[Bách Hợp/GL] Hiệp Khách Hành
Chương 7: 7: Người Điên
Trên đường đá dốc lỏm chỏm, để đến được chân núi mất gần hai canh giờ.
Tần Cô Đồng muốn ở lại qua đêm, nhưng tiên sinh kể chuyện trước kia đã không còn ở đây mà đổi thành một ông lão kể chuyện vụ ám sát Đại nguyên soái của phủ Quân Hãn.
Đây là một sự kiện lớn, rất nhiều người ở bên dưới bàn luận ầm ĩ, so với ông lão còn nói đặc sắc hơn.
Tần Cô Đồng ăn xong một đĩa mứt rồi đi dạo một vòng trong thành, mua một gói bánh đường trắng1.
Không còn việc gì nữa, nàng liền trở về sơn trang ngay trong đêm.
Bình thường phải trèo đèo lội suối, tính cả đi lẫn về ít nhất cũng mất năm sáu canh giờ, may mà nàng có võ nghệ, cước bộ phi phàm nên không mất nhiều thời gian.
Treo bánh đường trắng trên ngọn cây cho hoàng cẩu xong, Tần Cô Đồng xoay người bay lên lâu sách.
Sau khi làm tất cả mọi chuyện cũng đã mệt mỏi nên nàng bỏ qua luyện công buổi sáng mà đi tắm rửa và thay quần áo.
Sau đó, ngồi khoanh chân trên giường để vận công.
Vừa đến giờ ngọ, mệt mỏi hầu như đã không còn.
Tần Cô Đồng mặc áo ngoài vào, đem hoành đao để sau lưng, cầm đồ mua được tiến vào lâu sách, nhấn cơ qua làm giá sách di chuyển và lộ ra cánh cửa bí mật.
Nàng cúi người đi xuống, bên trong tối om, đèn lồng chỉ chiếu sáng được ba bước chân.
Trên lối đi chỉ có tiếng hô hấp cùng với tiếng bước chân nhẹ nhàng của nàng.
Không gian tĩnh lặng, âm thanh được khuếch đại khiến cho người ta khiếp sợ.
Sau khi đi khoảng 100 bước đến cánh cửa sắt, Tần Cô Đồng đem đồ đạc đặt trước cửa nhỏ bên dưới rồi xoay người muốn quay trở lại.
"A Đồng." Trong bóng tối đen như mực, đột nhiên vang lên một giọng nói.
Tần Cô Đồng từ lâu đã cảm thấy phía sau cánh cổng sắt có người.
Tuy là biết như vậy nhưng ở nơi đưa tay ra còn không nhìn thấy ngón tay này, cũng không tránh được cả người ớn lạnh.
Nàng nhịn xuống sự khó chịu đang tràn ngập trong lòng, cất tiếng gọi: "Từ di."
Cửa nhỏ dưới cánh cổng sắt được mở, lộ ra một khuôn mặt nhân hậu, "A Đồng, sao con không đến thăm Từ di?"
Tần Cô Đồng bước tới nói: "Lần trước con tuỳ tiện mà đến, sợ lão gia nếu biết được sẽ trách tội, cũng sợ gây thêm phiền phức cho Từ di."
Từ di ở trong cửa cười vang, nhẹ giọng an ủi: "Đừng sợ gây thêm phiền phức cho ta.
Con đến thăm, ta còn vui không kịp nữa là.
Lão gia đã để cho con quản sự thì đương nhiên tin tưởng con, con không cần phải lo lắng nhiều."
Tần Cô Đồng suy đi nghĩ lại, không biết Phương lão gia có ý như vậy không hay vẫn là Từ di sống trong u cốc đã lâu mà tịch mịch.
Nàng lấy ra chìa khóa và hỏi: "Từ di, con có thể vào được không?"
"Tất nhiên là có thể rồi, đến đây tán gẫu với ta nào."
Tần Cô Đồng mở cánh cửa sắt, hai người cùng nhau đi vào u cốc, sau đó Từ di mời nàng vào trong nhà gỗ.
Ngôi nhà gỗ được xây dựng trên một con dốc nhô cao, trước sau có bốn gian.
Trong u cốc này, còn có cả một hàng rào lau sậy ngắn.
Rau quỳ2, rau xanh và cà tím được trồng trên sân nhỏ, phía đông dựng một giá đỡ cho đậu ván trắng3.
Hoa trồng bên hàng rào, cành lá chen chúc, hương thơm ngút ngàn.
Nhìn kỹ thì sẽ thấy có hoa hồng thuý mạn4, cánh hoa tầng tầng lớp lớp tươi đẹp, trên cuống có gai5, đó là loại gai thường thấy ở hoa hồng.
Còn có hoa hồng đum6 mềm mại quấn quanh lau sậy làm cho nửa hàng rào như một bức tường hoa.
Sau nhà có mấy gốc cây cao hơn cả ngôi nhà gỗ.
Tán cây xanh mướt, mái che một nửa.
Đầu thu, trên cây chỉ còn có lác đác vài quả mận, số ít còn lại này ẩn sau những tán lá, chỉ có thể nhìn thấy khi có gió thổi qua.
"Từ di ơi, ở đây đẹp quá, sông núi có thần, phong cảnh hợp lòng người." Tần Cô Đồng cười, "Thảo nào trông Từ di còn trẻ như thế."
"Thật không?" Từ di nhìn lại nàng rồi chỉ tay vào ghế làm bằng đá ở trong sân với vẻ mặt tươi cười, nói: "Đứa nhỏ này đúng là ăn nói khéo miệng.
Con ngồi đợi một lát, ta đem đồ vào nhà."
Tần Cô Đồng lắc đầu rồi nhìn xung quanh, "Từ di, để con đem cho.
Đồ này để ở đâu?"
Từ di đẩy nàng ngồi xuống, "Không cần đâu, con cứ ngồi đi.
Nghe lời Từ di." Từ di vỗ vai nàng và đưa tay ra lấy túi vải.
Tần Cô Đồng thấy Từ di đang gặp khó khăn, muốn đưa tay ra giúp đỡ, nhưng Từ di không cho và tự mình cầm lấy túi mang đến gian phòng bên trái.
Tần Cô Đồng đứng ở trong sân nhìn xung quanh, trong vô thức tìm kiếm hướng đi đêm hôm đó.
Quả nhiên ở phía Đông Nam, mơ hồ có thể nhìn thấy một góc của mái nhà cong.
Mà vị trí của nữ tử áo trắng bí ẩn kia nằm ở chỗ trũng nên bị rừng trúc rậm rạp che lấp.
Tần Cô Đồng nghĩ đến nữ tử có vết sẹo trên mặt, trong lòng không khỏi tò mò, suy nghĩ nên nói những lời như thế nào với Từ di thì mới tốt.
Phương lão gia không có khả năng tự tìm rắc rối mà giấu Từ di và nữ tử lạ mặt kia trong u cốc hẻo lánh này.
"A Đồng, vào uống nước đi." Từ di bước ra với một cái khay khắc hoa mạ vàng, trên đó còn có hai cái chén sứ.
Màu sắc của chén trà vô cùng đẹp đẽ, tựa như trăng sáng nhiễm xuân thuỷ, bề ngoài hoàn mỹ.
Tần Cô Đồng nghe tiếng, nhanh chóng xoay người nghênh đón.
Từ di đặt khay lên bàn, cầm một cái chén đưa cho Tần Cô Đồng.
Hai tay Tần Cô Đồng cầm lấy chén trà nhấp một ngụm: "Rất ngon, con thấy nước này còn ngọt hơn nước ở trong phủ."
"Đứa nhỏ này, con thật biết cách thổi phồng." Từ di cười vỗ vai bảo nàng ngồi xuống, "Rõ ràng đều là nước từ núi Hạc Minh chảy xuống, có gì mà khác nhau."
Tần Cô Đồng sờ sờ chóp mũi, "Con cũng không biết, chỉ là cảm thấy uống rất ngon."
Từ di che miệng cười, ngồi xuống bên cạnh, "...!Đứa nhỏ này, có con đến bồi ta, ta ở trong u cốc này cũng đỡ nhàm chán.
Về sau nhớ thường xuyên đến."
Tần Cô Đồng đặt chén trà xuống, đáy cốc chạm vào bàn đá, âm thanh vang lên rõ ràng.
Tay nàng đặt trên đầu gối, gật đầu, "Vâng ạ, con nhất định đến thường xuyên.
Từ di ở trong u cốc này chỉ có một mình, mặc dù phong cảnh rất tốt nhưng nhìn lâu cũng sẽ không còn thú vị."
Từ di nhìn chăm chú nàng, một lát sau mới tiếp lời: "A Đồng, ta có chuyện muốn nói với con, con đừng có truyền ra ngoài đấy."
Tần Cô Đồng cười nói: "Từ di, người ở trong phủ con không có quen biết nhiều.
Ngày thường con chỉ ở lâu sách."
Từ di nắm tay nàng vỗ về và an ủi: "Ta biết, lão gia có nói qua, đứa nhỏ con rất an tĩnh.
Để ta nói cho con biết, trong u cốc này không chỉ có một mình ta."
"Hả?" Hai mắt Tần Cô Đồng hơi mở to, nhìn như là vô cùng kinh ngạc, trong nháy mắt đổi thành tươi cười, "Con biết, còn có con."
Từ di gõ lên cái trán của nàng, "Đứa nhỏ này, ta không có trêu con.
Con nói xem, ta là một người sống sờ sờ chưa làm chuyện gì thương thiên hại lí, vô duyên vô cớ lại trốn ở một nơi không thấy người cũng không thấy ma này, con không hiếu kỳ sao?"
Tần Cô Đồng gật đầu, "Con rất tò mò, còn nghĩ lão gia kim ốc tàng kiều, nhưng nhìn thấy tướng mạo và khí chất của Từ di, chỉ sợ lão phu nhân đã qua đời cũng không thể so sánh được."
Từ di che miệng cười: "Đứa nhỏ này lại nói bừa.
Ta ở trong thung lũng này là có lý do.
Con có nhìn thấy ngôi nhà đằng kia không?"
Tần Cô Đồng nhìn theo ngón tay Từ di rồi quay đầu lại nói, "Mới nãy con đã thấy, còn định hỏi Từ di sao không sống trong ngôi nhà gạch lớn đó."
"Có người sống ở đó."
"Hả! Ai vậy?"
"Kể ra thì dài lắm." Từ di nắm lấy tay Tần Cô Đồng mà vỗ, "Khi lão gia còn trẻ, Phương gia chỉ còn cái xác rỗng.
Gia cảnh bình hàn thì sao cưới được một cô nương tốt.
Đến gần ba mươi tuổi thì lão gia mới cưới nữ nhi của một vị thiên tương7 trong phủ Quân Hãn.
Nữ nhân này từ nhỏ đã bị bệnh, nhưng may là Phương gia vốn hành nghề y nên cũng không có vấn đề gì.
7.
Thiên tương: Tướng quân có cấp bậc thấp nhất.
Nữ nhân ỷ mình xuất thân từ phủ Quân Hãn, tính tình rất ngang ngược.
Thái gia cùng thái phu nhân thấy nàng ta vẫn không thể sinh con, trong lòng rất lo lắng, nên tìm một gia đình tốt để lão gia lấy làm thiếp.
Nữ nhân kia biết chuyện, nàng ta làm sao có thể chịu đựng được, cũng không quan tâm người thiếp kia đã có mang mà đem người đánh đến chết.
Mặc dù người thiếp đó qua đời nhưng đứa trẻ trong bụng vẫn còn sống.
Vốn lão gia muốn hưu phụ nhân chanh chua kia nhưng mà người cũng đã chết, phụ nhân chanh chua lại có xuất thân từ Quân Hãn nên thái gia cùng thái phu nhân đã khuyên nhủ lão gia nhiều lần.
Việc này cũng chỉ có thể bỏ qua.
Đứa trẻ đó sau này lấy danh nghĩa là con của phụ nhân chanh chua và trở thành trưởng tử của Phương gia."
"Đây...!có phải là Phương đại thiếu gia không?"
"Đúng vậy, chỉ là chuyện này vẫn chưa kết thúc." Từ di thở dài, "Từ khi chuyện đó xảy ra, lão gia đã chuyển sang sống ở thư phòng.
Phụ nhân chanh chua thấy vậy, trong lòng vừa vội vừa tức, bắt đầu sử dụng một số thủ đoạn.
Khi đó, lão gia đang thích một vị cô nương dịu dàng, chẳng qua trở ngại lễ tiết nên chưa từng mở miệng.
Hơn nữa, lão gia cảm thấy thân phận thiếp thất thật sự bôi nhọ tài mạo của nữ tử kia nên trong lòng nghĩ đến hưu thê.
Việc này không biết làm sao mà phụ nhân chanh chua lại biết được, nàng ta đã sử dụng thủ đoạn hạ lưu để cùng phòng với lão gia.
Sau hơn nửa tháng thì hoài thai."
Trong lúc Từ di uống nước để ấm giọng, Tần Cô Đồng hỏi: "Chẳng lẽ là Nhị tiểu thư?"
Từ di đem cái chén đặt lên bàn và chế nhạo, "Nhị tiểu thư thông minh lanh lợi lại xinh đẹp nhu thuận, sao lại được sinh ra bởi phụ nhân chanh chua đó! Cũng là ông trời báo ứng, không biết có phải phụ nhân kia do từ nhỏ bị bệnh phải uống nhiều thuốc hay không mà sau khi đứa nhỏ sinh ra đã si ngốc và điên điên khùng khùng.
Phương gia sợ nó gây sự, cũng không dám để nó ra khỏi sân.
Phụ nhân chanh chua là người trông coi nó nhưng không bao lâu thì phụ nhân cũng qua đời.
Khi đứa trẻ đã mười sáu mười bảy tuổi, lão gia thấy đã đến lúc tìm một hôn sự cho nó nên đã thả nó ra.
Ai mà biết được trong và ngoài phủ lại có chuyện bất ổn, cả ngày lo lắng chuyện người chết và ma quái."
Từ di nhìn Tần Cô Đồng mà thở dài, "Lão gia không thể ngồi yên, đem người đi điều tra cả ngày lẫn đêm.
Cuối cùng, vào một đêm nọ, ở sau núi trông thấy ác quỷ kia ôm cỗ thi thể mà gặm.
Đó là người điên do phụ nhân chanh chua sinh ra."
Tần Cô Đồng sửng sốt và nghi hoặc, vội vàng hỏi: "Làm sao có chuyện này? Đây là bị bệnh gì vậy?"
"Làm sao biết bệnh gì? Tám phần là từ bụng mẹ mang ra ngoài." Từ di cười nhạt nói, sau đó mặt tối sầm lại và thở dài, "Tội ác của nó cho dù chém cả ngàn nhát đao cũng không xoá được, nhưng dù sao cũng là cốt nhục thân sinh nên lão gia đã mềm lòng và đem nó nhốt ở đó."
Từ di chỉ tay về phía Đông Nam..