Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Bách Quỷ Kinh Mộng

Chương 2



04.

Không ngờ Tôn Chiêu là một thiên tài.

Mới qua một đêm đã thuộc nằm lòng [Kinh Thi]. Nếu không vắn số, có khi đã đỗ Trạng nguyên ở dương gian luôn rồi.

Tôi vừa khảo bài vừa tấm tắc.

Cái đầu óc này, trí nhớ này!

Đúng là một mầm non học tập sáng chói.

[Xem livestream của bạch liên bông đau tim quá, tui học còn thua một con quỷ!]

[Quan quan thư cưu, tại hà chi châu.]

[Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Hình như ánh mắt Tôn tiểu công tử không trong sáng lắm.]

[Đúng đúng, ảnh liếc trộm bạch liên bông hoài luôn, ánh mắt phức tạp lắm đó.]

[Không trong sáng chứ làm sao giờ? Đang yên đang lành từ nương tử biến thành nương!]

Tháng ngày ăn hiếp giai nhà lành cứ thế qua đi nửa tháng, tôi vẫn đang chờ hệ thống thông báo nhiệm vụ chính tuyến.

Nhưng nó lại chậm chạp không có tin tức gì.

Sáng hôm đó, mặt trời giấy vẫn treo cao trên đỉnh đầu, toả ra những quầng sáng mờ ảo.

Bầu trời dường như bị một làn sương giăng kín, đục ngầu một mảng, không khí cũng trở nên ảm đạm.

“Ting —”

“Hệ thống thông báo: Chúc mừng tất cả quý người chơi thuận lợi đến được Phong Đô, hiện tại có 29 người chơi tử vong, 71 người chơi may mắn sống sót.”

Tỷ lệ sống rất cao, cao tới nỗi không giống phó bản cấp S chút nào.

Tôi đang nghĩ ngợi.

Thì hệ thống cuối cùng cũng chịu thông báo nhiệm vụ chính tuyến!

“Dạo gần đây, thành Phong Đô có quỷ ăn hồn xuất hiện, chuyên săn lùng những người chơi ấn nấp trong thành. Người chơi phải che giấu kỹ thân phận của mình, nếu không… Hì hì.”

“Tất cả người chơi vui lòng chú ý! Giết chết quỷ ăn hồn là có thể trở về sảnh trò chơi.”

“Nhớ lấy: Không nên tin tưởng bất kỳ ai!”

“Vui lòng kiểm tra manh mối vừa nhận được của quý vị.”

Một mảnh giấy hoa tiên vàng nhạt nhẹ nhàng phiêu dạt giữa không trung.

Phía trên có một dòng chữ nhỏ mang ý nghĩa sâu xa: [Đông nam có ngôi miếu, ác quỷ thiền tụng kinh.]

Tôi bắt lấy mảnh giấy hoa tiên, nhét vào trong tay áo.

Ác quỷ ở trong một ngôi miếu phía đông nam.

Vậy là hoà thượng?

Việc này không nên chậm trễ.

Tôi cưỡi hạc bay về phía đông nam, trên đường đi gặp phải mưa to.

Để tránh mưa, tôi đành đáp xuống một ngôi miếu hoang nhỏ cạnh đó, trong miếu vừa hay có tiếng tụng kinh…

Thật là trùng hợp!

Chẳng lẽ kẻ tụng kinh trong miếu kia là quỷ ăn hồn?

05.
Còn chưa kịp vào miếu, tôi đã bị mấy cô gái chặn đường.

Người cầm đầu là một thiếu nữ nhuộm tóc xanh biển, nhìn rất ác chiến, một tay cô nàng cầm dù, một tay chống nạnh, tức giận hét lên: “Lý Khả Ái, cuối cùng cũng bắt được cô!”

“Hừ hừ… Bọn tôi ngứa mắt cô lâu rồi.”

“Bọn tôi tham gia gameshow là để đánh cô một cách hợp pháp đó!”

Bình luận chạy ngang màn hình lại sôi nổi.

[Á á á mấy người này là fan mất não của Tạ Đường đó!]

[Người cầm đầu là phó trưởng fanclub Lam San San, nhị tiểu thư của tập đoàn Lam thị.]

[Bọn họ ngu ha gì! Quỷ ăn hồn đang trong miếu, không lo giết quái mà ở đó gà nhà cắn nhau?]

[Đường thần đẹp trai thiệt, mà fan của ổng thì khó tả dữ lắm…]

Tôi nhìn một đám nhóc, chỉ chỉ đằng sau bọn họ.

— Có mấy con cương thi lông xanh đang nhỏ nước dãi nhảy tới.

Lam San San không những không quay lại nhìn, còn trừng tôi một cái: “Sao hả? Sợ rồi?”

“Nếu sợ thì quỳ xuống dập đầu xin lỗi bọn này, thề tránh xa Đường Đường ra!”

“Đúng, phải thề! Nếu cô dám nhìn Đường Đường nhiều hơn một cái thì tự móc mắt mình ra!”

“Tự móc mắt thôi sao đủ được? Cô phải thề nếu còn dám tới gần Đường Đường sẽ bị quái vật ăn thịt!”

Bọn họ cười ầm lên, huênh hoang đắc ý.

Tôi thở dài, chỉ ra sau lưng bọn họ lần nữa.

— Mấy con cương thi lông xanh đang nhe răng, định cắn cổ họ!

Lần này, họ đã chịu quay lại xem.

Không nhìn thì không sao, vừa thấy một cái là thi nhau hét ầm lên: “A a a a a!”

“Cứu mạng cứu mạng cứu mạng với!”

Lam San San nhũn chân, té như chó gặm bùn.

Còn những người khác… Té xỉu có, ba chân bốn cẳng trốn sau lưng tôi có, còn có một người nhảy thẳng lên lưng tôi luôn, chắn hết cả tầm nhìn.

Trước mắt tôi tối sầm.

May mà bọn cương thi này chỉ là quái nhỏ.

Tôi tiện tay quăng mấy lá bùa ra, định thân bọn chúng.

Sau đó mới cố sức gỡ một em fan Tạ Đường đang bấu chặt tôi xuống.

Tôi vừa buồn bực vừa buồn cười: “An toàn rồi, yên tâm đi!”

Lam San San bị doạ sợ.

Cô nàng ngồi giữa vũng bùn, ôm đầu gối khóc to, rào rào rào còn lớn hơn tiếng mưa nữa.

Đám fan Tạ Đường cũng rối rít khóc theo.

“Sao trò này nguy hiểm vậy hu hu hu…”

“Chị San San, chị nói giết quái đơn giản lắm mà? Sao chị mới thấy quái là nhũn chân rồi?”

“Em cứ tưởng chơi trò này là được sóng vai tác chiến với Đường Đường chứ…”

“Hu hu hu game kinh dị đáng sợ quá, em muốn rút lui!”

“Tui cũng muốn rút! Rút lui cơ!”

Làm gì có chuyện hệ thống để bọn họ muốn tới là tới muốn đi là đi

Mấy cô bé sau khi trút hết nỗi sợ thì rất mau đã nhận rõ tình huống.

Bọn họ ôm đùi tôi.

“Xin chị, chị dẫn bọn em theo đi!”

“Đừng bỏ tụi em, lúc trước mắng chị là do tụi em sai!”

“Hu hu hu chị Khả Ái, em năn nỉ chị đừng chấp chuyện cũ mà!”

Thấy đám bạn phản bội tập thể.

Lam San San hung hăng quăng cây dù xuống đất, để mưa to xối cho ướt nhẹp.

Cô nàng thở hổn hển mắng: “Có mấy con cương thi thôi, mấy người sợ tới vậy hả?”

“Không phải đã nói vào đây dạy cho Lý Khả Ái một bài học hả? Giờ mấy người lo ôm đùi người ta thôi đúng không?”

“Mấy người như vậy mà còn mơ đi gặp Đường thần? Tôi phải đuổi mấy người ra khỏi fanclub! Vĩnh viễn…”

Còn chưa dứt lời, cơn mưa đã thổi bay lá bùa định thân của một con cương thi.

Cổ Lam San San lập tức bị nó bóp chặt!

Đầu ngón tay xám xanh của con cương thi đâm vào da thịt Lam San San, cô nàng kinh hãi thét chói tai! Thấy răng nanh của nó đã sắp chạm vào cái cổ trắng nõn của cô bé…

— “Ly quyết, nghiệp hoả phần thân!”

Hồng quang loá mắt hiện lên, một tấm bùa mang theo lửa lớn bay vèo tới chỗ con cương thi, cuốn nó bay lên!

Con cương thi bị cuốn đến giữa không trung, chỉ trong chốc lát, ngọn lửa đã thiêu nó thành tro.

Đám fan của Tạ Đường kinh ngạc tới ngẩn người.

Bọn họ há mồm trợn mắt, nhìn như mới nuốt một con cóc ấy.

“Lý, Lý Khả Ái, chị phải con người không?”

06.
Tôi tìm được một cái nhà gỗ bỏ hoang ở núi Thanh Vân, tạm thời an bày cho mấy cô nhóc đó.

Tiếng sấm bên ngoài vẫn ầm ầm không dứt, bọn họ ướt nhẹp ôm lấy nhau.

Tôi kết quyết thắp một cây đuốc, hong khô quần áo cho bọn họ.

Miệng Lam San San bặm thành một đường chỉ, bịt kín vết thương trên cổ, mặt mày căng thẳng.

Tôi đưa cô nàng một viên thuốc, cười tủm tỉm nói: “Nè, uống đi. Không uống thì dính phải thi độc, em cũng biến thành cương thi luôn đó~”

Cô nàng cắn răng không để ý đến tôi, rơm rớm nước mắt, nhìn rất quật cường.

Tôi không biết làm sao, đành túm ót cô nàng, ép cổ há miệng ra, nhét viên đan dược vào miệng Lam San San.

Cô nàng nuốt thuốc, ngoài mạnh trong yếu trừng tôi một cái, sau đó khóc um lên. Khóc độ chừng hai phút, cô bé bỗng ngừng lại, nghiêng đầu ngượng ngùng nói với tôi: “Cảm… cảm ơn chị cứu tôi.”

Lí nhí như tiếng muỗi.

Tôi cười.

Đưa tay về phía cô nàng: “Muốn cảm ơn, thì đưa manh mối của em đây cho tôi.”

Thiếu nữ run lên khe khẽ, vội móc mảnh giấy hoa tiên màu vàng ra.

Bên trên viết: [Đông nam có họa phường, ác quỷ đội da người.]

Những người còn lại cũng lục tục đưa manh mối ra.

[Đông nam có lầu cao, ác quỷ hái sao trời.]

[Đông nam có nhạc phường, ác quỷ đàn Quảng Lăng.]

[Đông nam có chương đài, ác quỷ cong eo liễu.]

[Đông nam có quán rượu, ác quỷ ủ quế hoa.]

Ngoại trừ chỉ rõ ác quỷ ở phía đông nam ra, thì manh mối của mỗi người đều khác nhau.

Ác quỷ này…

Làm hết cái này tới cái nọ, bận rộn thật đấy!

Tôi gật đầu, dặn bọn họ giấu kỹ manh mối, rồi phát cho mỗi người ba lá bùa triệu lửa, ba lá bùa triệu sét.

Ngoài ra, còn đưa riêng Lam San San một lá bùa truyền âm, bảo bọn họ tới Tôn phủ ở đường Thu Thuỷ chờ tôi.

Tôi còn chuyện phải làm.

Mấy cô nhóc ban nãy còn hận tôi thấu xương, giờ thấy tôi định đi thì nước mắt rơi ào ạt.

“Chị ơi chị không cần bọn em hả?”

“Chị còn giận bọn em ạ?”

“Bọn em xin lỗi, trước đây là tại bọn em hồ đồ dốt nát, hôm nay đã được dạy dỗ rồi! Chị đừng bỏ bọn em mà, xin chị!”

Cả Lam San San cũng bước tới trước mặt tôi, lúng túng lên tiếng: “Tôi, tôi thiếu chị một câu xin lỗi. Nếu chị muốn đi, tôi không cản, nhưng tiếng xin lỗi này tôi phải nói!”

Nói xong, cô nàng thở phào nhẹ nhõm, như là trong lòng đã cảm thấy sảng khoái.

Tôi cười, xoa đầu làm cô nàng rối thành cái ổ gà.

Cô nàng quắc mắt lên lạnh lùng nhìn tôi, nhịn một lát, rồi đột ngột cúi đầu: “Xoa đi xoa đi, chỉ cần chị ở lại bảo vệ bọn tôi, tôi sẽ phụ trách vị trí công cụ xoa đầu hình người.”

Tôi: “…”

Tôi phải trấn an một hồi lâu, mãi đến khi mưa to biến thành mưa phùn, các cô nàng mới tin tôi thật sự có chuyện cần làm.

Khu bình luận nhịn hết nổi rồi:

[Bạch liên bông kiên nhẫn ghê, nói nhiều với bọn họ làm gì!]

[Đúng đó! Tui chỉ chờ bạch liên bông đánh quái thôi, đi tìm con quỷ ăn hồn trong miếu lẹ lên!]

[Sao mấy bồ chắc thứ trong miếu là quỷ ăn hồn? Manh mối có giống nhau đâu!]

[Cùng câu hỏi. Manh mối mỗi người mỗi khác, cuối cùng ai mới là ác quỷ…]

[Đợi bạch liên bông vô miếu là biết!]

Chương trước Chương tiếp
Loading...