BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA BẠN TRAI TÔI THANH CAO NHƯ HOA CÚC - 7
Cập nhật lúc: 2025-07-10 21:54:51
Không từ lúc nào, Hạ Thiên Tuyết cũng tới, cạnh Tống Nghiễn Xuyên, vẫn mang dáng vẻ nhẹ nhàng “ tranh với đời” như cũ.
“Thật cần lo lắng , con gái ngược lòng lắm. Miệng thì quan tâm, nhưng trong lòng chắc chắn là vẫn còn vương vấn. Từ từ sẽ thôi.”
Tống Nghiễn Xuyên đang chìm trong cảm xúc của chính , chẳng thèm để ý đến cái dáng vẻ “thoát tục” đó nữa.
Cô khẽ thở dài, kéo tay áo :
“Hà tất để tâm đến …”
“Cái cũng để tâm, cái cũng để tâm, thế rốt cuộc cô để tâm cái gì?!”
Tống Nghiễn Xuyên bất ngờ quát to, thô bạo hất tay cô , khiến Hạ Thiên Tuyết sợ đến ngơ .
Tiếng quát bất chợt khiến cả khu triển lãm im bặt, ánh mắt đổ dồn về phía họ.
Hạ Thiên Tuyết trợn tròn mắt vô tội, vẻ mặt ngây ngốc:
“Em… em … … em …”
Nước mắt lưng tròng, tội nghiệp , dám thêm lời nào.
Triển lãm sản phẩm , công ty của Tống Nghiễn Xuyên thất bại thảm hại.
Hơn nữa, hầu hết khách hàng cũ đều kéo , khiến rơi thế tiến thoái lưỡng nan.
Đơn hàng đủ, nhân sự dư thừa – hoặc là sa thải, hoặc là cắt giảm lương – gần như còn lựa chọn nào khác.
Một nhân viên kỳ cựu rõ tình hình, chủ động xin nghỉ, sang chỗ tìm chốn định.
Thậm chí còn mang theo tài nguyên cá nhân, khiến công ty như hổ mọc thêm cánh.
Tống Nghiễn Xuyên vì thế càng lao dốc – đơn hàng gián đoạn, dòng tiền đứt gãy, công ty như tòa lâu đài sụp đổ, khó mà chống đỡ .
Dù đến nước đó , Hạ Thiên Tuyết vẫn chịu tin, bịt miệng kinh ngạc:
“Sao như ? Em tin những nhân viên kỳ cựu đó vì vài nghìn tệ mà phản bội công ty …”
Tống Nghiễn Xuyên giờ… chẳng buồn để ý đến cô nữa.
—
vẫn tiếp tục việc chăm chỉ, đúng như Hạ Thiên Tuyết từng – từ thủ đoạn, bươn chải, luồn cúi.
Chỉ cần là thứ thể giúp ích cho , nịnh bợ, quan hệ, tâng bốc – miễn vượt qua ranh giới đạo đức – thì ngại khôn khéo mặt.
Xã hội cá lớn nuốt cá bé , tranh thì sống nổi?
Chúng – mỗi – đều chỉ là những kẻ cuộc đời ép buộc tiến lên.
Lần đó, tiếp khách, mới ba ly rượu trắng bụng, mặt đỏ ửng, chân cũng bắt đầu loạng choạng.
lấy cớ vệ sinh chạy nhà vệ sinh ói sạch, nôn xong ngậm viên thuốc giải rượu. Khi bước , ánh mắt tỉnh táo trở .
vẫn giả vờ lảo đảo – đó là chiêu bàn nhậu.
Tất cả đều thành thục như thể bản năng.
bồn rửa mặt chỉnh lớp trang điểm. Khi ngẩng đầu lên, đột nhiên phát hiện trong gương xuất hiện thêm một .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/bach-nguyet-quang-cua-ban-trai-toi-thanh-cao-nhu-hoa-cuc/7.html.]
Tống Nghiễn Xuyên – đầy lo lắng:
“Đừng uống nữa, xót em.”
giễu cợt:
“ uống thì ký hợp đồng? Chẳng lẽ chờ khách hàng tự tìm đến năn nỉ ký? cái bụng rộng rãi như thế, yên tranh giành, đợi bánh từ trời rơi xuống ?”
ám chỉ rõ ràng, Tống Nghiễn Xuyên hiểu, cúi đầu thở dài:
“Cô chẳng hiểu gì , em đừng để tâm lời cô .”
“Tránh đường.”
Anh còn định gì, cho cơ hội.
còn một bàn khách đang đợi – họ là cơm áo gạo tiền của , cũng là tương lai của .
tránh tay , nghiêng bước qua.
Trong khóe mắt, thấy ánh mắt đầy tiếc nuối của – chỉ khiến nghĩ tới một chữ: "rẻ tiền".
Sau đó là một vòng nâng ly đổi chén, uống chậm hơn, bắt đầu giả say.
Không ít đơn hàng chính là “sinh ” trong những buổi tiếp rượu như thế.
chán ghét những buổi tiệc tùng như , nhưng chẳng thể tránh.
Bất ngờ, một bàn tay giật lấy ly rượu của :
“Ly để uống cô .”
Tống Nghiễn Xuyên nốc một , sặc đến ho sặc sụa, mặt đỏ bừng như gấc.
“Muốn uống bao nhiêu thì nhắm , khó một phụ nữ thì ho gì.”
Anh cạnh với vẻ đầy chính nghĩa, cứ như là hùng cứu mỹ nhân.
Không khí trở nên gượng gạo, chỉ tìm lỗ chui xuống cho đỡ hổ.
Bữa tiệc kết thúc trong vui, khách hàng cũng cần cân nhắc thêm – khả năng cao là hủy.
tức đến mức chỉ xé xác Tống Nghiễn Xuyên.
“Anh sai , thật sự sai . Em cho một cơ hội nữa ?” – Anh gọi với theo lưng , giọng run rẩy.
“Hứa Nguyện, thể sống thiếu em.”
đầu, cũng chẳng hề chậm bước.
Anh thấy phản ứng, liền đuổi theo.
gọi tài xế, bắt taxi.
lên thang máy, leo cầu thang bộ.
Chưa bao giờ thấy hối hận vì mua căn hộ tầng thấp như lúc .
Phải chi mua tầng 30, cho leo mệt nghỉ!