Ảo Mộng Ở Tuổi Xế Chiều - 3
Cập nhật lúc: 2025-07-10 22:58:52
Hạ Bân cũng về phía : "Cha, con thấy đúng. Nếu cha ly hôn, thì hãy tay trắng!"
Hạ Hoài An thấy tất cả đều về phía , tức đến mức suýt vững. Nếu nhờ Trần Lan đỡ lấy, chắc ông ngã xuống.
Cuối cùng, ông thở dài một : "Được! tay trắng! Dù vẫn còn lương 5.000 tệ, chừng đó cũng đủ để sống ở quê!"
khi ông xong câu đó, sắc mặt Trần Lan lập tức trở nên khó coi.
Bà theo Hạ Hoài An là vì tiền, nếu thì vì cái gì chứ?
Vì ông già chịu tắm rửa? Hay vì mùi già cơ thể ông ? Hay là vì cái xác bệnh tật ăn mòn?
suy nghĩ một lát bật .
Những năm tháng tươi nhất của đời ông , dù , cũng dành cho .
Giờ đây, khi ông già, thôi chẳng còn thấy hứng thú nữa. Ông cho ai thì cho, cũng chẳng thèm.
Có chịu nhặt rác, nhẹ . Sau khỏi lo đến chuyện lo hậu sự cho ông .
Ngay lập tức, gọi luật sư riêng của đến.
Sau đó, thư phòng, in ngay một bản thỏa thuận ly hôn mới bằng máy in tại nhà.
Hai bên ký tên tại chỗ, từ nay về , Hạ Hoài An sẽ thể mang bất cứ thứ gì thuộc về !
Lúc ký tên, ông hề do dự, thậm chí còn mắng chửi hai đứa con: "Hai đứa chúng mày đúng là đồ phản bội! Từ nay tao còn đứa con nào như chúng mày nữa!"
Nói xong, ông kéo vali, tiện tay cầm chìa khóa xe bàn định rời .
lập tức cất giọng: "Đứng !"
Hạ Hoài An tưởng hối hận, mặt lộ vẻ đắc ý: "Bà hối hận ? Muộn ! nhất định rời xa bà!"
chỉ vali và chìa khóa tay ông : "Vali đó mua, xe cũng là mua. Làm ơn đừng mang theo đồ của !"
04
Hạ Hoài An tức đến mức thở dốc, lẽ ông ngờ cứng rắn đến .
Trần Lan chỉ tay , tức giận : "Chị là quá đáng lắm! Không xe thì chúng xuống quê kiểu gì? Chẳng lẽ bắt taxi ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ao-mong-o-tuoi-xe-chieu/3.html.]
bật : "Đó là chuyện của hai ."
Thấy nhân nhượng, Hạ Hoài An cứng họng, chỉ còn cách xách vali lên lầu. Một lát , khi ông , trong tay chỉ còn một túi ni lông. Nhìn qua, thể thấy bên trong chỉ một chiếc điện thoại cũ và một chiếc thẻ lương.
Đến cả đồ lót ông cũng mang theo, vì tất cả đều do mua.
Ông gồng lên, mạnh miệng : "Từ hôm nay, với bà còn liên quan gì nữa. Đi thôi, bây giờ chúng đến cục dân chính thủ tục ly hôn."
Nói xong, ông kéo tay Trần Lan, cả hai vô cùng chật vật rời khỏi biệt thự.
Bây giờ xe, mà cục dân chính ở trung tâm thành phố. Khu biệt thự dễ gọi taxi, thế nên hai họ bộ cả cây để bắt xe buýt, còn chuyển tuyến vài mới đến nơi.
Còn thì ?
Sau khi trấn an khách mời, váy, cùng các con xe nhà đến thẳng cục dân chính.
Lúc chúng đến nơi, họ vẫn xuất hiện.
mất kiên nhẫn, bảo quản gia gọi điện giục. Kết quả, quản gia Hạ Hoài An lâu xe buýt, thế là lạc đường, mất thêm nửa tiếng nữa họ mới đến nơi.
Cuộc sống sung túc bao nhiêu năm qua khiến ông đánh mất cả những kiến thức sinh hoạt cơ bản.
thực sự tò mò, với tình trạng , ông và Trần Lan thực sự sống cuộc đời "bỏ phố về quê" như mơ ?
Khoảng gần một tiếng , hai họ mới lếch thếch đến nơi, bộ dạng vô cùng thảm hại.
Thủ tục diễn nhanh chóng, chỉ điều theo quy định, cần thời gian "suy nghĩ " một tháng khi chính thức nhận giấy ly hôn.
Khi kéo tay Trần Lan rời , Hạ Hoài An còn mạnh miệng buông lời: "Cứ chờ đấy mà xem! Chúng sẽ sống cuộc đời ẩn cư khiến bà ghen tị!"
bật .
Ông dựa mà cho rằng , bao nhiêu năm tận hưởng cuộc sống giàu , thể ghen tị với cảnh ông tay trắng sống ở quê?
Ông thực sự lý tưởng hóa thứ quá .
Cuộc sống nơi quê nhà chỉ thơ ca và vườn tược, mà còn đầy rẫy những rắc rối vụn vặt, cơm áo gạo tiền.
kiên nhẫn chờ xem ngày ông vả mặt.
Về đến nhà, việc đầu tiên là với hai con: "Từ hôm nay, ai trong hai đứa mà lén giúp đỡ ông , thì đừng mong nhận tài sản thừa kế."
Dù là một nhà, nhưng lời khó , để tránh chuyện khó chịu, còn các con thì tỏ vẻ oan ức ngờ hậu quả nghiêm trọng đến .