BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA BẠN TRAI TÔI THANH CAO NHƯ HOA CÚC - 9
Cập nhật lúc: 2025-07-10 21:54:54
dối, nhưng đủ khiến hoảng loạn.
“Sao… thể? Rõ ràng hôm qua em còn ở đó mà!”
nhếch môi:
“Chỉ cần giá rẻ, bán nhà cũng chẳng khác gì bán cải trắng.”
Nhìn chẳng mảy may để tâm, bắt đầu bối rối.
Cả hành lang đầy tiếng ồn – bên thì chuyển , bên thì dọn .
Hắn , công nhân, mãi mới run rẩy thốt :
“Vậy… tìm em ở ?”
“Sao còn tìm ?” – thật sự hiểu nổi cách nghĩ của .
“Hạ Thiên Tuyết về , trông cô cũng thật lòng ở bên . Anh còn gì hài lòng? Trong mắt , vốn chỉ là cái bóng của cô . Giờ tự rút lui, chẳng quá hợp lý ?”
“Em !”
Tống Nghiễn Xuyên bất ngờ quát lớn, công nhân xung quanh giật nảy .
“Em cái bóng của cô ! Anh , em chính là em – là Hứa Nguyện! Người yêu là em! Anh cần gì hết, cần Hạ Thiên Tuyết!”
“ bắt đầu của chúng vốn sai. Nếu thì còn thể lừa tiếp. giờ – mỗi khoảnh khắc ở bên đều khiến nhớ rằng mối quan hệ của chúng bắt đầu từ một âm mưu, một thứ tình cảm lành mạnh. Anh bảo sống ấm ức thế nào?
Tống Nghiễn Xuyên, là trưởng thành, lăn lộn ngoài xã hội hơn chục năm , đừng ngây thơ như trẻ con nữa. Có những thứ mất là mất mãi, níu kéo cũng chẳng ích gì. Mỗi đều học cách chấp nhận hiện thực.
Thực tế của là lãng phí 10 năm thanh xuân. Còn hiện thực của là đánh mất . oán, hận, chỉ dừng lỗ đúng lúc là cách giải quyết nhất. Và rõ ràng lựa chọn nhất cho . Cứ – từ nay chúng như xa lạ.”
buồn nữa, chuyên tâm giám sát việc chuyển nhà.
Một bác công nhân chỉ bộ chén đĩa xinh xắn trong bếp, cẩn trọng hỏi:
“Cô ơi, mấy thứ còn lấy ?”
“Hả?”
hiểu, bác hiền:
“Trước đây cũng từng thấy mấy cặp vợ chồng sống nổi với . Những món đồ chứa kỷ niệm kiểu thường bỏ . Nếu cô lấy, thể xin về ? Vợ chắc chắn sẽ thích lắm.”
từ chối lịch sự:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/bach-nguyet-quang-cua-ban-trai-toi-thanh-cao-nhu-hoa-cuc/9.html.]
“ vẫn cần dùng. Nếu vì thấy đồ mà đau lòng, thì chắc chẳng giữ gì cả.”
Bác vẫn nhanh nhẹn sắp xếp chén đĩa thùng, :
“Cô đúng là suy nghĩ. Phải thế chứ! Đời gì cái hố nào qua !”
—---
Sau khi dọn , Tống Nghiễn Xuyên vẫn tiếp tục dây dưa. Hắn nhắn tin:
【Anh thường xuyên nhớ về mười năm của chúng – cùng học, cùng khởi nghiệp, cùng chia sẻ từng khoảnh khắc. Hứa Nguyện, về . Anh thể thiếu em.】
【Hôm nay ngang qua tiệm bánh em thích, vô thức mua vài cái, mới nhận mua cho ai.】
【Hôm nay là sinh nhật . Trước đây đều là em bên cạnh, giờ chỉ còn một , thật quen.】
rõ ràng thấy mạng xã hội của đồng nghiệp cũ, Hạ Thiên Tuyết và đang tổ chức sinh nhật linh đình cho .
Trong ảnh, hai sát . Cô dịu dàng đội mũ sinh nhật cho , còn nhắm mắt tươi ước nguyện – thế nào cũng chẳng giống "cô đơn quen".
Thôi kệ, những tin nhắn đó chẳng cần .
cũng đến mức chặn.
Sau hai tháng gửi tin hồi âm, Tống Nghiễn Xuyên bắt đầu mất kiên nhẫn:
【 van xin cô lâu như , đủ đấy! Cô cô 35 tuổi ? Phụ nữ lớn tuổi mang thai là nguy hiểm, ? là đàn ông, thể thẳng với cô – ngoài sẽ chẳng ai cần cô nữa ! Khuyên cô mau , thì cũng chẳng đợi cô mãi !】
nghĩ cũng nên đáp một , vì im lặng lâu như đúng là bất lịch sự.
Thế là gõ lên màn hình một cách nghiêm túc:
【Đã nhận.】
Cuối cùng, Tống Nghiễn Xuyên vỡ trận, gửi hẳn một tin nhắn thoại nghiến răng nghiến lợi:
【Được lắm! Cô chờ đấy, sẽ khiến cô hối hận!】
Mà "khiến hối hận" của , là… cưới Hạ Thiên Tuyết.
Vào ngày tổ chức hôn lễ, bên ngoài khách sạn treo một tấm poster khổng lồ của hai họ.
Hạ Thiên Tuyết nép dịu dàng trong vòng tay của , gương mặt rạng rỡ hạnh phúc.
Bên trong khách sạn náo nhiệt, cách trang trí tinh tế xa hoa, trông vẻ dốc nhiều tâm sức.