Ánh Trăng Sáng Của Tôi Phải Lòng Tên Lưu Manh
Chương 2
3
Tôi đã đặt cho bố mẹ một tour du lịch cao cấp nước ngoài, nói rằng đó là quà sinh nhật sớm cho họ.
Sau khi mọi việc đã ổn thỏa, tôi đến quán cà phê cách nhà không xa, chọn một chỗ ngồi cạnh cửa sổ sát đất.
Nhìn qua cửa sổ, tôi thấy cô ta cầm điện thoại đi qua đi lại trước cổng nhà tôi, bấm chuông liên tục nhưng không ai ra mở, sau đó đành thất vọng ra về.
Tôi đoán rằng cô ta chắc chắn định dùng tôi làm lá chắn.
Hai tiếng sau, có lẽ vì không thể chờ đợi thêm được nữa, cô ta đã tự mình xách theo hành lý lên xe taxi.
Tôi vội vàng tắt máy và cũng chuyển đến một căn hộ chung cư khác để ở tạm.
Buổi tối, khi mở điện thoại, tôi lập tức nhận được rất nhiều tin nhắn chưa đọc.
【Anh Hải Nguyên, em định nói với bố mẹ là đi du lịch vài ngày cùng anh và mấy đứa bạn.】
【Anh có ở nhà không? Sao không trả lời tin nhắn của em? Em có chuyện muốn nói với anh.】
【Sao điện thoại anh tắt máy vậy?】
【Trễ giờ rồi, thôi em đi đây, phía bên bố mẹ anh hỗ trợ giúp em nha, anh là tốt nhất.】
Ngoài cô ta ra, còn có ông Chu.
Ông ta hỏi tôi có đúng là Chu Lê Tinh đi du lịch với tôi không, nhờ tôi chăm sóc cho cô ta.
Tôi không trả lời.
Kiếp trước, cả nhà tôi đều coi nhà họ Chu như người thân.
Bố tôi đã đưa ông Chu theo làm ăn, nhờ vậy nhà họ Chu mới trở nên giàu có. Tôi yêu thương Chu Lê Tinh, cũng thật lòng đối đãi với bố mẹ cô ta, xem bọn họ như bố mẹ ruột.
Tuy nhiên, sau khi Chu Lê Tinh lên kế hoạch hãm hại tôi, điều đầu tiên bọn họ nghĩ đến không phải cách cứu tôi ra ngoài, mà là cách bảo vệ đứa con gái quý giá của bọn họ, sau đó cùng nhau tẩu tán tài sản nhà tôi.
Bọn họ đúng là một giuộc rắn chuột, không có ai tốt cả.
Nghĩ đến điều này, một nụ cười lạnh lẽo hiện lên trên môi tôi.
Mở trang cá nhân của Chu Lê Tinh lên, tôi nhanh chóng lướt qua những bài đăng mới nhất của cô ta.
“Nhìn quen sự dịu dàng giả tạo, nên đối với người vụng về thật lòng lại đặc biệt rung động.
Vì trong lòng đã có một người hoàn hảo, nên nhìn ai cũng thấy thiếu sót.
Cuộc đời này ngắn ngủi, chẳng màng vui buồn.
Từ nay về sau, vượt mọi chông gai chỉ vì anh.”
Kèm theo mấy tấm ảnh chụp bóng lưng cao ráo của Chu Số xách hành lý cho cô ta, đôi bàn tay của bọn họ đan chặt vào nhau, cùng với ảnh chụp cảnh ven đường và đồ ăn ngon.
À, tôi là người dịu dàng giả tạo, còn hắn là kẻ vụng về thật lòng.
Tôi là con chó con mèo không thú vị, còn hắn mới là người hoàn hảo nhất.
Một nhát dao này sâu thật đấy.
Giờ tôi muốn nhìn xem, đôi nam nữ “thật lòng” này sẽ kết cục như thế nào.
Buổi tối, điện thoại của tôi rung lên liên tục.
Là số của Chu Lê Tinh.
Nhấn hủy, cô ta lại gọi đến lần nữa.
Lúc này, chắc hẳn cô ta đang đi chơi với Chu Số, sao có thời gian gọi điện thoại cho tôi nhỉ?
Không thể kìm nén sự tò mò, tôi nghe máy.
Giọng nói của người đàn ông bên kia điện thoại đầy vẻ khó chịu.
“Này, Cố Hải Nguyên phải không? Mày là gì với con nhỏ này?”
4
“Tạm thời xem như là hàng xóm, có chuyện gì vậy?”
“Hàng xóm?” Giọng nói nghi ngờ từ đầu dây bên kia vang lên, tiếp theo là tiếng nức nở của Chu Lê Tinh.
“Anh Hải Nguyên, cuối cùng anh cũng bắt máy rồi, anh cứu em với!”
“Anh Hải Nguyên, anh có thể chuyển khoản cho em tỷ rưỡi ngàn được không?”
“Tôi không có.” Tôi lạnh lùng trả lời.
Lạ thật, không phải cô ta đã lấy đi mười bảy tỷ rồi à, sao lại còn đòi tiền nữa?
Lúc này, đầu dây bên kia vang lên tiếng tát giòn giã và tiếng la hét của mấy người đàn ông.
“Mười bảy tỷ là tiền vốn, còn 10% tiền lãi thì sao? Hôm nay mà không trả được tiền lời, thì tao sẽ đánh gãy cánh tay của nó!”
Tôi hiểu rồi, thì ra là đám xã hội đen kia thấy Chu Lê Tinh giàu có nên muốn nhân cơ hội trục lợi.
Cô ta vốn dĩ được bảo bọc như công chúa, làm sao biết được mặt tối của xã hội đen?
Vừa hay, cho cô ta trải nghiệm một bài học về tiền bạc đi.
Vì vậy, tôi giả vờ ngáp ngủ, như thể không nghe thấy gì: “Tinh Tinh, anh nhớ rõ em có một thẻ tín dụng kim cương phải không? Hạn mức vừa đúng một tỷ rưỡi, hay là em quẹt thẻ trước đi, điện thoại của anh đang gặp vấn đề, hay tự động tắt máy lắm.”
Nói xong, tôi trực tiếp cúp máy.
Ngày hôm sau, ông Chu đến công ty tìm tôi.
Ông ta vô cùng nôn nóng, vội vàng hỏi tôi tại sao không báo tin cho ông ta, vì sao nhà tôi không có người, và vì sao Tinh Tinh không đi chung với tôi.
Tôi mỉm cười đáp: “Chú Chu, nghe chú hỏi mà cháu thấy buồn cười quá. Tinh Tinh là một người sống, chứ không phải thú cưng cháu nuôi, cháu đâu thể kè kè theo em ấy suốt chứ.”
Mặt ông ta biến sắc mấy lần, rồi chợt nhớ ra còn có việc cầu cạnh tôi, nên lập tức nở nụ cười hòa ái.
“Được rồi, được rồi, chú hiểu rồi, chắc Tinh Tinh đi chơi với bạn bè thôi.”
“Nhưng mà… Hải Nguyên, à… ừm… cái kia… à… Hải Nguyên à, cháu có thể cho chú vay mười bảy tỷ được không?”
Ông ta lắp bắp: “Cái khoản đặt cọc ở Ninh Thành kia… tạm thời gặp chút vấn đề…”
Tôi nhướng mày.
Xem ra, ông ta phát hiện ra số tiền mười bảy tỷ kia đã không cánh mà bay rồi.
“Chú Chu, chú định vay số tiền này dưới danh nghĩa cá nhân hay công ty?”
Ông ta nghẹn lời trước câu hỏi của tôi. Ta nói tiếp: “Cá nhân thì cháu không có nhiều tiền đến vậy. Nếu vay dưới danh nghĩa công ty, chúng ta cần có hợp đồng đàng hoàng.”
“Dự án hợp tác ở Ninh Thành, cháu có thể đưa mười bảy tỷ này vào góp vốn được không nhỉ?”
Ông ta gật đầu, khuôn mặt béo lập tức chuyển sang màu gan heo.
Ninh Thành là một đối tác xuất sắc trong ngành, với công nghệ tiên tiến, sản phẩm chất lượng cao cùng danh tiếng tốt. Muốn hợp tác với bọn họ thì khá khó, sản phẩm nhà ông ta luôn cung không đủ cầu.
Để hợp tác được với bọn họ, nhà họ Chu đã tốn nhiều công sức tạo mối quan hệ. Bây giờ tôi tỏ rõ ý muốn kiếm chác một chút trong đó, nhà họ Chu chắc chắn sẽ không đồng ý.
Nhưng nếu không có mười bảy tỷ của tôi, sau này ông ta muốn tiếp tục hợp tác với Ninh Thành e là sẽ khó.
“Hải Nguyên, cháu làm vậy không hay lắm đâu, bố mẹ cháu có biết không?”
Nghe vậy, tôi khinh miệt đứng dậy, không còn giữ thái độ khách sáo với ông ta.
“Chú Chu, chú kinh doanh nhiều năm như vậy, hẳn là hiểu rõ ‘trên thương trường chỉ nói chuyện làm ăn’. À mà nhắc đến bố mẹ tôi mới nhớ, nếu không có họ, có lẽ chú đã không thể thành công bước chân vào ngành này.”
“Cậu…! Cậu! Hay lắm!” Ông ta bị tôi chọc giận đến mức mặt từ đỏ chuyển sang trắng.
“Tôi còn nghĩ cậu với Tinh Tinh nhà tôi thân thiết với nhau, không ngờ cậu còn làm ra chuyện nhân lúc cháy nhà đi hôi của như này!”
“Tôi với tiểu thư nhà chú có quan hệ gì đâu nhỉ? Chúng tôi chỉ từng là bạn học, còn giờ thì nhiều lắm cũng coi như hàng xóm thôi.”
Bất chấp khuôn mặt ông ta đỏ bừng vì tức giận, tôi ung dung thưởng thức cảnh tượng đó, nụ cười vẫn nở trên môi.
“Được thôi, cậu đừng hối hận!”
Ngoài miệng thì nói vậy, nhưng ông ta vẫn rất cần tiền.
Dù không cam lòng, ông ta vẫn vội vã đưa hợp đồng cho tôi.
Đọc lướt qua hợp đồng, tôi nở nụ cười hài lòng.
Loại đàn bà lòng lang dạ sói, thiện ác bất phân này có gì tốt đẹp?
Con người ta tồn tại trên đời, lẽ nào nhất định phải yêu đương?
Chẳng lẽ tập trung phát triển sự nghiệp không tốt đẹp hơn sao?