BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA BẠN TRAI TÔI THANH CAO NHƯ HOA CÚC - 8
Cập nhật lúc: 2025-07-10 21:54:52
Khi tay đặt nhẹ lên khóa vân tay, Tống Nghiễn Xuyên thở hổn hển xuất hiện lưng.
“Hứa Nguyện, em đừng loạn nữa ? Anh hạ đến mức , rốt cuộc em gì?”
gần như bật vì tức:
“Anh lấy sự tự tin nghĩ rằng sẽ tha thứ cho ? , một khi quyết chia tay, thì sẽ chuyện ! Anh tưởng chơi chắc?”
Chân mềm nhũn, vịn tường mới vững, ánh mắt như thiêu đốt.
“Chẳng em tất cả chuyện là để kích thích về ? Tình cảm mười năm của chúng đấy! Anh tin em buông là buông !”
“Thế thì ?”
nhạt hỏi ngược :
“Chẳng lẽ lóc cầu xin đừng ? Anh thấy giống loại phụ nữ như ?
Ngừng tự lừa dối . Từ lúc đưa Hạ Thiên Tuyết về nhà , loại khỏi cuộc đời . Không còn bất kỳ cơ hội nào. Anh gì nữa cũng vô ích.”
cho thêm, tay ấn nhẹ mở khóa.
“Bíp” một tiếng, cửa mở .
lách , Tống Nghiễn Xuyên dường như sực tỉnh, giơ tay chặn cửa.
vội rút tay, cánh cửa thép nặng nề kịp dừng ngay sát cánh tay .
“Anh điên ? Không cần cánh tay nữa chắc?”
Không ngờ vui vẻ mặt:
“Em vẫn quan tâm đến , chứng tỏ em vẫn quên đúng ?”
Trời ạ, lúc đó chỉ lăn đất vì vô ngữ.
Cảm giác đó y như thể bạn cứu một sắp xe đâm, đó tự tin “bạn yêu họ” . Tự luyến đến vô địch.
Bất lực, đành gật đại:
“ đúng đúng, , cái gì cũng đúng hết.”
Rồi nhân lúc để ý, đạp một cú chân, nhanh tay đóng cửa .
Tống Nghiễn Xuyên bệt ngoài cửa, lẩm bẩm:
“Hứa Nguyện, em sẽ mở cửa đúng ? Dù gõ bao nhiêu cũng vô ích, giống như đêm đó em mở cửa phòng ngủ cho .
Nếu thời gian thể ngược, về hôm đó, tuyệt đối sẽ đưa Hạ Thiên Tuyết về nhà. Thật cũng nhờ cô xuất hiện, mới nhận lòng .
Trải qua bao năm lăn lộn ngoài xã hội, sớm còn yêu cái kiểu ngây thơ ngu ngốc của cô nữa.
Anh thích em – một bao giờ chịu thua, luôn phấn đấu vì lý tưởng, mạnh mẽ và đầy sức sống.
Cảm xúc của dành hết cho em từ khi nào, chính cũng nhận .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/bach-nguyet-quang-cua-ban-trai-toi-thanh-cao-nhu-hoa-cuc/8.html.]
bây giờ – yêu nhất là Hứa Nguyện, đến cuối đời cũng là Hứa Nguyện.
Anh sai, chịu trách nhiệm. Dù theo đuổi em thêm ba năm như ngày , cũng hối hận.
Hứa Nguyện, em thấy ? Nói với một câu ?”
thấy .
thật sự để ý đến .
Chỉ thấy phiền.
Kiên trì và đeo bám chỉ cách một lằn ranh mong manh – từng cảm động bao nhiêu, bây giờ đáng ghét bấy nhiêu.
và – ngay từ đầu sai lầm.
Còn mong gì thể đơm hoa kết trái?
Dù miễn cưỡng bên , dù những lời bây giờ đều là thật lòng, thì cũng thể vượt qua rào cản trong lòng .
Vậy thì thôi, đừng tự dằn vặt bản nữa.
Hắn vẫn lải nhải dứt, chịu nổi nữa, chỉ thể cảnh cáo: nếu còn , sẽ báo công an.
Hắn dán cả khuôn mặt đầy nước mắt chuông cửa camera, trông đến nực .
“Hứa Nguyện, em thật sự báo công an đuổi ?
Được, , , .”
Hắn lủi thủi xoay , mở cửa căn hộ đối diện. Trước khi , còn ngoái đầu , ánh mắt như chứa cả ngàn vạn nỗi si tình.
“Hứa Nguyện, sẽ từ bỏ em .”
—
bỗng thấy buồn đến phát .
Buồn vì căn nhà thế giờ thể ở nữa.
vốn nghĩ Tống Nghiễn Xuyên Hạ Thiên Tuyết là mãn nguyện , nên ý định dọn . bây giờ xem , là kiểu cái cái – một quả dưa hỏng.
Thay vì tiếp tục dây dưa, chi bằng dứt khoát.
Sáng hôm liền thuê gấp một căn hộ để ở tạm, gọi đến chuyển nhà.
Vừa gặp căn hộ đối diện cũng đang dọn đồ.
Tống Nghiễn Xuyên đang chỉ đạo công nhân chuyển đồ .
Thấy mặt mày thư thái, chạy nhanh tới, lau mồ hôi trán:
“Hứa Nguyện, em giận, đó là của . Sau sẽ hàng xóm với em, bất kể khi nào em nguôi giận, sẽ luôn ở đó chờ em.”
Hắn chỉ căn hộ đối diện, ánh mắt đầy mong đợi, như đang chờ ghi nhận tấm lòng của . —
“Không cần . Căn nhà đó bán .”