Ây Da, Lại Có Thêm Một Nữ Nhân Xuyên Tới Nữa Rồi. - Chương 4
Cập nhật lúc: 2025-07-10 22:50:11
Hoàng Đế liếc Diêu Quý Phi.
Ta ánh mắt đó bao nhiêu sát khí, nhưng nàng ngay lập tức im lặng như gà, mặt trắng bệch như phủ mấy tầng bột mì.
Ta cũng chẳng để tâm đến chuyện đó, chỉ chăm chú chén rượu trong tay Hoàng Đế.
Hắn đưa qua, lập tức đưa tay đón lấy.
né .
Đưa đến sát miệng .
"..."
"..."
Ta cần cũng bầu khí bỗng chốc yên lặng đến bất thường.
Ta hất tay Hoàng Đế , còn tát một cái.
Cái đồ cẩu Hoàng Đế, dơ hầy hầy còn dám trêu chọc .
nghĩ, uống thì ?
Nếu khiến Hoàng Đế mất mặt, thể nào cấm khỏi cửa Vị Ương Cung ?
Hương rượu thật sự mê .
Làm thế nào mà há miệng uống luôn, một chút ấn tượng nào hết?
Chỉ nhớ vị ngon tuyệt vời của nó.
Giống như đang giữa mùa xuân, trăm hoa đua nở, ánh mặt trời dịu dàng chiếu rọi.
Không những phi tần lắm chiêu nhiều trò, những công việc cung vụ rắc rối, càng đối mặt với tên Hoàng Đế ghê tởm mất khẩu vị .
Uống ba ly rượu xuống bụng, cảm thấy say .
Đẩy Hoàng Đế , bảo tránh xa một chút.
Lười biếng mở miệng: "Hôm nay..."
Diêu Quý Phi bỗng nhiên chen :
"Hoàng Hậu nương nương."
Ta định trách nàng lễ nghi, hiểu quy củ, nhưng nàng vội vàng tiếp:
"Hôm nay là đầu mắt các vị phu nhân, tiểu thư thế gia. Ta cũng một món quà tặng cho Hoàng Thượng."
Ồ, tới .
Nữ xuyên thể hiện tài nghệ.
"Chuẩn."
Ta chống cằm, chuẩn xem nàng trò hề.
Diêu Quý Phi luận thơ từ ca phú, vũ kỹ, cầm nghệ với các vị tiểu thư thế gia.
Hoàng Đế cũng hưởng ứng.
Ta cảm thấy nàng đúng là ngu ngốc.
Nàng là Quý Phi, thi thố với đám tiểu thư thế gia gì?
Thắng thì ? Bọn họ dám dốc lực đối phó, sợ biểu hiện quá mức phật ý nàng .
Mà thua thì quá mất mặt, trò cho thiên hạ.
Tự tìm đường chếc, còn dám lên mặt .
Tuyết Lạc Vô Ngấn
Tốn công đối phó với nàng , cảm thấy chỉ tổ bẩn tay.
Quả nhiên, khi các thiên kim tiểu thư thơ, dù quá xuất sắc nhưng ít nhất đó là tác phẩm của họ.
Còn Diêu Quý Phi, nàng một bài thơ nổi tiếng mà bao nữ xuyên dùng dùng ở cung yến.
"Quý Phi tài giỏi thật, đây là thơ mà nàng tự sáng tác ?" Hoàng Đế hỏi.
"Bẩm Hoàng Thượng, đúng ạ."
Ta bật .
Không chỉ ngu mà còn hổ.
Diêu Quý phi thấy Hoàng Đế lên tiếng, liền sốt ruột thể hiện bản . Nàng lập tức lấy bốn mùa xuân, hạ, thu, đông đề tài, ngâm mấy câu thơ.
Một vị công chúa bật :
“Quý Phi tài hoa như , chi bằng vài câu thơ về hoa mai để chúng mở rộng tầm mắt chứ nhỉ?”
"Mai tu tốn tuyết tam phân bạch, Tuyết khước thâu mai nhất đoạn hương..." (Mai thì nhường tuyết ba phần trắng, Tuyết thua mai một thoáng hương!)
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ay-da-lai-co-them-mot-nu-nhan-xuyen-toi-nua-roi/chuong-4.html.]
“Dao tri bất thị tuyết, Vị hữu ám hương lai.” (Từ xa là tuyết, Vì hương thoang thoảng bay tới.)
Công Chúa ngẩn một lúc, đó lập tức : "Quý Phi thật tài giỏi, bội phục bội phục."
Sau đó đến run cả .
Diêu Quý Phi hề đang chế giễu.
Lại còn khiêu vũ tặng Hoàng Đế.
Ta đoán nàng sẽ dùng một loại hương phấn nào đó để dụ bươm bướm tới.
Kết quả, bươm bướm dụ , dụ đến một đám ong mật.
Cả buổi yến tiệc lập tức loạn thành một đoàn.
Ta chạy, nhưng chân mềm nhũn, cả vô lực.
"Ngọc Quân."
Ta đưa tay về phía Ngọc Quân.
cẩu Hoàng Đế túm lấy , bế thẳng về Vị Ương Cung.
Còn Diêu Quý Phi thì đang ngừng kêu cứu mạng.
"..."
Má nó.
Cẩu Hoàng Đế!
Ta ô uế !
Ta giãy giụa thoát , nhưng giữ cực kỳ chặt.
"Chẳng may ngã xuống thì trẫm chịu trách nhiệm ."
Ta chớp mắt.
Đầu óc cuồng.
Ta cằm .
Ở đó một nốt ruồi nhỏ, lờ mờ quen thuộc.
Như là nhớ điều gì đó, đưa tay chạm , mơ hồ gọi một tiếng:
"Mẫn Lang..."
Hoàng Đế siết eo chặt hơn, ánh mắt trở nên vô cùng sắc bén:
"Nàng gọi là gì? Gọi nữa!"
Gọi ngươi cái con khỉ!
…
Đau chếc !
Một giấc ngủ dậy, đầu đau như búa bổ, miệng khô lưỡi khô.
“Ngọc Quân.”
“Nương nương, ngài tỉnh .”
“Lấy gương đây.”
Soi gương, thấy khóe môi vết cắn.
"?"
Ta về phía Ngọc Quân, tâm lý vẫn còn tồn đọng một chút may mắn:
“Ngã?”
Ngọc Quân lắc đầu.
Cẩu Hoàng Đế dám cắn ?!
“…”
Ta tuyệt vọng nhắm mắt .
"Nhanh lấy nước, súc miệng."
Ta súc miệng hết đến khác, đến khi cảm thấy tạm , mới sang hỏi Ngọc Quân: "Ai chủ động?"
"Nương nương, là ngài… Ngài kéo Hoàng Thượng cho ngài , còn chủ động hôn Hoàng Thượng."
"Không thể nào..."
Ta sét đánh mà thế chứ. Hoàng Đế bẩn thỉu như , thể hạ miệng xuống !