Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Ánh Trăng Soi Sáng Mình Ta

Chương 2



5

Về đến phòng, Hòa Diệp đắp cho ta một chiếc chăn gấm rất dày.

Nàng ấy có hơi oán trách: “Thái tử phi, trước kia người từng vì cứu Thái tử điện hạ mà nhảy vào hồ băng chịu lạnh, tối nay không nên đứng trong mưa như vậy.”

Ta bưng lấy bình nước nóng, lưng không hề cảm nhận được một chút ấm áp nào, giống như một chiếc tượng gỗ không có tình cảm mặc cho Hòa Diệp sắp xếp.

Hòa Diệp thở dài một hơi: “Thái tử phi, muốn khóc thì khóc ra đi, đừng nín ở trong lòng.”

Ta không khóc.

Ta là đích nữ của Nguyên gia, là Thái tử phi đường đường, nên là bền gan vững vững chí, nên là kiêu ngạo cao quý.

Thất thanh khóc to, không nên là chuyện ta làm.

“Hòa Diệp, có phải ta nên buông tha cho chàng không.”

Giống như chàng nói đó, cứ coi như chàng đã chết một năm trước rồi, cứ coi như ta chưa từng tìm thấy chàng.

Thời gian một năm, chẳng qua chốc lát, đối với ta mà nói lại là trăm cái xuân đi thu đến dài đằng đẵng không gì sánh bằng.

Hòa Diệp im lặng giây lát, lắc đầu.

“Nương nương, người đừng quá đau lòng, chẳng qua nay Thái tử mất trí nhớ, bị một cô gái thôn quê chưa từng gặp mê hoặc, nhất thời hứng thú mà thôi.”

“Hiện nay Lâm Nguyệt Nhi ở trong tay chúng ta, chỉ cần Thái tử có thể phối hợp với thái y chữa bệnh, đợi ngài ấy nhớ lại mọi thứ, đương nhiên sẽ về bên cạnh người rồi.”

Hình như Hòa Diệp nói rất có lý, nhưng lại khiến lòng ta cảm thấy không thể chấp nhận.

Lẽ nào, chỉ cần Tần Vân Kiêu chàng quay đầu, thì ta nên không chút khúc mắc mà tha thứ cho chàng, làm lành với chàng, lại một lần nữa vợ chồng tôn trọng nhau sao?

Rốt cuộc vẫn là cơ thể ta có bệnh cũ, dầm mưa một chút, ngày hôm sau liền không dậy nổi giường.

Cũng không ngờ tới, Tần Vân Kiêu sẽ đến.

Dự Nhi ngoan ngoãn ở bên cạnh ta, khiêng một chiếc bàn nhỏ đến cạnh giường ta ngồi làm bài tập.

Thấy Tần Vân Kiêu đến, ta bèn để Vô Cương dẫn Dự Nhi xuống dưới.

“Thằng bé… chính là con của chúng ta sao?”

Ta ngẩn người giây lát, mới kịp phản ứng lại, Tần Vân Kiêu về Đông cung cũng nửa tháng rồi, vậy mà chưa từng gặp mặt Dự Nhi.

Ta gật đầu: “Tên là Tần Dự, sáu tuổi rồi.”

Tần Vân Kiêu nhìn bóng lưng đi xa của Dự Nhi, có phần oán trách: “Tuổi còn nhỏ xíu, đương là lúc ngây thơ vui đùa.”

“Cô xem côi, nuôi thằng bé thành dáng vẻ gì rồi? Cứng nhắc như một ông cụ non.”

Sự chỉ trích đột ngột khiến ta không kịp phòng bị.

Sau khi phản ứng lại, ta cười nhạo một tiếng.

“Điện hạ đứng là thú vị, Dự Nhi thân là Hoàng thái tôn, có trách nhiệm của bản thân, thằng bé cũng rất ngoan, hiểu được phải cố gắng vì trách nhiệm gánh vác trên lưng.”

“Lẽ nào, phải giống như điện hạ, vì một cô gái thôn quê mà không màng mọi thứ hay sao?”

Cũng không biết có phải lời này của ta kích thích đến Tần Vân Kiêu hay không, chàng im lặng hồi lâu, mới nhìn thằng vào ta.

“Nguyên Ninh, từ đầu đến cuối ta đều không hiểu, tại sao trước kia ta lại thích người con gái như cô.”

Trái tim của ta, từng chút từng chút lạnh lẽo.

Tần Vân Kiêu tiếp tục nói:

“Người vợ trong lòng ta nên hoạt bát đáng yêu như Nguyệt Nhi, mang theo sự ngây thơ không màng thế sự, vui mừng thì cười, buồn bã thì khóc.”

“Ta thích, nên là một người có cảm xúc, sống sờ sờ, chứ không phải như cô, tinh thông cầm kỳ thi họa, nhưng mãi mãi nhìn không ra cảm xúc, mỹ nhân gỗ không biết là buồn hay vui.”

“Nguyên Ninh, đã từng, ta thực sự thích cô sao?”

Ánh mắt của Tần Vân Kiêu nói với ta, chàng thật sự đang nghi ngờ ta.

Nghi ngờ cái gọi là chân tình của chúng ta, nghi ngờ lời hứa một đời một kiếp một đôi người khi xưa.

Thậm chí, nghi ngờ con người ta.

6

Rốt cuộc thì những lời này đã chọc giận ta, ta dặn Hòa Diệp đi chuẩn bị một số thứ.

Ta khoác chiếc áo ngoài thật dày, dẫn Tần Vân Kiêu đến đại sảnh.

Từ xưa đến nay Hòa Diệp làm việc rất nhanh nhẹn ổn thỏa, thời gian chưa đến một nén hương đã sắp xếp thỏa đáng lời dặn của ta.

Đại sảnh rộng lớn, đầy ắp.

Ta tiện tay cầm lấy một đồ vật bên cạnh người.

“Điện hạ, đây là bút lông sói, chàng tặng ta khi đôi ta vừa quen biết.”

“Từ nhỏ chàng đã không thích đọc sách viết chữ, một bản sách luận viết cực kỳ khác lạ, bị thái phó phạt chép năm trăm lần, là ta giúp chàng hoàn thành, thế nên chàng tặng ta cây bút lông sói, chàng nói, A Ninh nàng là người ông trời phái đến cứu ta.”

Tần Vân Kiêu nhìn ta, yên lặng không nói.

Ta lại cầm lên một thứ.

“Đây là vào năm ta mười hai tuổi lần đầu tiên săn được một con sói trắng, chàng lấy da cáo làm thành khăn quàng tặng cho ta, lúc đó chàng nói, hy vọng mùa đông sau này ta đều có thể quàng chiếc khăn này, để ta có thể cảm nhận được sự ấm áp chàng mang đến.”

Tiếp đó là một chiếc bùa bình an dính máu.

“Năm mười bốn tuổi, chàng trượt chân rơi xuống nước, sau khi ta nhảy xuống hồ băng cứu chàng, lâm một trận bệnh nặng suýt mất mạng, đây là bùa bình an chàng đi một bước khấu đầu một cái, trọn vẹn chín ngàn bậc cầu thang, khấu vỡ cả đầu, trầy rách đầu gối xin về cho ta.”

“Đây là túi tiền chàng quấn lấy ta ba ngày ta mới đồng ý làm cho chàng, lúc đó chàng nói, thêu hoa dành dành ta thích nhất, sau này cũng phải thường xuyên mang bên người.”

“Ngọc lưu ly này là quà sinh nhật chàng tặng ta năm mười sáu tuổi, hoa dành dành khắp vườn này đều là do chàng đích thân trồng cho ta.”

Đồ đạc bày khắp đại sảnh, mỗi một món đồ ta đều ghi nhớ lai lịch, nhớ rõ nguyên nhân.

Dựa vào đâu mà chàng quên mất, liền có thể dùng một câu nói nhẹ bỗng lật đổ mọi thứ đã từng.

Ta nhét một bức tranh xích đu vào trong lòng Tần Vân Kiêu.

“Tần Vân Kiêu, chàng nói ta nghe, rốt cuộc khi xưa chàng có thật lòng thích ta không?”

Lòng mang ý hận, bàn tay cũng dùng sức, bức trang mỏng nay đã rách một lỗ ở giữa.

Cô gái trong tranh ngồi trên xích đu, trên mặt là nụ cười nhàn nhạt, mắt cũng cong cong, giống như một con mèo con đắc ý, kiêu ngạo lại ngốc nghếch.

Người trong tanh là ta, người vẽ tranh là Tần Vân Kiêu.

Bàn tay cầm bức tranh của Tần Vân Kiêu hơi run rẩy, ánh mắt nhìn ta trở nên phức tạp.

Ta với chàng nhìn nhau.

“Tần Vân Kiêu, nếu như chàng nhớ lại quá khứ, chàng sẽ hối hận.”

Chàng không nói có hối hận hay không, chỉ nhìn thẳng vào ta, gần như muốn nhìn thấy ta.

Lại là một hồi im lặng, chỉ có chú chim thỉnh thoảng lướt qua mang theo tiếng gió.

Tần Vân Kiêu nhìn bức tranh rách kia, lại vuốt phẳng nó.

“Một năm trước khi ta tỉnh lại ở căn nhà lá, trên người toàn là vết thương, hơi thở yếu ớt, suýt nữa thì chết.”

“Người đầu tiên ta nhìn thấy khi tỉnh lại chính là Nguyệt Nhi, là nàng ấy cứu ta, cơ thể nhỏ bé cõng ta đi một đoàn đường rất dài, cũng là nàng ấy ngày đêm canh giữ bên ta, chăm lo cho ta, khiến ta từng chút từng chút khỏe lại.”

“Giờ đây trong ký ức của ta, chỉ có Nguyệt Nhi, Nguyên Uyển Ninh, ta thực sự một chút cũng không nhớ về cô.”

Đúng thế, đúng thế, chàng quên rồi…

Vậy còn ta? Bao nhiêu năm qua của ta thì tính là gì?

Khổ sở tìm kiếm một năm trời, lẽ nào chỉ có thể là kết quả này sao?

Ta không cam tâm.

8

Ta tựa trước cửa sổ, ngắm nhìn cái cây thỉnh thoảng rơi lá.

Cũng nhìn bóng người đùa vui nơi không xa.

Sau ngày hôm đó, ta thả Lâm Nguyệt Nhi ra.

Ta thật sự muốn biết, người vợ trong lòng Tần Vân Kiêu, rốt cuộc là dáng vẻ gì.

Có lẽ là có Lâm Nguyệt Nhi bầu bạn, ý cười trên mặt Tần Vân Kiêu cũng nhiều hơn.

Tần Vân Kiêu dùng cỏ dại trong hoa viên bện một con chuồn chuồn tre, Lâm Nguyệt Nhi cầm chuồn chuồn tre cười không thấy mắt.

“A Viễn, là A Viên đối xử với ta tốt nhất.”

“Ta lại làm cho nàng một con bướm nhé.”

Tần Vân Kiêu cưng chiều bóp má Lâm Nguyệt Nhi, luôn miệng đồng ý.

Thân mật như vậy, chọc đau mắt ta.

Nếu như không có ta, nên là khung cảnh hạnh phúc tươi đẹp biết bao.

Hòa Diệp giúp ta thêm áo khoác, an ủi nói:

“Thái tử phi, người đừng đau lòng, dạo gần đây Thái tử điện hại rất yên phận uống thuốc. Thái y nói rồi, không lâu sau sẽ khỏi thôi.”

Trái tim vốn đã ảm đạm lại có thêm chút hy vọng.

Hòa Diệp thở dài một hơi: “Thái tử phi, có một sợi tóc bạc rồi.”

Chẳng qua giờ đây ta mới hai mươi năm tuổi, tuổi tác như hoa, lại có tóc bạc.

Ta quay đầu nhìn gương đồng, dung mạo của cô gái bên trong vẫn như tranh, lại mang thêm mấy phần tiều tụy phiền muộn, hình như không phải ta, càng giống với… mẹ ta.

Một phu nhân cao quý bị trượng phu ghẻ lạnh, không bao giờ vui vẻ được nữa.

Ta cầm lấy hộp gấm đặt bên đầu giường.

Bên trong là mấy chục phong thư Tần Vân Kiêu biết cho ta, mỗi một phong thư đều được ta bảo quản rất tốt, không nhăn mép, không hư hại, chỉ vết nước mắt khô loang lổ.

Trước khi thành thân ba tháng, không thể gặp mặt nhau, chàng bèn cách một ngày viết cho ta một phong thư.

[A Ninh, có mấy ngày không gặp nàng, nhớ nhung vô cùng.]

[A Ninh, hôm nay Ngự thiện phòng làm một món ăn nhẹ mới, chắc hẳn sẽ hợp khẩu vị của nàng, ta sắp xếp người mang đến cho nàng.]

[A Ninh, ngày mai ta sẽ cưới nàng rồi, ta nghĩ đêm nay mình sẽ hưng phấn đến mức trằn trọc khó ngủ, nhớ nàng quá.]

[A Ninh, ta sẽ yêu nàng, yêu nàng cả đời.]

Từng phong thư được mở ra, ta lại đọc một lượt.

Trong một năm chàng rời khỏi, trong màn đêm yên lặng không tiếng, ta đọc vô số lần.

Mỗi một lần đọc, liền giống như Tần Vân Kiêu lại quay về bên ta, ôm lấy ta như xưa, dịu dàng gọi ta, A Ninh, A Ninh tốt của ta.

Sợ ta ngày càng buồn bã, Diệp Hoa giúp ta gấp thư lại, lại nặng nề đóng hộp gấm vào.

Đúng lúc, một trận cười như tiếng chuông bạc truyền đến.

Theo tiếng kêu nhìn lại, hóa ra là Lâm Nguyệt Nhi.

Trên đầu nàng ta đeo một vòng hoa, thân mật dựa vào lòng Tần Vân Kiêu.

Đó là hoa dành dành đích thân Tần Vân Kiêu trồng cho ta, mỗi một mầm cây, mỗi một vốc đất, đều do chàng tự mình, dày công chăm sóc.

Nay, chàng cũng tự mình hái xuống, làm thành vòng hoa, đội trên đầu một cô gái khác.

Nhất thời, ta chỉ cảm thấy trong lòng mình đau đớn cùng cực, cả người đều bị người ta xé toạc.

Ta giơ tay ôm lấy cơn đau nhói trước ngực.

Tần Vân Kiêu à Tần Vân Kiêu, chàng muốn ta chấp nhận như thế nào, chàng quên đi ta, yêu một người con gái khác đây?

Chương trước Chương tiếp
Loading...