Ánh Trăng Soi Sáng Mình Ta
Chương 1
1
Khi Vô Cương truyền tin đến nói đã tìm được Thái tử, ta vừa kiểm ta xong bài tập của Dự Nhi, tuy tuổi còn nhỏ nhưng đã rất có tố chất.
Dự Nhi là con trai của ta với Tần Vân Kiêu, năm nay đã sáu tuổi rồi.
Tay hơi hơi run, sách rơi xuống đất, ta kiềm chế kích động khiến giọng nói hơi khàn khàn:
“Chàng… quay về rồi sao?”
Vô Cương khó xử nhìn ta một cái, cúi đầu rất thấp.
“Thái tử không chịu quay về, ngài nói, ngài phải thành thân rồi.”
Ta không tin.
Ta cùng chàng quen nhau mười tám năm, thành thân bảy năm, là chàng đích thân đến cưới ta, chọn ta làm Thái tử phi, là chàng hứa hẹn cả đời chỉ có một người vợ là ta.
Móng tay sơn đỏ khảm sâu vào da thịt, nhưng không đau bằng vết thương lòng.
“Vô Vương, đưa chàng quay về.”
Vô Cương không dám nhìn ta, nhận lệnh mà đi.
Hắn không phụ kỳ vọng, một tháng sau dẫn Tần Vân Kiêu trở lại.
Là làm chàng ngất xỉu mới khiêng về, lúc về cũng là mới vừa tỉnh lại.
Không sai, chính là chàng, người ta tâm niệm tìm kiếm hai năm trời, sao có thể nhận lầm?
Sao ta có thể nhận lầm Tần Vân Kiêu.
Cho dù hai năm qua có mấy người cùng với thi thể tương tự như chàng, ta đều có thể vừa nhìn đã nhận ra ngay.
Người trước mắt, cho dù mặc quần áo vải thô mộc mạc nhất, đến đầu tóc thô sơ rất nhiều, làn da vốn trắng nõn cũng hơi thô ráp, nhưng ta vừa nhìn đã có thể nhận ra, chàng chính là Tần Vân Kiêu.
“A Kiêu…” Ta nghẹn ngào lên tiếng, cố gắng không để nước mắt rơi xuống.
Tần Vân Kiêu cảnh giác nhìn ta: “Cô là ai? Tiểu Nguyệt Nhi đâu? Nàng ấy ở đâu? Cô đừng làm hại nàng ấy!”
Đây là câu nói đầu tiên của hai ta sau khi biền biệt suốt một năm trời.
Không biết ta là ai, nhưng lại nhớ mãi Tiểu Nguyệt Nhi kia.
Đây là lần đầu tiên chàng dùng ánh mắt như thế chăm chú nhìn ta, lạnh lẽo lại thờ ơ, khiến cho sự kiên cường một năm nay của ta hoàn toàn sụp đổ.
Đây không nên là ánh mắt Tần Vân Kiêu nhìn ta.
Trái tim càng đau hơn rồi.
Hòa Diệp vội vàng nói rõ đầu đuôi mọi việc một lần cho Tần Vân Kiêu.
Nhưng từ đầu đến cuối Tần Vân Kiêu đều cau mày, càng nghe vẻ mặt càng khó coi.
Đặc biệt là lúc chàng nghe ta là người vợ thành thân bảy năm, hơn nữa có một đứa con với chàng, trên mặt không có nửa điểm vui mừng dịu dàng.
Trầm mặc hồi lâu, cuối cùng chàng mới từ từ mở miệng.
Ôn hòa lễ độ như xưa, mang theo sự xa cách từ trước đến nay chưa từng có.
“Cô nương, ta không nhận ra cô, cũng không nhớ chuyện xưa, nay ta chỉ muốn làm một thôn phu sơn dã bình thường, làm chồng của Tiểu Nguyệt Nhi, trải qua một đời bình thường với nàng ấy.”
“Cô nương, thả ta ra đi.”
Chàng nói từng câu từng chữ thành khẩn, lại như từng nhát đao đâm vào trái tim ta.
Kìm nén nước mắt muốn rơi xuống, ta chỉ dặn dò chàng nghỉ ngơi cho tốt.
Trở về phòng ngủ, thần kinh căng chặt cuối cùng cũng thả lỏng một chút.
“Hòa Diệp, ngươi nói tại sao… chàng không nhớ ta nữa rồi…”
Ta với chàng, tình cảm thanh mai trúc mã mười mấy năm đến phu thê ân ái, tất cả mọi người trong kinh đều biết, Tần Vân Kiêu đối xử cực kỳ tốt với ta, tốt đến mức mọi cô nương trong kinh đều ngưỡng mộ.
Rõ ràng chàng từng yêu ta, thương ta như vậy, nay chỉ còn lại một câu, quên rồi.
Hòa Diệp bưng cho ta một chén trà nóng, đau lòng nhìn ta.
“Thái tử phi đừng để trong lòng, bây giờ Thái tử mất trí nhớ rồi.”
“Nô tì đã mời thái y, đợi thái y chữa khỏi bệnh mất trí của Thái tử, mọi thứ sẽ quay về như trước.”
Ta gật đầu, tham lam quyến luyến cảm giác ấm áp chén trà mang lại.
Cũng tham luyến, hy vọng nhỏ nhoi kia.
2
Thái y ngày ngày đến chẩn mạch,lại không đưa ra được kết quả, cũng không kê được đơn thuốc.
Bởi vì Tần Vân Kiêu không phối hợp, không phải ném gối thì là quăng tách trà.
Trong Đông cung, luôn vang lên tiếng vỡ vụn của đồ sứ.
Khi ta đến, chàng đang ném một bình sứ Thanh hoa, mảnh vỡ bay đến xoạt qua mu bàn tay của ta, một chút máu đỏ tươi tuôn ra.
Tần Vân Kiêu sững sờ, nhất thời cũng luống cuống tay chân.
“Ta… ta không biết cô sẽ tới…”
Ta thẳng lưng ngồi đối diện chàng, cũng pha cho chàng một chén trà.
“Tuyết nha, loại trà chàng từng thích uống nhất.”
Tần Vân Kiêu ngồi ở mép giường, ánh mắt nhìn ta vừa phức tạp vừa phiền muộn.
“Ta tin lời cô nói…”
Ta suýt nữa cho rằng mình nghe nhầm rồi.
Tân Vân Kiêu tiếp tục nói: “Chiếc vòng trên tay cô, ta có một cái chiếc nhẫn ban chỉ giống hệt, cũng khắc hoa dành dành.”
Chàng giỏi các loại thú vui, cho dù không nhớ chuyện xưa, nhưng những sở thích như được khắc trong xương cốt, chàng sẽ không quên.
Tay nghề điêu khắc vòng ngọc cùng nhẫn ban chỉ không hề kém chút nào, từng là tín vật định tình của ta với chàng.
Chàng nói, đây là ngọc Lam Điền thượng hạng chàng tìm khắp chốn, còn là vòng ngọc chàng đích thân điêu khắc, phía trên có hoa dành dành ta thích nhất.
Ta đeo vòng ngọc, chàng đeo nhẫn ban chỉ, là một đôi.
“Nhưng mà, xin lỗi, ta thật sự không nhớ được, ta cũng không yêu cô nữa…”
Lời chàng nói như một tảng đá khổng lồ đè vào ngực ta, khiến ta không để cử động.
Ta không hiểu, một năm mà thôi, chẳng qua là một cái chớp mắt, sao chàng có thể không yêu ta nữa chứ?
Không có cách nào để đối mặt với dáng vẻ lạnh lùng của chàng, ta hoảng loạn trốn chạy.
Chân mềm nhũn, suýt nữa ngã khụy.
3
Tần Vân Kiêu bị cưỡng chế giam lỏng trong phủ Thái tử.
Chàng thử trốn đi, đều không có kết quả.
Chỉ có thể đến tìm ta ngày ngày, cầu ta thả chàng đi.
Chàng nói: “Thái tử phi, cô cứ coi như ta chết hai năm trước rồi, cô chưa từng tìm thấy ta.”
Ta cười thành tiếng: “Trước kia, chàng đều gọi ta là A Ninh.”
Chẳng bao lâu sau, chàng dịu dàng lưu luyến gọi ta, A Ninh, A Ninh của ta.
Rốt cuộc là người mới thắng người cũ, nay lại gọi ta Thái tử phi.
Có lẽ lời của ta vượt ngoài dự đoán của chàng, cũng có lẽ là hai chữ A Ninh khiến chàng có chút hoảng hốt, Tần Vân Kiêu hơi xuất thần.
Ta nhẹ giọng nói:
“Thái tử điện hạ, nếu như chàng muốn Lâm Nguyệt Nhi sống tốt, thì chàng ngoan ngoãn nghe lời.”
“Bằng không, ta sẽ khiến nàng ta chết rất khó coi.”
Giọng nói bình tĩnh, trên tay còn cầm bút luyện chữ, một câu nói thờ ơ lại dễ dàng quyết định sống chết của người khác.
Đặc biệt là, quyết định sống chết của người trong lòng Tần Vân Kiêu.
Tần Vân Kiêu vo nát tờ giấy ta mới viết.
Tay trái dùng sức bóp lấy cổ ta, cơn giận khiến chàng mất đi lý trí.
“Nguyệt Nhi đâu! Cô làm gì nàng ấy rồi!”
Nói xong, lại dùng thêm sức, dáng vẻ chàng nghiến răng nghiến lợi, giống như hận không thể ăn thịt ta.
Ta nhìn chàng, giơ tay nắm lấy cánh tay chàng muốn để bản thân có thể hít thở, khó khăn mở miệng: “Chàng như vậy, trái lại có chút dáng vẻ trữ quân rồi.”
Ánh mắt Tần Vân Kiêu run rẩy, không kiềm được mà buông tay ra.
Lấy lại được tự do, ta không nhịn được mà ho khan mấy tiếng.
Quả thật Tần Vân Kiêu không phải người thích hợp làm Thái tử, chàng không có lòng với chính sự, chỉ thích ăn chơi vui vẻ, cực kỳ giống công tử quần là áo lượt.
Nhưng chàng có một người mẹ tốt, là ánh trăng sáng trong lòng Hoàng đế, đã mất từ lâu, khiến cho Hoàng đế đền bù tất cả tiếc nuối lên người Tần Vân Kiêu.
Vì giúp chàng ổn định ngôi vị Thái tử, Hoàng thượng đặc biệt chọn đích nữ Nguyên gia, gia tộc đứng đầu trong năm đại gia tộc, làm Thái tử phi của chàng.
Thế nên, vào năm ta sáu tuổi, ta liền bị cha đưa vào học đường trong cung, đi học với Thái tử.
Thanh mai trúc mã, hai đứa trẻ vô tư.
Vào năm ta mười bảy tuổi, chang đích thân đến cửa cầu hôn, cùng năm đó, chúng ta thành thân.
Từ đó về sau, có sự ủng hộ của Nguyên gia, vị trí Thái tử của chàng vững như Thái sơn, gần như mọi chuyện lớn nhỏ trong phủ đều do ta chủ trì.
Hoặc có thể nói là, ta mới là “Thái tử” sau lưng Tần Vân Kiêu.
4
Hô hấp bình thường trở lại, ta gọi Hòa Diệp đến.
Không tới một lúc, nàng ấy dẫn theo Lâm Nguyệt Nhi xuất hiện trước mắt chúng ta.
Hốc mắt nàng ta ửng đỏ, nhào vào lòng Tần Vân Kiêu.
“A Viễn, ta tưởng rằng không bao giờ gặp lại chàng nữa…hu hu hu…”
Hoa lê đái vũ, quả nhiên khiến người ta thương tiếc.
Chẳng qua, thời gian bọn họ ôm nhau chỉ được đôi chút, rất nhanh Vô Cương đã tách hai người họ ra.
“Thái tử điện hạ, nếu như chàng còn tiếp tục làm trái ý ta, ta sẽ rạch một dao trên mặt Lâm Nguyệt Nhi.”
“Ta trái lại muốn nhìn thử, khuôn mặt nhỏ nhắn yêu kiều như vậy, có thể chịu được mấy dao.”
Nghe thấy lời ta nói, Lâm Nguyệt Nhi sợ hãi đến mức không dám rơi nước mặt, chỉ có thể ngơ ngác nhìn ra, rồi lại nhìn Tần Vân Kiêu cũng đang sợ hãi.
Chàng cắn răng cắn lợi: “Nguyên Uyển Ninh, cô dám!”
Sao lại không dám? Ta đường đường là Thái tử phi, xử lý một nữ tử có mưu đồ cám dỗ Thái tử có gì không được?
Ta lười trổ tài miệng lưỡi với Tần Vân Kiêu, hạ lệnh cho người dẫn Lâm Nguyệt Nhi đi xuống.
Đêm đó, trời đổ một trận mưa rất to.
Bầu trời như rách ra vô số cái lỗ, mưa to như thác đổ, trút xuống đất đai.
Mà Tần Vân Kiêu, dầm mưa to, đứng ngoài phòng Lâm Nguyệt Nhi.
Có thị vệ canh giữ, chàng không vào được, Lâm Nguyệt Nhi cũng không ra được.
Hai người cách một bức tường, đôi uyên ương số khổ giống như Ngưu Lang Chức Nữ.
Còn ta, chính là Vương mẫu nương nương cầm gậy chia rẽ uyên ương.
Nhưng suy cho cùng chàng là Thái tử, thị vệ cũng không dám thực sự để chàng đứng mãi trong mưa, chỉ có thể đến bẩm báo với ta.
Khi ta đến, Tần Vân Kiêu đứng trong mưa, sống lưng thẳng như cán bút, bộ cẩm bào màu trắng trăng non ướt sũng, vẫn không chịu di chuyển nửa bước như cũ.
Ta nhận lấy chiếc ô trong tay Hòa Diệp, đi đến bên cạnh che ô cho chàng.
Nước mưa thuận theo gò má chàng mà rơi xuống, cho dù vẻ mặt trắng bệch, yếu ớt đến mức lảo đảo sắp ngã, nhưng vẫn có thể nhìn ra khuôn mặt tuấn tú, dịu dàng như ngọc.
Chẳng qua, tình ý trong ánh mắt, khiến ta quá quen thuộc rồi.
Tần Vân Kiêu không nhìn ta lấy một cái, chỉ giương mắt nhìn thẳng vào trong căn phòng sáng rực ánh nến.
“Nguyệt Nhi sợ nhất là sấm sét, ta phải canh giữ cho nàng ấy, nàng ấy mới có thể ngủ yên giấc.”
“Thái tử phi không cần đến, mời về cho.”
Đoạn tình chân ý thật này, khiến ta khó chịu cực kỳ.
Cũng khiến ta nhớ lại trước kia từng có một trận mưa to như vậy.
Ta và Tần Vân Kiêu giận dỗi nhau, ta tuyên bố muốn từ hôn.
Đêm đó, Tần Vân Kiêu cũng đứng trước cửa phòng ta dầm mưa cả một đêm, ai khuyên cũng không nghe.
Chàng nói: “A Ninh, đời này của ta trong lòng ta chỉ có một mình nàng, nếu như nàng không gả, thì cả đời ta không lấy.”
“Tần Vân Kiêu ta, kiên quyết sẽ không có người khác!”
Quả nhiên hứa hẹn thời thơ dại.
Lúc đó chân thành bao nhiêu, bây giờ nhìn lại có bấy nhiêu nực cười.
Trước đó là vì ta, nay cùng một chuyện, nhưng lại vì một cô nương khác.
“Để Thái tử vào đi.”
Có mệnh lệnh của ta, rất nhanh thị vệ đã tản ra.
Tần Vân Kiêu sững sờ giây lát, không nhìn ta lấy một cái, chạy thẳng vào phòng.
Cửa phòng mở rộng, bọn họ ôm nhau khóc.
Tần Vân Kiêu cẩn thận giúp Lâm Nguyệt Nhi lau nước mắt, dịu giọng dỗ dành nàng ta, tựa như cô gái trong lòng là bảo vật vô giá chàng trải qua trăm đắng ngàn cay mới có được.
Còn ta, đứng trong mưa, có hơi muốn khóc, lại cảm thấy rất buồn cười, cuối cùng chỉ còn lại đáng buồn.
Vãn Uyển Ninh ơi Vãn Uyển Ninh, ngươi đúng mà một câu chuyện cười đáng buồn.