Ánh Trăng Soi Sáng Mình Ta
Chương 4
11
Lại là một đêm không ngủ.
Dù cho ta đã uống rượu, nên có ngà ngà say, nhưng vẫn tỉnh táo đến rối tinh rối mù.
Hòa Diệp giúp ta dùng phấn phủ che đi quầng thâm dưới mắt, giọng nói có hơi nhanh.
“Chắc là Thái tử phi không biết, vừa nãy nô tỳ mới chạm mặt Thái tử.”
“Chắc hẳn ngài ấy ngồi bên ngoài phòng của người cả một đêm đấy, hẳn là thuốc của thái y có tác dụng, Thái tử đã nhớ đến người rồi.”
Cô gái trong gương đồng, dáng vẻ vô cùng tiều tụy, đặc biệt là mấy sợi tóc trắng bên trái, rất rõ ràng.
Chớp mắt Hòa Diệp đã hiểu ý của ta, vội vàng chải tóc trắng giấu vào đám tóc đen.
Ta cũng biết nàng ấy đang thương ta, sợ ta vì mấy sợi tóc trắng mà buồn bã, chỉ khẽ cười.
“Hoà Diệp, cho người chuẩn bị xe ngựa, tiễn Thái tử đi đi.”
Lần này Hòa Diệp không lên tiếng, chỉ là bàn tay đang cài trâm run lên một cái, gật đầu.
Tử nhỏ nàng ta đã đi theo ta, hiểu rằng chuyện ta đã quyết định, sẽ không thay đổi.
Lúc tiễn biệt, ta muốn cắt một nhành hoa dành dành đưa cho Tần Vân Kiêu, nhưng nay đã qua mùa hoa, chỉ còn lại lá.
Cũng không sao, chẳng qua là nhớ nhung mà thôi.
Để cành dành dành vào trong tay nải của Tần Vân Kiêu, ta nhìn chàng cười.
Đoan trang lễ độ như xưa.
“Từ nay về sau, cách biệt hai nơi, mong đều hạnh phúc.”
Tần Vân Kiêu gật đầu, xoay người nắm lấy tay Lâm Nguyệt Nhi.
Xe ngựa đậu có hơi xa, bọn họ nắm tay nha mà đi, tựa như một đôi người ngọc, vô cùng xứng đôi.
Chàng lại mặt một bộ cẩm bào xanh ngọc, làm ta nhớ đến ngày đính hôn.
Là ở cửa Nguyên phủ, chàng cũng kéo lấy tay tay lưu luyến không rời như vậy.
“A Ninh, nàng là tình yêu chân thành trong đời này của ta, ta tuyệt đối không phụ nàng.”
Lúc chàng đi, một bước quay đầu ba lần, gọi ta: “A Ninh! Đợi ta đến lấy nàng!”
Hóa ra cái gọi là một đời của chàng, chỉ ngắn ngủi có bảy năm mà thôi.
“Tần Vân Kiêu!”
Ta gọi chàng lại, chàng cũng dừng chân.
“Ta hỏi lại chàng một lần cuối cùng, Tần Vân Kiêu thật sự chết rồi sao? Sẽ không hối hận sao…”
Tần Vân Kiêu không quay đầu, ta cũng nhìn không rõ vẻ mặt của chàng.
Chỉ nghe thấy giọng chàng vang lên.
“Từ nay về sau, thế gian không còn Tần Vân Kiêu.”
Lâm Nguyệt Nhi lên xe ngựa, Tần Vân Kiêu cũng theo lên.
Các một màn xe, chính là vĩnh biệt.
Xe ngựa càng lúc càng xa, ta và Tần Vân Kiêu cũng ngày càng xa nhau, cho đến khi không còn nhìn rõ đường nét nữa.
Ta đến nơi Tần Vân Kiêu ở.
Quả nhiên, chậu hoa từng xanh mơn mởn đã chết khô rồi.
Hòa Diệp không hiểu, chậu hoa đang yên đang lành sao lại chỉ có mỗi chậu này thành ra như vậy.
“Tưới thứ không nên tưới, chắc là không sống được.”
Trong chậu hoa, còn lưu lại một chút cặn dược liệu.
Hòa Diệp kêu lên: “Lẽ nào là Thái tử điện hạ…”
Nàng ấy chưa nói hết, liền nhanh nhẹn bịt miệng mình lại.
Nàng ấy đoán không sai.
Tần Vân Kiêu không uống thuốc, chỉ là giả vờ phối hợp mà thôi, những bát thuốc ngày ngày được đưa đến đều bị chàng đổ vào trong chậu hoa.
Chàng hoàn toàn, không muốn nhớ lại quá khứ.
Chàng hoàn toàn, cố ý quên đi chuyện xưa.
“Hòa Diệp, mang hộp gấm kia lại đây cho ta.”
Hòa Diệp đi rồi.
Mở hộp gấm ra, ta lại đốt một cây nến.
Ánh nến chập chờn, khiến cho đôi mắt của ta có hơi đau xót.
Lần này ta không đọc lại, mang cả bì thư, đốt từng phong thư một, nó từng chút hóa thành tro trên tay ta.
Thứ đã hóa thành tro, thì không thể quay về như cũ.
Giống như Tần Vân Kiêu, cho dù chàng nhớ lại mọi thứ, quay lại quên cạnh ta.
Ta cũng sẽ không cần.
A Kiêu của ta, đã chết ở đáy vực, chết vào một năm trước.
12
Tần Vân Kiêu chết rồi.
Ra khỏi kinh thành liền bị ám sát.
Khi Vô Cương bẩm báo, ta chỉ cảm thấy toàn thân lạnh đến lạ thường, bàn tay cầm bút không thể động đậy một chút nào, chỉ có thể nhìn giọt mực trên đầu bút rơi xuống, nhuộm đen một mảng lớn trang giấy trắng.
“Lâm Nguyệt Nhi đâu?”
Ta hỏi.
Vô Cương ít nhiều có chút thương xót: “Tự tử rồi.”
“Khi thuộc hạ tới, Lâm Nguyệt Nhi ôm lấy thi thể của Thái tử khóc rất thê lương, tiện tay nhặt dao găm bên cạnh mình, đâm vào trong tim, mất mạng tại chỗ.”
Lâm Nguyệt Nhi nói không sai, nàng ta yêu Tần Vân Kiêu hơn ta.
Yêu và được yêu, cuối cùng là ta thua nàng ta rồi.
“Điều tra được là ai làm rồi chứ?”
Vô Cương mím môi: “Có ai muốn ra tay với Thái tử, hẳn là Thái tử phi biết.”
Quả thật là biết.
Một năm trước, khi Tần Vân Kiêu bị ám sát, rơi xuống đáy vực sống chết không rõ, ta đã biết rồi.
Ta cất bút đi.
“Hòa Diệp, ta muốn vào cung một chuyến.”
Thi thể của Tần Vân Kiêu và chứng cứ, ta giao hết cho Hoàng thượng.
Hoàng đế lại một lần nữa chịu nỗi đau mất con, ngất xỉu ngay tại chỗ.
Sau khi tỉnh lại, bèn triệu kiến Nhị hoàng tử.
Một chiếc nghiên mực hung hăng ném qua, đập trúng đầu Nhị hoàng tử, vết máu và nước mực hòa vào nhau, vô cùng nhếch nhác.
Hoàng thượng to tiếng quát mắng: “Nghịch tử! Vậy mà ngươi ba lần bảy lượt hành thích Thái tử!”
Sự việc bại lộ, Nhị hoàng tử ỷ rằng hiện nay mình là Hoàng tử duy nhất, trái lại cứng rắn hơn nhiều.
Tranh luận với Hoàng thượng ngay tại chỗ.
“Con là nghịch tử? Phụ hoàng, sao người không đưa tay lên ngực tự hỏi, có phải người quá thiên vị Thái tử hay không?”
“Hắn vô đức vô năng, người liền lấy cho hắn một Thái tử phi có tài có đức, thà giao giang sơn vào tay một người phụ nữ, cũng không chịu để con kế thừa đại nghiệp.”
“Chính bởi vì hắn là con của Tiên hoàng hậu, thì được hưởng mọi thứ như chuyện đương nhiên sao?”
“Phụ hoàng, người tưởng rằng người thật sự đối tốt với Thái tử à? Người có biết hắn hoàn toàn không muốn làm Thái tử, ăn uống chơi bời hắn vui vẻ, đại sự triều chính hắn nhìn thấy liền đau đầu, dựa vào đâu mà làm Thái tử?”
“Phụ hoàng,là người hại chết hắn, là sự thiên vị của người hại chết hắn!”
Những lời nói quyết liệt khiến cho Hoàng thượng tức giận nôn ra một ngụm máu tươi.
Trước khi ngã xuống, Hoàng thượng hạ lệnh: “Giam Nhị hoàng tử vào Tông nhân phủ, đời này không được ra ngoài!”
Nhị hoàng tử kinh ngạc: “Không thể nào! Bây giờ người chỉ còn một con trai là con! Không có còn, còn ai có thể kế thừa đại nghiệp!”
Nhưng mà, Hoàng thượng không chỉ có con trai, còn có cháu trai.
Còn có một người con dâu ngài dày công lựa chọn.
Sau khi Hoàng thượng ngã xuống, ta từ cửa hông đi đến trước mặt Nhị hoàng từ, từ trên cao nhìn xuống hắn.
“Nhị điện hạ, ngươi có biết không, một năm trước ta đã điều tra được chứng cứ ngươi ám sát Thái tử, chỉ là từ xưa đến nay Thái tử nhân từ, lại thật lòng yêu thương người đệ đệ là người, thế nên ta mới luôn nhịn không nói ra, chỉ đợi một ngày tìm thấy chàng, để chàng quyết định.”
“Nhưng mà chàng mất trí nhớ rồi, cũng không muốn làm Thái tử, ngày đó, là ngày ta thả chàng đi.”
“Nếu như ngươi không làm gì hết, ngươi chính là Thái tử rồi.”
“Nhưng ngươi quá tham lam, cũng quá ác độc, nếu như còn không xử lý ngươi, chỉ sợ ngươi sẽ ra tay với ta và Dự Nhi, ta không thể để Dự Nhi gặp nguy hiểm.”
“Có Nguyên gia tạo áp lực, chắc chắn phụ hoàng không thể tha cho ngươi, sau này, ngươi ở trong Tông nhân phủ tụng kinh cầu phúc cho Thái tử hoàng huynh của ngươi đi.”
Từ sau ngày đó, Hoàng đế đổ bệnh nặng, liên tiếp mất đi hai người con trai khiến ngài đau lòng vô cùng, không lâu sau liền qua đời.
Có gia tộc đứng đầu của ngũ đại gia tộc ủng hộ, Dự Nhi hợp lý lên ngôi Hoàng đế.
Còn ta, làm Thái tử phi, chẳng làm được Hoàng hậu, trái lại trực tiếp trở thành Thái hậu.
Hoàng đế còn nhỏ, Thái hậu buông rèm nhiếp chính.
Cũng không phải ta tự khoe, từ nhỏ ta đã đi học cùng Thái tử, học đạo trị quốc.
Đến thái phó cũng phải khen ta: “Nếu Uyển ninh là nam, có thể làm Thủ phụ rồi.”
Bây giờ, trái lại ta không phụ lời khen này của thái phó.