhìn chằm chằm vào trần nhà.
Đêm hôm xảy ra chuyện, Chu Lê Tinh khóc lóc nỉ non trước mặt cảnh sát điều tra rằng, tôi đã uống quá nhiều rượu trong bữa tiệc cưới, khi về nhà còn muốn cùng cô ta uống thêm chút champagne để ăn mừng.
Vì thấy tôi đang rất hứng khởi, cô ta không nỡ làm mất hứng nên đã vào nhà lấy rượu. Trong lúc đó, do bất cẩn, tôi đã ngã từ tầng ba xuống đất.
Lớp trang điểm của cô ta phai đi một nửa, càng nói càng thương tâm, từ lặng lẽ thổn thức đến suy sụp khóc hết nước mắt, khiến cho cảnh sát còn phải động lòng trắc ẩn.
Đúng vậy, ai mà nỡ nghi ngờ một người phụ nữ mới cưới vừa trải qua bi kịch đau lòng như vậy chứ?
Nhưng tôi rõ ràng nhìn thấy trong ánh mắt cô ta nhìn về phía tôi chứa đầy sự oán hận.
Lúc đó, tôi mới biết được, hóa ra cô ta lại hận thù tôi đến vậy.
Bố mẹ tôi tuổi đã cao, không thể chịu đựng được cú sốc này, khiến cho sức khỏe sa sút, cũng không còn tâm trí để lo liệu việc kinh doanh trong nhà.
Chu Lê Tinh dưới sự trợ giúp của bố mẹ cô ta, với thân phận con dâu nhà họ Cố đã tiếp quản việc kinh doanh của nhà tôi, còn đang âm thầm chuyển dời tất cả tài sản với khách hàng đi.
Khi bố mẹ tôi phát hiện ra sự thật, mọi thứ đã quá muộn màng.
Mất đi sức khỏe và toàn bộ tài sản, tôi không còn đủ khả năng chi trả cho việc sinh hoạt, ăn uống, và cả những khoản phí dụng cần thiết.
Xong việc, cô ta ôm eo Chu Số đứng trước mặt tôi, ném một tờ giấy ly hôn vào mặt tôi.
Ngay trước mặt tôi, bọn họ hôn nhau nồng nhiệt, không hề kiêng kị hay tôn trọng tôi. Quá tức giận, tôi lịm đi, chìm vào bóng tối tuyệt vọng.
2
Ta với Chu Lê Tinh lớn lên cùng một khu, xưa nay là bạn học.
Bố mẹ tôi nắm bắt thời cơ phát triển kinh tế bùng nổ, bố tôi ra biển kinh doanh, gặt hái được thành công vang dội.
Vì nhu cầu nhân lực, cộng thêm mối quan hệ tốt đẹp giữa hai gia đình, bố tôi đã đưa theo bố của Chu Lê Tinh cùng tham gia buôn bán, từ đó nhà họ Chu bắt đầu phất lên theo.
Là con một trong gia đình, Chu Lê Tinh được bố mẹ yêu thương chiều chuộng như viên ngọc quý trên tay. Mà cô ta cũng chính là ánh trăng sáng trong lòng tôi.
Chu Lê Tinh sở hữu vẻ đẹp tinh tế như một búp bê sứ trắng nõn nà. Cô ta luôn khoác lên mình những chiếc váy lụa bồng bềnh lộng lẫy, dịu dàng bước đến bên tôi, khẽ khàng kéo góc áo và cất tiếng gọi: “Anh Hải Nguyên, cùng em chơi đi!”.
Sau khi gia đình hai bên gặt hái được thành công trong kinh doanh, chúng tôi cùng nhau chuyển đến sinh sống tại một biệt thự sang trọng trong khu dân cư cao cấp.
Vào những ngày mưa to mùa hè, cô ta quen với việc có tôi che ô. Khi tuyết rơi dày đặc vào mùa đông, cô ta sẽ tự nhiên đưa tay vào túi áo tôi để sưởi ấm.
Từ lâu tôi đã có tình cảm với cô thanh mai đáng yêu tùy hứng này, thứ tình cảm này đã vun đắp qua nhiều năm tháng, âm thầm như dòng nước chảy thành sông.
Tôi luôn tin rằng cô ta cũng dành cho tôi tình cảm tương tự, cho đến khi cô ta quen biết Chu Số qua mạng.
Chu Số cao lớn tuấn tú, sở hữu đôi mắt phượng thon dài và mái tóc vàng rực rỡ. Ngay lần đầu tiên nhìn thấy, tôi không khỏi choáng ngợp bởi vẻ ngoài giống hệt một ngôi sao Hàn Quốc nổi tiếng của hắn.
Chu Lê Tinh kể rằng Chu Số làm việc trong lĩnh vực thương mại điện tử xuyên quốc gia, thường xuyên phải đi công tác nước ngoài. Hắn còn thường xuyên gửi quà tặng cho Chu Lê Tinh.
Chu Số thực sự là một kẻ lãng mạn, hắn thường xuyên đặt trước bàn tại những nhà hàng sang trọng, thậm chí bay vài tiếng đồng hồ chỉ để bất ngờ xuất hiện trước mặt Chu Lê Tinh, mang đến cho cô ta những bất ngờ.
Sau khi thưởng thức bữa tối lãng mạn dưới ánh nến, Chu Số sẽ nắm lấy tay Chu Lê Tinh vào khoảnh khắc cảm động nhất, rồi rời đi lúc cô ta không nỡ rời xa nhất.
Phải nói rằng, hắn quả thực rất sành sỏi trong việc này.
Chu Lê Tinh hoàn toàn bị hấp dẫn bởi sự lãng mạn của Chu Số. Khi trò chuyện, cô ta thường gọi hắn bằng biệt danh cục cưng.
Tâm trạng của tôi không thể nói là không khó chịu.
Tuy nhiên vì nhiều năm tình nghĩa, nên tôi vẫn có thể buông tay chúc phúc cho cô ta, mãi cho đến khi tôi vô tình thấy được lịch sử trò chuyện của Chu Lê Tinh với Chu Số.
Chu Lê Tinh liên tục hỏi đi hỏi lại tại sao hắn không vui.
Lúc đầu Chu Số ra vẻ thần bí, sau đó lại giả vờ giả vịt.
“Không có gì, chuyện kinh doanh có xíu khó khăn thôi, chuỗi tài chính gặp vấn đề nhỏ.”
“Tinh Tinh yên tâm đi, anh giải quyết được mà.”
“Vấn đề tài chính tầm khoảng… mười bảy tỷ thôi.”
Quả nhiên, chỉ mấy ngày sau, Chu Lê Tinh đã nói với tôi, cô ta tính đến thành phố khác tìm Chu Số.
Trái tim tôi chìm xuống tận đáy.
Bề ngoài tôi không nói gì, chỉ dặn dò cô ta đi đường cẩn thận, cô ta mơ hồ gật đầu.
Ngay sau khi cô ta rời đi, tôi lập tức đến nhà họ Chu.
Bố mẹ Chu nhìn thấy tôi thì tỏ ra vô cùng ngạc nhiên: “Hải Nguyên? Tinh Tinh nói con bé đi du lịch với mấy đứa mà?”
Tôi yêu cầu họ nhanh chóng kiểm tra sổ tiết kiệm và thẻ ngân hàng. Không lâu sau, mẹ Chu đi ra với vẻ mặt nặng nề.
“Tinh Tinh lén lấy đi mười bảy tỷ rồi! Đó là tiền ngày mai phải đem đến công ty để đặt cọc một khoản đầu tư lớn!”
May mà tôi phát hiện kịp thời, bố Chu lập tức báo cảnh sát, thông báo ngân hàng khóa thẻ lại, Chu Lê Tinh cũng bị cảnh sát đưa về.
Đối mặt với chỉ trích của bố mẹ, cô ta khóc như uất ức lắm: “Con xin lỗi bố mẹ, con bị hắn tẩy não chứ không biết gì hết, con sai rồi.”
“May mà Hải Nguyên phát hiện, không là con bị cái thằng côn đồ kia lừa rồi!”
Mẹ Chu vỗ ngực, khen ngợi tôi: “May mà Hải Nguyên vẫn luôn quan tâm tới con.”
Cô ta nâng mặt lên, đôi mắt đang rưng rưng chớp một cái, nước mắt rơi lã chã, cô ta nhẹ nhàng kéo tay tôi: “Em xin lỗi anh Hải Nguyên, em làm anh lo lắng rồi.”
“May mà có anh.”
Kể từ ngày hôm ấy, cô ta bắt đầu đối xử với tôi rất tốt, khiến tôi nghĩ rằng cuối cùng cô ta cũng đã nhận ra tình cảm của tôi.
Sau đó, chúng tôi cùng nhau bước vào cung điện hôn nhân trước sự chứng kiến cũng như chúc phúc của họ hàng hai bên và bạn bè.
Mãi cho đến khi sự việc bị bại lộ, tôi mới biết rằng, bởi vì không có mười bảy tỷ đó nên Chu Số bị bọn đòi nợ nghiền nát một chân, khiến hắn tàn tật suốt đời.
Vì vậy, cô ta căm hận tôi đến tận cùng.
Lòng căm thù khiến cô ta không tiếc dành hai năm để vạch kế hoạch trả thù tôi, thậm chí cả gia đình tôi.
Ngay khi tôi chìm trong hồi tưởng, điện thoại rung lên báo hiệu có hai tin nhắn mới.
“Hải Nguyên, em với Chu Số hẹn nhau cuối tuần gặp ở ga tàu hỏa, em mong ngóng quá.”
Tôi nghĩ một hồi, rồi nhắn tin hồi âm.
“Vậy thì tốt quá, em đi đi.”
Sau đó, tôi vội vàng tắt máy.