Bạch Nguyệt Quang Của Phu Quân Gi.ết Tới Nơi Rồi - 17.
Cập nhật lúc: 2025-07-10 20:22:48
17.
Hốc mắt dần đỏ vì tình cảm thực lòng của tỏ, bởi vì chúng lỡ mất quá lâu. Nếu với những lời ngay từ đầu, chắc chắn sẽ vui tới mất ngủ. Bây giờ thì thế nào chứ?
Phương Tư Viễn phát hiện mềm lòng, tung một đòn quyết định, hồi tưởng thuở ban đầu: “Uyển Uyển, nàng lẻn phủ chẳng mấy quản gia phát hiện. quá để tâm. Ta chỉ nghĩ tiểu thư Tạ gia cũng là một quân cờ đáng thương, chút kiêu ngạo chẳng đáng ngại, nên bảo quản gia cứ mặc nàng.”
Ta nhịn tự giễu chính . Khi , còn cho rằng khác sẽ phát hiện .
Hắn , chợt nở nụ nhẹ: “ một hồi phủ, quản gia nàng còn ở trong thư phòng rời , bèn đến xem nàng.”
“Ta trong thư phòng lâu như nàng cũng chú ý, chỉ cầm sách, kệ chuyên chú xem. Rõ ràng nàng chỉ mặc y phục nha nhưng đoan trang. Đọc đến chỗ nào thú vị thì bất giác nở nụ , ánh mắt sáng ngời, cong cong thành hình trăng lưỡi liềm. Nàng thỏa mãn khép một quyển , sắp xếp quyển tiếp theo.” Phương Tư Viễn dịu dàng: “Chỉ trong chốc lát, liền cảm thấy tim tan chảy.”
Ở đây có một rổ Pandas
“Ta cùng Trịnh Thanh Vân bên từ nhỏ, xung quanh đều chúng trai tài gái sắc. Ta vẫn tưởng đó chính là tình yêu. từ khi gặp nàng mới phát hiện, thích một là chỉ cần thấy đó, lòng liền mềm .”
Nghe tới đây, mũi cay xè, nước mắt tuôn trào.
, năm mười sáu tuổi cũng tự cho khả ái, xinh , phu quân nhất định sẽ thích . đó, tìm thấy chút yêu thương nào, nghĩ chỉ đang nhớ nhung bạch nguyệt quang của , rằng vốn dĩ trong mắt . Ta cho rằng bản còn đủ .
“Hôm đó mệt, thấy nàng tâm trạng quả thực thoải mái, liền gượng mà ngả lưng nghỉ ngơi.” Hắn hạ giọng buồn bã: “ khi tỉnh dậy thì nàng mất. Nhiều ngày đó cũng gặp. Ta nghĩ nàng trông thấy thì thất vọng về.”
thiếu niên rung động cam tâm nhung nhớ giày vò? Thế là một vẫn luôn lý trí như bắt đầu cáu kỉnh đòi bố trí thư phòng, cho cơ hội nữa lẻn phủ.
Hóa , hề từng lén đây và nghĩ rằng thư phòng là nơi đầu tiên chúng gặp mặt.
Ánh mắt Phương Tư Viễn lấp lánh tình cảm sâu đậm, nước mắt dâng trào bên mi: “Tạ Uyển Vãn, nàng khi ngay cả gọi tên nàng cũng dám. Nàng hệt như tên nàng . Ta nghĩ tới kết cục tương lai của chúng liền dám gần gũi nàng.”
, ngay từ đầu chúng bước con đường mà kẻ khác vạch cho .
Đột nhiên tiếng gõ cửa, là đại thẩm đến báo tin: “Phu nhân, Lục Chi cô nương tỉnh !”
Ta lau nước mắt, vội đáp: “Được, thăm ngay!”
Đợi rời , hít một , cảm thấy bộ dạng trông vô cùng nhếch nhác, mà cùng Phương Tư Viễn cãi vã, giằng co giường. Dáng vẻ xí đều thấy hết.
Phương Tư Viễn rơi nước mắt, lau ?
Ta vội cúi đầu chỉnh trang y phục xộc xệch, bất ngờ tiến đến giữ gáy , thừa thế cướp đoạt thở . Cho tới khi gần như ngạt, mới buông thấp giọng : “Uyển Uyển, nhắc nữa, ký thư hòa ly, nàng vẫn là Phương phu nhân của .”
Ta khẽ cắn môi, lên tiếng.
Hắn hít một thật sâu, thái độ mất tự chủ ban nãy dần tan biến, cẩn thận dặn dò: “Hà Kinh quen Trịnh Thanh Vân, nàng cẩn thận đề phòng. Trạch viện ghi tên một thương gia giàu xuất gia từ lâu, chừng là tài sản của nào đó, đang điều tra. Hắn giữ hai ý gì, nàng đừng để lừa.”
Đầu óc đột nhiên trở nên sáng suốt hơn đôi chút.
Phương Tư Viễn niết lòng bàn tay , nữa nhắc nhở: “Hà Kinh sẽ gi ế t nàng, nên nàng ở đây ngược sẽ an hơn.”
Ta thể hỏi: “Sao ngươi sẽ gi ế t ?”
Phương Tư Viễn trầm mặc chốc lát, bĩu môi vui nhưng vẫn thật: “Hắn thích nàng, đành gi ế t nàng?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/bach-nguyet-quang-cua-phu-quan-giet-toi-noi-roi/17.html.]
Ta sửng sốt: “Hắn thích ?”
Phương Tư Viễn nhẹ, khẽ gõ trán : “Nàng khờ quá. Không tấm lòng của thì thôi , ngay cả cũng phát giác . đối với là chuyện .”
Giúp sửa soạn y phục và lau mặt xong, để ngoài , còn bản sẽ nghĩ cách rời .
Trạch viện lớn, cách nào để lặng lẽ đến lẻn một tiếng động.
Lục Chi quả nhiên tỉnh. Tuy chuyện nhưng thể uống ít cháo. Trông thấy , nước mắt lã chã rơi, trông cực kỳ đáng thương.
Ít hôm, Hà Kinh giúp trả tiền chữa trị, cần lo lắng, còn chọc Lục Chi: “Tiểu nha đầu, cứu mạng ngươi, ngươi nên cảm tạ thế nào đây nhỉ?”
Lục Chi khịt mũi, mấy lời tàn nhẫn: “Ta bụng cứu nữ nhân xa , nàng thế mà hại c h ế t , ngươi giúp gi ế t nàng , lấy báo đáp cũng !”
Hà Kinh dọa, vội xua tay: “Không , . Ngươi, lấy nổi. Về phần Trịnh tiểu thư, cũng khả năng gi ế t.”
Lục Chi trừng mắt: “Ngươi sợ ?”
“Ta chỉ là kẻ hành tẩu giang hồ, còn là huyện lệnh phu nhân. Ta gi ế t nàng chẳng khác nào ăn cơm tù?” Hà Kinh giải thích tường tận: “Nơi đây là Cô Tô, là địa bàn của phu quân nhà , còn quan phủ truy nã !”
Vậy mà tới Cô Tô ? Ta còn tưởng đang ở phụ cân Cô Tô.
Trông thấy ánh mắt ngạc nhiên của , Hà Kinh gật đầu lặp : “Đây là Cô Tô. Ngày vị Trịnh tiểu thư gả cho huyện lệnh Cô Tô .”
Lục Chi sốt ruột: “Đến Cô Tô á? Vậy hộ tống nàng suốt dọc đường, cô…” Có lẽ nhớ tới chuyện hòa ly của và Phương Tư Viễn, gọi cô gia nữa mà hỏi: “Vậy Phương Tư Viễn ?”
Hà Kinh gãi đầu: “Chắc dự lễ xong mới . Không đến Tiền Đường nhận chức ?”
Lục Chi gật gù: “Cũng đúng.”
Ta nheo mắt : “Lục Chi, tiên, hãy tại thương .”
Nhắc đến chuyện , Lục Chi liền ôm một bụng tức. Cơ thể rõ đang yếu nhược nhưng bừng bừng khí thế.
Lúc đó, Phương Tư Nguyên xua ngoài, chỉ đành chung xe ngựa với Trịnh Thanh Vân. Hai vốn , chỉ vài câu khách sáo thôi. Khi thích khách tay, Lục Chi vốn bụng, trông thấy Trịnh Thanh Vân là một cô nương yếu đuối, còn đang đường hộ tống, nếu thực sự xảy chuyện thì hậu quả khó lường, nên nhân cơ hội kéo nàng chạy, thoát khỏi nguy hiểm tính .
Muội nhanh nhẹn, còn Trịnh Thanh Vân chậm chạp. Đứng nguy hiểm, hai rốt cuộc cũng loạng choạng trốn thoát rừng.
Phía nam cây cối um tùm, bên cạnh đường chính vẫn nhà dân. Bọn họ tiếp tục tiến sâu rừng vì sợ lạc, bèn tìm thôn dân hỏi đường, tá túc men theo đường chính thành, trọ khách điếm để đảm bảo an .
May mắn , trang sức Trịnh Thanh Vân đều giá trị nên hai trọ . Dù Lục Chi quen Trịnh Thanh Vân nhưng hiểu Phương Tư Viễn, nhất định sẽ sớm tìm bọn họ. Cho nên nhất là trú ở nơi dễ thấy, như sẽ an hơn.
Ý tưởng , nhưng ngờ Phương Tư Viễn binh mã đối phương vây khốn chặt chẽ, mất lâu mới thoát .
Trịnh Thanh Vân giả bộ dịu dàng, hiền lành mặt , gọi mấy là ân nhân, còn mua đồ ăn ngon, y phục cho . Lục Chi ngại, cho rằng hôn sự giữa và Phương Tư Viễn thực sự chút với nàng , nên mất cảnh giác với cô nương vẻ yếu đuối .
Nào ngờ, Trịnh Thanh Vân mà hạ độc đồ ăn mua cho , lợi dụng giữa đêm trói , bắt kể cuộc sống thường ngày của cùng Phương Tư Viễn trong bảy năm qua.