Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Ánh Trăng Soi Sáng Mình Ta

Chương 5



13

Trước mộ Tần Vân Kiêu, ta đặt một nhành hoa dành dành.

“A Kiêu, nay chúng ta đều có được thứ mình muốn.”

“Đừng hối hận, đừng quay đầu,”

Cơn gió nhẹ lướt qua mặt, cánh hoa dành dành rơi xuống.

Theo cơn gió bay xa, chính là không bao giờ quay lại.

Ngoại truyện: Tần Vân Kiêu

Mũi tên kia bắn trúng ngực ta, ta kêu lên rồi ngã xuống đất.

Bên tai lại là một tiếng vỡ vụn lanh lảnh khác.

Hóa ra, là vòng ngọc hoa dành dành trên tay Nguyên Uyển Ninh, cũng không biết nàng để trong tay nải của ta từ khi nào.

Theo vòng ngọc vỡ vụn, tất cả ký ức đều hiện rõ trong đầu.

Tần Vân Kiêu à, ngươi đúng là một tên khốn nạn!

Sao ngươi có thể, quên đi Nguyên Uyển Ninh chứ?

Nàng là người ngươi yêu ngươi yêu cả đời, yêu đến mức buông bỏ tự do, A Ninh.

“A Ninh… là ta phụ lòng nàng…”

Từ nhỏ ta đã biết, mẫu hậu của ta là tình yêu chân thành đời này của phụ hoàng, phụ hoàng, phụ hoàng mang tất cả yêu thương dành hết cho ta,

Đến cả giang sơn, cũng muốn cho ta.

Nhưng ta cũng biết, ta không làm nổi Thái tử, cũng không làm được quân vương.

Cho đến khi ta nhìn thấy Nguyên Uyển Ninh.

Năm đó nàng sáu tuổi, đã có thể viết được một bản sách luận rất hay, đến thái phó cũng khen không dứt miệng, khen rằng nhân tài có thể bồi đắp.

A Ninh đối xử với ta cũng rất tốt, chép sách giúp ta, giúp ta bắt dế, giúp ta dỗ phụ hoàng vui vẻ.

Lúc đó ta cảm thấy, nàng nhất định là tên nữ do ông trời phái đến cứu giúp ta.

Sau đó, ta có được một miếng ngọc lam điền thượng hạng, dày công điêu khắc một chiếc vòng ngọc hoa dành dành.

Đao khắc sắc bén, có mấy lần cứa đứt tay ta.

Khi đeo vòng ngọc lên cho A Ninh, ta hỏi nàng: “Nàng có biết tâm ý của ta?”

Nàng đỏ mặt gật đầu: “Ta biết.”

Giây phút đó, trong lòng ta dâng lên sóng cả, chỉ bởi nàng nói, nàng biết.

Ôm thật chặt nàng vào trong lòng, ta kiên định nói: “Đời này của ta, sẽ không buông nàng ra.”

Ta xin phụ hoàng ban hôn cho bọn ta.

Đây là lần đầu tiên, phụ hoàng không đồng ý với ta ngay lập tức.

Ngài chỉ vô cùng nghiêm túc: “Kiêu Nhi, con có biết Uyển Ninh không phải con gái bình thường, con bé là đích nữ Nguyên gia, gia tộc đứng đầu trong ngũ đại gia tộc, con bé sinh ra chính là để làm Thái tử phi, làm Hoàng hậu tương lai.”

“Nếu con vô tâm với vị trí Thái tử, thì đừng làm lỡ dở con bé, đừng làm lỡ dở sự bồi dưỡng của Nguyên gia dành cho con bé, và sự nỗ lực của bản thân con bé.”

“Kiêu Nhi, con nên hiểu, đời này của Uyển Ninh, không dễ dàng biết bao nhiêu.”

Ta biết.

Khi ta trêu chim, nàng đang đọc sách.

Khi ta chơi đấu dế, nàng đang luyện chữ.

Khi ta đang nghe nhạc, nàng đang học quy tắc.

Nỗ lực nàng bỏ ra hơn ta gấp trăm lần.

Ta cũng từng hỏi nàng, như vậy, không mệt sao?

A Ninh chỉ cười cười, chiếc bút trong lai lại không hề dừng: “Thân là con gái Nguyên gia, đều là nên làm.”

“Người sống trên đời, phải xứng với cha mẹ, xứng với ân của quân vương, xứng với lòng mình.”

Đêm hôm đó, ta nghĩ cả một đêm.

Vẫn cầu xin phụ hoàng ban hôn.

Ta yêu nàng, dù cho mất đi tự do, phải làm hết mọi chuyện bản thân không thích, ta cũng yêu nàng.

Phụ hoàng đồng ý rồi.

Ta đích thân đến cửa cầu hôn, sau đó cưới nàng vào nhà.

Sau khi thành thân, quả thực ta không tùy ý phóng khoáng như trước, phải xử lý việc triều chính, phải sắp xếp công việc, khiến ta đau đầu.

So sánh ra, ta càng thích trồng một vườn đầy hoa dành dành mà A Ninh thích hơn, thích cho cá trong ao sen ăn, thích tìm gánh hát kịch nổi danh nhất kinh thành đến hát.

Nhưng nàng không như vậy.

Nàng vừa có thể xử lý chuyện vụn vặt của Đông cung, lại có thể giúp ta phê duyệt tấu chương.

A Ninh nói: “Điện hạ, chàng cứ việc giải sầu, mọi chuyện có A Ninh đây.”

Đúng thế, có A Ninh, ta ở Đông cung cũng có thể không bị ràng buộc.

Chỉ là trên triều đình, ta giống như một con chim bị trói chân.

Đại thần hỏi ta lũ lụt giải thích thế nào, ta không đáp được.

Nhị hoàng tử hỏi ta thuế má ra sao, ta cũng không biết.

Phụ hoàng cầm tấu chương phê duyệt thở dài: “Kiêu Nhi à, những việc này con phải học cách tự mình làm.”

“A Ninh có giỏi đến đâu, cũng không thể thay con quản lý tiền triều hậu cung được chứ.”

“Đông cung, tấu chương, còn có Dự Nhi, con bé là một cô gái, nào có thể gánh trên người nhiều việc như vậy? Con phải suy nghĩ cho con bé một chút.”

Nhưng mà, đây vốn không phải chuyện ta giỏi giang, cũng không phải việc ta yêu thích.

Ta giống như bị một khối đá to chèn ép, âm ỷ thở không ra hơi.

Cho đến khi, ta bị ám sát, rơi xuống đáy vực.

Khi mở mặt lần nữa, ta nhìn thấy Lâm Nguyệt Nhi.

Khoảng thời gian đó, quả thật là cuộc sống ta tha thiết ước mơ, tự do, tùy ý, vô lo vô nghĩ.

Sau khi được tìm về Đông cung, A Ninh bắt đầu để ta uống thuốc.

Khoảng thời gian đó, thỉnh thoảng trong đầu ta sẽ hiện lên tất cả khung cảnh.

Có A Ninh đánh đàn, ta thổi sáo, cùng tấu một khúc .

Có ngày hội Nguyên tiêu, chúng ta cùng nhau đứng trên đất tuyết thưởng mai, mặc cho tuyết rơi trắng đầu.

Có nóc nhà Đông cung, chúng ta tựa vào nhau ngắm trăng, ánh trăng đêm đó vừa tròn lại vừa sáng.

“A Ninh, ánh trăng như lòng ta, nàng nhìn thấy ánh trăng, liền cho thể nhìn thấy thành tâm của ta đối với nàng.”

Giây phút ký ức hiện lên, ta chỉ cảm thấy sợ hãi.

Ta sợ hãi nhớ về đã từng, sợ hãi bản thân yêu nàng vượt qua mọi thứ, sợ hãi phải quay về Đông cung tiếp tục làm một Thái tử sống không thú vị.

Thế nên, từng bát thuốc ấy, ta đều đổ vào chậu hoa.

Đêm đó, ta lang thang trong Đông cung không mục đích, bất giác đi đến ngoài cửa sổ phòng A Ninh.

Nàng nói: “Nghe nói chàng ủ rượu, ta muốn uống một chút.”

Chúng ta uống rượu, hình như nàng có hơi say rồi.

Khi nước mắt nàng rơi xuống, trái tim ta cũng vì vậy mà đau theo.

Nàng buông tay rồi, ta cũng sắp có được cuộc sống ta mong muốn.

Chỉ đáng tiếc, tự do quá ngắn ngủi, ta cũng quá đáng buồn.

Mất đi yêu thương đời này, cũng không làm được một Tần Vân Kiêu tùy ý.

A Ninh, A Ninh tốt của ta…

[Hoàn thành]

Chương trước
Loading...