Bách Quỷ Kinh Mộng
Chương 1
01.
“Đã tập hợp đủ 100 người chơi, phó bản [Bách quỷ kinh mộng] chính thức bắt đầu!”
“Sen nở canh ba, mộng kinh bách quỷ.”
“Chúc quý người chơi chết trong vui vẻ, chết thật sảng khoái!”
— Cái thể loại lời chúc âm trì địa ngục gì đây?
Tôi xoa xoa ấn đường, một luồng ánh sáng đỏ loé lên, tôi bước vào phó bản cấp S.
…
Tôi là Lý Khả Ái, là một đạo sĩ nhỏ giữa thế kỷ 21.
Bái sư tại Tiêu Dao tông, Phù Mộng sơn, giỏi niệm chú, vẽ bùa và thuật triệu hồi.
Tôi rất biết đánh nhau!
Cả sư phụ cũng từng bị tôi đánh gãy hai cái răng á.
Để giúp sư tỷ trả nợ, tôi nhận lời mời tham gia một trò chơi kinh dị, dấn thân vào không gian thần bí của trò chơi này.
Thắng, sẽ được một số tiền lớn.
Thua, đương nhiên là thua cả tính mạng.
Nhưng không sao, đương nhiên tôi sẽ không thua! (đính kèm meme cười gian).
Bình luận chạy trên màn hình sôi nổi:
[Nghe nói nhiều fan Tạ Đường tràn vào trò chơi đợt này lắm.]
[Bọn họ tới dí Lý Khả Ái đó!]
Tạ Đường là bạn đồng hành tôi quen ở phó bản trước, lớn lên trông giống một ngôi sao nào đó lắm.
Fan của ổng điên cuồng lắm luôn.
Có vẻ như hơi phiền rồi đây.
02.
Tôi đội mũ phượng, trùm khăn hỉ, ngồi trước gương đồng.
Hệ thống chợt bắn ra một chữ “Hỉ” thật to, bên trên còn dính đầy máu tươi, chảy tí tách xuống chân tôi, nhuộm đôi giày thêu thành màu đỏ thẫm.
Đồng thời còn có cả tiếng kèn xô-na chói tai xuất hiện! Kêu muốn điếc tai.
Tôi kiểm tra thân phận trong trò chơi, thông tin nhân vật cũng phải viết bằng chữ đỏ cơ.
[Người chơi: Lý Khả Ái.]
[Thân phận: Tân nương của X.]
[Hệ thống nhắc nhở: Ngày mai thành hôn, canh ba đêm nay đừng ra khỏi cửa.]
Tin mày mới lạ!
Còn nữa, X này là ai? Tôi là tân nương của ai cơ?
Nửa đêm tôi đói bụng, mò ra cửa quẹo phải, xốc chuồng gà lên làm thịt một con gà trống to có bộ lông đen tuyền.
Bong bóng trong nồi nổi lên ùng ục, mùi canh gà lượn lờ khắp nơi.
Nấu xong, tôi vội vàng múc một chén, thơm quá đi! Một chén canh vừa xuống bụng, dạ dày đã ấm hẳn lên.
“Ting —”
“Hệ thống thét chói tai: Tân lang bị người chơi nấu rồi! Tân lang bị người chơi nấu rồi!”
Tôi ngẩn ra.
Chủ rể là một con gà trống? Cái hệ thống trời đánh này sao mày không nói sớm!
Hết cách rồi…
Tôi lại vội vàng múc một chén canh, uống trong sung sướng.
“Cái này đâu thể trách tao.” Tôi cười híp mắt nguỵ biện, “Ai kêu mày cứ giả thần giả quỷ không báo trước với tao.”
Hệ thống yên lặng ba giây.
Sau đó không nhịn được cãi lại: “Á á á á, tức chết tôi! Thân phận của X phải để cho bạn tự đoán ra, ai ngờ bạn ăn luôn!”
“Ở đây là trò chơi kinh dị! Kết hôn với gà trống không đáng sợ hả? Minh hôn với người chết không đáng sợ hả?”
“Một bữa ăn khuya của bạn, biến mọi thứ thành trò cười luôn!”
Bình luận chạy trên màn hình toàn là: [Moá nó! Lần đầu tiên thấy hệ thống nói nhiều vậy luôn, chắc tức lắm rồi!]
[Há há há kỹ năng tìm đường chết của bạch liên bông là số một!]
Sau khi mắng tôi đúng nửa tiếng, hệ thống chịu thua, dứt khoát công bố thông tin bối cảnh.
Độc đinh của Tôn viên ngoại qua đời vì lao phổi, lúc chết chưa tròn mười bảy tuổi.
Thân là người giàu nhất trần Hồ Đào, Tôn viên ngoại không nỡ để con mình cô đơn một mình dưới lòng đất.
Ông ta không tiếc tiền mua tôi từ tay cháu ngoại của cô của em gái kết nghĩa của cậu tư tôi, về minh hôn với con trai ông ta.
— Con gà trống đen đó là thế thân của con quỷ bệnh lao, đặc biệt được thần bà chọn ra từ hơn mười ngàn con gà trống, chỉ để chuẩn bị cho minh hôn.
Sau khi bái đường với con gà trống trên dương gian, tôi sẽ bị chôn sống trong mộ Tôn công tử, hợp táng cùng hắn.
Hồn phách vừa đến âm phủ, là có thể một đời một kiếp một đôi quỷ với thằng công tử bệnh kia.
Tôi mới không thèm!
Dứt khoát nuốt hết đống hủ tục này vào bụng luôn.
…
Lúc chân trời hiện lên đường bụng cá (hoàng hôn).
Ngoài sân nháo nhào ỏm tỏi: “Tân lang đâu? Tân lang đâu rồi?”
“Các người mau tìm đi, kéo dài nữa là lỡ mất giờ lành!”
“Con quỷ bệnh lao còn đang chờ tân nương dưới minh phủ, Tôn viên ngoại mà tức giận là xong luôn!”
Tôi tao nhã gặm nốt cái xương gà cuối cùng, thoả mãn ợ một cái.
Két —
Tôi đẩy cửa ra, nhìn đám vú nuôi tỳ nữ gã hầu mặc đồ xanh xanh đỏ đỏ chạy khắp sân, nhún vai nói: “Đừng tìm nữa, tân lang bị tôi ăn mất rồi.”
Tôi cười híp mắt chỉ vào bụng mình: “Đang ở đây nè~”
Toàn thể NPC đồng loạt sững sờ.
Gió âm thổi qua một trận, lá khô bay lên bốn phía.
Bà mai run sợ đứng yên, cứ như là bị trám xi măng. Bà ta lắp bắp: “Cô, cô cô cô…”
Mấy tiếng “Cô” liên tục mà không nói được tiếng nào.
Khu bình luận cũng cười rộ lên.
[Há há há cười chết tôi rồi, lần đầu tiên thấy NPC đứng hình!]
[Ha ha ha lúc xem bạch liên bông không nên uống nước nha, tôi phun nước ướt màn hình luôn!]
Ò ó o —
Đột nhiên! Có tiếng gà gáy vang.
Trên trời trút xuống một trận mưa gà trống.
Trong phút chốc, khắp viện toàn là gà trống vỗ cánh phành phạch, lông bay khắp trời.
Hệ thống thị uy với tôi: “Tôi không tin bạn ăn hết đống gà này!”
Nó nhất quyết sửa kịch bản, ép tôi minh hôn.
Tôi giơ tay kết quyết: “Chấn quyết, lôi đình chi nộ!”
Tức thì trời cao dậy sấm.
Ầm ầm ầm, gà trống cả viện đều bị sét đánh thành gà quay.
NPC ôm nhau thành một cục, run như cầy sấy, ai cũng sợ tôi giận lên gọi sét đánh bọn họ. ==Ủng hộ bản dịch tại metruyen.net.vn==
Hệ thống: “…”
Tôi lạnh lùng nói: “Ép hôn, là không thể chấp nhận được.”
Khu bình luận sầu lo: [Làm làm làm làm làm cái gì đó?]
[Không minh hôn thì không đến quỷ phủ Phong Đô được. Không đến Phong Đô thì không chơi tiếp được, bạch liên bông chết chắc rồi!]
[Bạch liên bông dám cương với hệ thống? Cả nhà chờ nhặt xác giúp ẻm đi!]
Ai ngờ, giây kế tiếp —
Hệ thống xuống nước: “Do sứ giả minh hôn đã bị ăn, hôn lễ sẽ được huỷ bỏ.”
“Tân nương Lý Khả Ái nhận được một [Đạo cụ lựa chọn tân lang], có thể tự do chọn lại đối tượng kết hôn một lần. Đạo cụ sẽ do NPC trao tặng.]
Tôi hài lòng mỉm cười.
Tôi phải tự chủ hôn nhân!
Khu bình luận im ắng: […]
[Hệ thống sắp bị bạch liên bông chơi nát rồi!]
[Có phải mỗi hệ thống đâu, tôi cũng sắp bị Ái thần chơi chết rồi! Uổng công tôi mới chân thành lo lắng cho cổ! Đau lòng cho mình một giây~]
03.
Kiệu hỉ đưa tôi tới bờ sông.
Bà mai chỉ vào ngôi mộ mới bị quật lên, mời tôi: “Tân nương, mau vào đi! Trễ thêm một khắc nữa là phải chờ tới mai.”
Bà ta nhét cho tôi một cành đào nhỏ, nịnh nọt: “Chọn ai làm tân lang thì tặng hoa cho kẻ đó.”
Tôi nhận cành đào, cong mắt nói cảm ơn.
Xoay người, nhảy xuống mộ.
…
Một lần nữa mở ra, đã tới Phong Đô.
Nơi tôi đáp xuống là Tôn phủ.
— Dù gì thì tôi cũng xuống bằng đường mộ Tôn công tử mà.
Tôn viên ngoại không hổ là người giàu nhất trấn Hồ Đào, hẳn đã đốt cho con trai mình không ít tiền vàng. Tôn phủ ở Minh giới cũng giàu sang phú quý lắm.
Dưới ánh trăng rằm, công tử bệnh đang mặc một bộ đồ cưới đỏ thẫm như máu, yếu ớt đứng bên cửa sổ.
Ngoài cửa sổ, một cây liễu nhỏ đang phất phơ trước gió.
Chàng thiếu niên xoay người, chắp tay hành lễ với tôi: “Có lễ với nương tử, khụ khụ khụ…”
Sắc mặt cậu ta tái nhợt, hai mắt xám đen, nhưng diện mạo tuấn tú. Cơ thể mảnh mai bệnh tật trông càng thêm gầy yếu dưới lớp áo cưới thùng thình.
Vừa lên tiếng đã ho mãi không dứt.
Tôi móc một viên đan dược ra, nhét vào miệng cậu chàng: “Ai là nương tử cậu?”
— Trước khi tham gia trò chơi này, tôi đã càn quét hết đan phòng của sư tỷ, thuốc thang nhiều lắm.
Cậu ta bị tôi vỗ một cái nuốt viên thuốc xuống, trợn to đôi mắt: “Đương nhiên là em, lúc đốt giấy cha tôi đã nói hôm nay sẽ đưa một nương tử xuống cho tôi.”
“Sai rồi, nói dư một chữ.” Tôi vỗ đầu cậu ta, “Không phải nương tử, mà là nương. Từ hôm nay trở đi, ta là mẹ nuôi của con, phụ trách vấn đề sức khỏe và tình hình học tập của con.”
“Học xong Luận Ngữ chưa? Lễ Ký, Xuân Thu, Kinh Thi thuộc hết chưa?”
“Chưa thuộc còn ở đây ve vãn cái gì, cút đi học nhanh!”
Thiếu niên ngơ ngác, khóc lóc chạy vào thư phòng.
Vừa suy yếu bước đi vừa nước mắt nước mũi giàn giụa lẩm bẩm: “Cô lớn hơn tui mấy tuổi mà đòi làm mẹ tui? Tui phải báo mộng tố cáo với cha hu hu hu…”
[Tôn công tử đáng thương quá, chết còn phải học.]
[Từng nghe học từ trẻ tới già, lần đầu tiên thấy học từ sống tới chết, học đến chết…]
[Từng nghe có chết cũng phải yêu, lần đầu tiên thấy có chết cũng phải học!]