Bạch Nguyệt Quang Của Phu Quân Gi.ết Tới Nơi Rồi - 18.
Cập nhật lúc: 2025-07-10 20:22:50
18.
“Nàng đúng là một bà điên!” Lục Chi nhớ , kìm run rẩy: “Ta , cô gia căn bản hề đến thăm phu nhân, còn tính, một lòng nhớ nghĩ tới nàng . Nếu trong phủ ăn bánh đậu đỏ nàng thích nhất thì cô gia sẽ nổi trận lôi đình. Nàng chẳng tin, còn gạt nàng . Ta gạt nàng cái gì chứ?”
Nếu tiền căn, hậu quả, e rằng cũng sẽ cho rằng nàng vô lý giống như Lục Chi.
Trịnh Thanh Vân vốn thích ăn bánh đậu đỏ, nhưng vì mang cho ăn, là trúng độc suýt c h ế t, Phương Tư Viễn lo sợ giẫm lên vết xe đổ, bèn lệnh cấm phủ, còn lừa gạt ngoài bởi vì nàng thích ăn, hướng chuyện về phía nàng .
Người hạ độc năm đó chính là nàng , thấy những điều liền hiểu Phương Tư Viễn hết chuyện. Vậy mà nàng cho rằng che đậy …
Ta đau lòng chạm vết thương của Lục Chi: “Sau đó, nàng thương?”
Lục Chi tủi gật đầu, nhịn bật : “ , nàng đang cợt nàng , hu hu hu… nàng còn liên tục cho uống thuốc độc, còn bảo để thủng dày mà c h ế t, hu hu sợ lắm…”
Ta ôm lấy Lục Chi, cảm thấy khiếp đảm kém.
Hà Kinh thấp giọng mắng: “Mụ điên !”
“Vậy ngươi cách nào chạy thoát?”
“Là… là quan phủ tới quán trọ tìm …” Lục Chi sụt sùi: “Ta thấy tiếng động, hình như đang tìm nàng . Khi , đầy thương tích, còn trúng độc. Nàng sợ sự việc bại lộ, bèn mang . Ta nhân lúc nàng chú ý, vùng khỏi dây thừng, chạy ngoài. Ta báo quan, nhưng chạy đủ nhanh… nàng đuổi theo…”
Hà Kinh gật đầu: “Lúc tìm thấy Lục Chi, cô sắp ngất xỉu . Sau đó, ngóng Phương Tư Viễn trực tiếp tìm huyện lệnh Cô Tô, đội hộ tống thích khách gi ế t. Huyệnh lệnh tức giận, sai khám xét khắp nơi.”
Đến đây thì chuyện xâu chuỗi .
Chỉ một điều vẫn dám khẳng định, bèn hỏi Hà Kinh hôm đó lấy tin tức từ mà cứu ?
Hà Kinh giải thích: “Phương Tư Viễn nhận lệnh hộ tống, chắc chắn sẽ đường lớn, chuyện tìm nào khó khăn gì? Ta cứ thế theo đường lớn mà đuổi theo.”
Có lý.
đường lớn đông đúc, đám thích khách đó dám tay ngay giữa đường lúc thanh thiên bạch nhật? Phương Tư Viễn võ công cao cường, vây khốn lâu như ? Trừ khi những tên thích khách thường, mà là… tử sĩ.
Ta từng phụ , chỉ quyền cao chức trọng, gia tộc hiển hách mới nuôi dưỡng tử sĩ để những việc mờ ám trong bóng tối. Thành công thì nhận thưởng, thất bại tự sát, tuyệt tiết lộ danh tính.
Có khả năng phái những thích khách bậc , còn liên quan đến lợi ích… e là mấy gia tộc.
Phán đoán lúc hẳn chính xác .
Ta dự cảm, ngày mai nhất định sẽ xảy chuyện lớn.
Trở về phòng, phát hiện Phương Tư Viễn để một con d a o găm gối . Thanh đoản kiếm thấy nữa.
Thế cũng , đoản kiếm quá nổi bật, d a o găm thì dễ giấu hơn.
Cứ ngỡ hôm sẽ ngóng động tĩnh lớn, nào ngờ vị danh y tới nơi đòi nợ .
Hắn tìm , mà là Lục Chi.
Lục Chi là nha của , cũng chẳng bao nhiêu bạc. Không Lục Chi lấy báo đáp đấy chứ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/bach-nguyet-quang-cua-phu-quan-giet-toi-noi-roi/18.html.]
Ta đuổi theo, nhưng xua khỏi cửa.
Danh y bên trong bậc cửa lẳng lặng dán mắt lên . Rõ ràng chỉ là một gương mặt phổ thông bình thường, nhưng ngạo ngễ liếc , nhẹ nhàng cảnh cáo: “Vị phu nhân , cứu nàng thì sẽ đòi cái mạng đó nữa, ngươi lo lắng cái gì?”
Ta bất giác lùi nửa bước, giật luồng uy áp đột ngột .
Hắn bất ngờ nhẹ, tựa khung cửa, nhu hòa cất tiếng: “Nếu phu nhân chịu theo , sẽ tìm nàng nữa.”
Chút khí lạnh lùa , khí tức quanh cũng đổi, tựa như rắn độc hỗn loạn tâm trí kẻ khác.
Ta bất động tại chỗ, dám đáp lời.
Hắn khinh thường, tầm mắt quét qua khuôn mặt , đóng cửa trong.
Hà Kinh nắm bả vai , kéo .
Cơn ớn lạnh còn tiêu biến, nhịn mà hỏi : “Hà Kinh, ngươi thật cho , đó rốt cuộc là ai?”
Hà Kinh khẽ lắc đầu: “Uyển Uyển, phận của nàng thì hơn. Yên tâm , Lục Chi , sẽ khó Lục Chi.”
Ta nghi ngờ, danh y là giả, vốn chẳng đại phu. Khuôn mặt cũng giả. Hắn thể giải độc, chỉ vì khéo thuốc giải mà thôi.
Gần đây, Hà Kinh hiếm khi cợt nhả, đặc biệt là khi đến tiểu viện .
Hồi tưởng cả chặng đường, giúp đỡ nhiều. Trên đời thực sự hào hiệp, nghĩa khí thế ? Cho dù là , may mắn cỡ nào mới gặp đây?
Nhớ tới lời Phương Tư Viễn nhắc nhở, hít sâu, chợt hỏi : “Hà Kinh, ngày ngươi Lũng Hữu gì?”
Hà Kinh ngờ đột nhiên nhắc tới chuyện , vẻ mặt thoáng hoảng hốt, nhưng nhanh liền khôi phục, treo nụ bất chấp sự đời môi: “Hiệp khách giang hồ mà, đương nhiên là hành hiệp trượng nghĩa.”
Thời điểm Lũng Hữu chẳng chính là lúc Trịnh Huyền nhậm chức ở Lũng Hữu đó ? Tính toán thời gian, còn thừa thời gian đuổi kịp nhóm Trịnh Huyền giữa đường. Hắn còn thương… thực sự trùng hợp ?
Hà Kinh trả lời, chỉ trầm mặc , hy vọng thể tiếp tục là một truy cứu nguồn căn gốc rễ.
Chúng từng hỏi về tình cảnh của , đó cũng xem như đôi bên ngầm đồng thuận. Nay phá vỡ , chắc hẳn khó xử.
Ở đây có một rổ Pandas
Đã chẳng còn đường lui nữa , chỉ đành tiếp tục gặng hỏi: “Ngươi Trịnh Thanh Vân, ?”
Hà Kinh , khổ: “Uyển Uyển, nếu như nàng thể khờ một chút thì mấy.”
Phương Tư Viễn cũng từng như .
Thật nực . Dựa cái gì mà bọn họ luôn ngốc nghếch? Những tên nam nhân luôn cho là đúng ? Tự theo ý , coi ai gì, một quyết định tất thảy, còn cho rằng bản lao khổ lắm, vinh quang và vĩ đại lắm ư?
Lừa gạt , giải thích vài câu liền bảo tha thứ?
Tổn thương , lóc đôi mềm lòng?
Tính kế , trốn tránh giả ngốc?
Đạo lý gì đây?