Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Bách Quỷ Kinh Mộng

Chương 4



10.
Nửa đêm canh ba.

Trong thư phòng chỉ có một ngọn đèn bé như hạt đậu.

Tôi ép Tôn Chiêu xuống sát mặt sàn lạnh lẽo, cưỡi lên người cậu ta chất vấn: “Cậu là quỷ ăn hồn, đúng không?”

Thiếu niên đang giãy giụa nghe vậy thì nằm im, mặt mày đang tái nhợt chợt đỏ phừng lên.

“Cô mới là quỷ!” Cậu chàng khóc um lên, khóc ra hai cái thác nước luôn: “Sao tui lại xui xẻo vậy nè! Mới chơi gameshow đã cưới nhầm một con quỷ hu hu hu…”

“Ác quỷ đã không cho hôn thì thôi, còn đòi làm mẹ tui, ép tui học nữa hu hu hu!”

“Cô ăn tôi đi!”

“Cái cuộc sống phập phồng lo sợ này một ngày tôi cũng không sống nổi nữa!”

Tôi bỏ cậu ta ra.

Cậu chàng thở gấp, xoa xoa cổ tay bị nắm đau.

Đang xoa thì chợt ngẩng lên, ngây như phỗng ngẩng mặt lên nhìn tôi: “Cuối cùng cô có ăn hay là không?”

Sau đó lại đỏ mặt: “Hay cô lỡ thích tôi rồi?”

Tôi thở dài: “Cậu là người chơi? Sao lại đóng livestream?”

Trong gameshow này, kỹ năng sơ cấp của tôi là: Nhìn thấy bình luận trên màn hình livestream.

Nếu chạm vào tay chân của những người chơi khác, cũng thấy được khu bình luận trong phòng live của họ.

Người đóng livestream như thằng nhóc này, làm tôi khó mà đoán ra có phải người chơi hay không.

“Cô nghe danh Thần Ẩn đại nhân chưa?” Tôn Chiêu hừ một tiếng: “Từ trước tới nay anh ấy không mở livestream. Anh ấy là thần tượng của tôi! Thần tượng làm sao tôi làm vậy!”

Tôi: “…”

Tôi: “Đưa manh mối cho tôi, tôi dẫn cậu đi gặp thần tượng.”

Chàng thiếu niên cảnh giác quan sát tôi một lúc lâu, mới dè dặt đưa mảnh giấy hoa tiên ra.

Tờ giấy vàng bị vò nhăn nhúm, tôi vuốt phẳng ra.

“Giữa Tôn phủ âm u, ác quỷ ưa váy đỏ.”

— Kỳ quái, người mặc váy đỏ chính là tôi!

11.
Ầm ầm ầm —

Trời vừa tờ mờ sáng, cổng lớn Tôn phủ bị người ta gõ vang.

Bên ngoài ầm ĩ không thôi, người tới không có ý tốt.

“Tôn phủ các người có một cô gái tóc dài tới eo đúng không?”

“Có một đôi mắt đào hoa, cười lên rất ngọt!”

“Đông nam có Tôn phủ, ác quỷ mượn da xinh.”

“Tây nam có Tôn phủ, ác quỷ môi mỉm cười.”

“Mở cửa! Mở cửa mau! Bọn tôi tới đây bắt quỷ!”

Hệ thống nhằm vào tôi!

Người chơi may mắn sống sót đổ về từ bốn phương tám hướng, manh mối trong tay bọn họ, đa phần là chỉ về tôi.

Dưới hành lang, Thần Ẩn lần chuỗi hạt, nghiêng đầu nhìn tôi, “Việc đã đến nước này, cô vẫn còn chưa rõ sao?”

Một cơn gió nhẹ lay, hoa đào rụng rơi trong lòng người nọ.

Tôi hiểu rồi.

Manh mối mà hệ thống đưa, căn bản không miêu tả ác quỷ, mà là người chơi.

Mục đích là để người chơi nghi ngờ lẫn nhau, tàn sát lẫn nhau.

Quỷ do nghi mà thành, bọn tôi vừa hay đủ một trăm người chơi.

Phó bản [Bách quỷ kinh mộng], “trăm quỷ’ này, là chỉ bọn tôi!

Thần Ẩn phủi cánh đào rơi trên vai, tủm tỉm cười nói: “Người có năm phiền não, còn gọi là mê chướng, tham, sân, si, ngạo, nghi.”

“Chỉ một chữ nghi, đủ để cho trăm người chém giết lẫn nhau, cuối cùng chỉ sót lại hơn mười.”

“Phó bản này nên xếp vào S+, đồng loại tương tàn, còn đáng sợ hơn ác quỷ ăn thịt người.”

Y vỗ vỗ vai tôi: “Cô tránh mặt đi, chỉ cần tránh hết sáng nay. Canh ba đêm nay lúc hoa sen nở, ta dẫn cô rời khỏi phó bản.”

Tôi lui về sau một bước: “Cảm ơn ý tốt của anh.”

Nhưng, muốn tôi bỏ lại bọn Lam San San và Tôn Chiêu không lo sao?

Nghe xem —

Lam San San dẫn đầu fan Tạ Đường, cách một cách cửa chửi nhau với người ở bên ngoài.

“Dám nói Lý Khả Ái là quỷ? Tôi thấy đám lưu manh các người mới là quỷ!”

“Bớt lôi kéo chị Khả Ái của bọn này đi, coi chừng tụi tôi mắng cho mấy người không tìm được đường về!”

“Lý Khả Ái đã cứu mạng tụi tui! Cứu một mạng người hơn xây bảy tháp phù đồ đó biết không? Nếu chị ấy là quỷ thì ăn tụi tui lâu rồi!”

“Tôi tức chết á! Lúc mấy người phân tích manh mối thì động não đi được không? Đừng có để hệ thống nó lừa!”

Tôn Chiêu cũng yếu ớt tiến lên.

Hô lớn: “Lý Khả Ái trị hết bệnh phổi cho tôi, tôi sống với cô ấy nửa tháng, trừ ép tôi học hành ra thì cổ chưa làm chuyện gì xấu hết!”

“Còn nữa… Cô ấy là vợ tôi, mấy người mà còn đòi đánh đòi giết cô ấy, tôi dánh mấy người luôn!”

Tôi: “…”

[Ha ha ha, vừa cảm động vừa cảm lạnh!]

[Áu! Bạch liên bông, cô thu hoạch được tình yêu của antifan rồi!]

[Bạch liên bông, đám Lam San San thật lòng với chị á, chị đừng bao giờ bỏ bọn họ không lo nha!]

[Hu hu hu, trong cái thế giới đầy sự nghi ngờ này, mấy cô ấy tin tưởng chị hết lòng luôn á!]

Đúng vậy.

Ở một nơi giữa người với người chỉ còn lại hoài nghi, các cô ấy lựa chọn hết lòng tin tưởng tôi.

Tôi muốn dẫn họ thoát khỏi nơi này!

Tôi cưỡi hạc bay giữa không trung.

Kể rõ những gì tôi từng trải qua và âm mưu của hệ thống.

Sau đó, cất cao giọng: “Tôi không phải quỷ! Ai tin tôi, canh hai tối nay, gặp ở Tôn phủ. Tôi và top2 toàn bảng Thần Ẩn đại thần sẽ dẫn mọi người rời khỏi phó bản!”

Quần chúng xôn xao.

Thần Ẩn đang nhàn nhã tựa gốc đào sửng sốt nhìn tôi, buồn bực tự chỉ vào mặt mình: “???”

Tôi ranh mãnh cười với y: “Không gọi tên anh thì không có sức thuyết phục mà. Anh là sự bảo chứng tuyệt đối nhất của tôi!”

Yêu tăng liếc tôi một cái, rồi cong môi khẽ cười.

Phất tay áo rời đi, chỉ để lại hương đào nồng đượm.

12.
Canh ba sen nở.

Không phải sen trong hồ sen Phong Đô, mà là “sen trong tranh” khắc trên vách núi Quan Minh sơn.

Đêm lạnh như nước, rất thích hợp để đốt đuốc đi đêm.

Cả nhóm mười chín người bọn tôi, đi theo Thần Ẩn, đêm hôm trèo lên đỉnh Quan Minh sơn.

Dọc đường đi, có người thầm thì hoài nghi.

“Lỡ như Lý Khả Ái thật sự là ác quỷ, nửa đêm lừa bọn mình lên núi…”

“Đúng đúng rồi! Tôi cũng sợ lắm!”

“Tôi cũng sợ, mà có Thần Ẩn đại nhân bảo đảm rồi mà?”

“Ai biết tiểu hoà thượng đó có phải Thần Ẩn đại nhân không, tôi chưa gặp người thật bao giờ!”

Âm thanh xôn xao bàn luận ngày càng lớn, ngày càng càn rỡ.

Lam San San giận mà không biết làm sao, quay đầu mắng: “Không tin thì cút! Bọn tôi cũng đâu có nghĩa vụ phải cứu các người!”

Bọn họ hậm hực im miệng.

Nhưng chỉ yên được chốc lát, lại có người nghi ngờ, lại châu đầu ghé tai nhau không ngớt.

[Hết cứu hết cứu rồi! Cái đám nghi thần nghi quỷ này phiền quá đi, bạch liên bông đẹp nhất!]

[Đúng rồi, không tin thì đi theo làm chi! Sao trên đời cứ có mấy người làm người ta khó chịu dữ zạ!” ==Ủng hộ bản dịch tại metruyen.net.vn==

[Ờm, thật lòng mà nói á. Nếu mọi người ở trong hoàn cảnh đó, thì có nghi ngờ bạch liên bông hông? Tui nghĩ là tui có á.]

[Moá! Tôi cũng định chửi, mà đặt mình vào hoàn cảnh đó, nếu tôi không có góc nhìn thứ ba như bây giờ á, tôi cũng nghi bạch liên bông thôi à…]

[Nhân tính, là khó đoán nhất!]

Có lòng nghi ngờ, thì khó mà hoá giải.

Phó bản [Bách quỷ kinh mộng] lần này, ác quỷ thực sự chính là một chữ nghi trong lòng mỗi người.

Một chú có râu chặn tôi lại: “Cháu gái, đừng trách chú nghi ngờ cháu, manh mối của tụi chú chỉ về cháu hết, nửa đêm canh ba cháu lại dẫn bọn chú vào núi thế này, thực sự là…”

Ông chú còn chưa dứt lời!

Tôi: “Chấn quyết, lôi đình chi nộ!”

Ầm một tiếng, sấm sét bổ ra sau lưng ông chú!

Ông chú bị tôi hù, quỳ rạp xuống đất: “Cháu, cháu cháu cháu muốn làm gì?”

Tôi híp mắt cười, chỉ đằng sau ông ấy.

— Nơi đó có thi thể của một con khỉ núi, cách ông chú chưa đầy nửa thước.

Mặt ông ấy đỏ bừng, càng lúng túng hơn nữa, trong mắt đầy cảm kích nhìn toi: “Cảm ơn cháu, chú…”

Tôi vỗ vỗ vai ông ấy: “Mau đi thôi, qua canh ba tối nay thì không còn sau đó nữa.”

Đúng vậy, gợi ý mà Thần Ẩn tìm được là: Sen chỉ nở đúng một lần đêm nay.

Bỏ lỡ tối nay, là xong đời!

Ông chú vội vã gật đầu.

Chỗ tốt là, sau khi tôi cứu ông ấy xong, tiếng xì xầm to nhỏ đã hoàn toàn biến mất.

Lỗ tai được yên tĩnh, tinh thần cũng sảng khoái hơn.

Dọc đường đi, bọn tôi lại gặp phải mười mấy lần công kích, tôi và Thần Ẩn lần lượt cứu mọi người.

Bọn họ ngày càng tin tưởng bọn tôi.

Đoàn kết hỗ trợ lẫn nhau, đã đến gần đỉnh núi.

13.
Rất nhanh đã sắp đến gần bức bích hoạ, bỗng nhiên trời nổi sương mù.

Mọi thứ xung quanh tôi dần hoà vào làn sương.

Nguy hiểm, cũng thường xuất hiện bên trong.

Thần Ẩn đang đi trước mặt tôi bỗng dung biến mất!

Thay vào đó là một tràng cười quỷ dị mà mê hoặc.

— “Lý Khả Ái, ngươi quá ngu xuẩn. Hai ta không quen không biết, ngươi cứ tin người dễ dàng vậy sao?”

Giọng cười mê hoặc vẫn vang vọng trong không trung, tầng tầng lớp lớp.

Ảo ảnh của yêu tăng cũng xuất hiện trước mặt tôi, khi thì ở nơi này, lúc lại ở nơi khác… Mờ ảo cứ như có trăm ngàn Thần Ẩn!

“Thật là ngu xuẩn, tối nay cứ bỏ mạng nơi này, được không?”

“Đông nam có ngôi miếu, ác quỷ thiền tụng kinh, không phải manh mối đã chỉ rõ cho ngươi tìm được ta sao? Sao ngươi phải tin mấy lời dối trá của ta?”

“Ta vốn dĩ không phải người chơi gì, lúc ngươi chạm vào ta không thấy bình luận mà đúng không? Sao ngươi lại không tin vào chính mình?”

Thần trí tôi mê mang.

Sau lưng có tiếng chửi rủa: “Lý Khả Ái và yêu tăng là một phe, bọn họ đều là ác quỷ!”

“Giết bọn chúng! Chúng ta đồng tâm hiệp lực giết chết bọn chúng!”

Đao quang kiếm ảnh áp sát từng bước.

Phật châu của Thần Ẩn cũng vây quanh công kích tôi.

Khu bình luận cũng hốt hoảng không thôi:

[Đậu xanh cứu mạng! Thần Ẩn đại nhân là ác quỷ!]

[Xong rồi xong thật rồi! Nửa đêm lên núi là cái bẫy! Bạch liên bông trúng kế bắt ba ba trong rọ rồi!]

[Hu hu hu làm sao giờ?]

Tôi dùng sức xoa mạnh huyệt thái dương: “Khảm quyết, thuỷ kết giới!”

Một màng nước thanh khiết lập tức xuất hiện bảo hộ chung quanh tôi.

Không đúng.

Không phải như vậy!

Tôi xếp bằng ngồi dưới đất, đọc thần chú tịnh tâm.

“Thái thượng thai tinh, ứng biến vô đình.

Khu tà phược mị, bảo mệnh hộ thân.

Trí tuệ minh tịnh, tâm thần an ninh.

Tam hồn vĩnh cửu, phách vô tang khuynh.”

Niệm một hồi lâu, tôi cảm nhận được tâm trí mình nhẹ bẫng.

Vừa ngẩng đầu lên, thì thấy bích hoạ trên vách đá loé lên ánh vàng rực rỡ, một đoá sen xanh từ từ nở rộ, đẹp đến mức không thể dùng ngôn ngữ để hình dung.

Tôi đứng dậy, đi về phía hoa sen, nhảy vào trong nó.

“A di đà phật,” Thần Ẩn nắm lấy tay tôi, kéo vào trong quầng sáng.

Y hứng thú nhìn thẳng vào mắt tôi: “Trong ảo cảnh, người cô nghi thần nghi quỷ là ai?”

Tôi liếc y một cái: “Anh còn dám hỏi?”

Quay đầu nhìn lại, những người khác vẫn đang khổ sở giãy giụa trong ảo cảnh, đòi đánh đòi giết.

Thần Ẩn lắc đầu: “Đừng vọng tưởng giúp đỡ bọn họ, trong phó bản này, không phá được “nghi” trong lòng, sớm muộn gì cũng chết.”

“Một niệm sinh, một niệm tử, không có con đường thứ ba.”

“Chữ “nghi” vốn từ tâm mà sinh, chúng ta thương mà không giúp được, chỉ có thể đứng nhìn.”

Qua một hồi lâu, Tôn Chiêu thoát khỏi ảo cảnh, bước vào quầng sáng.

Vừa thấy Thần Ẩn, cậu chàng đã quỳ xuống: “Đại thần, là anh đã cứu em! Em tin chắc anh sẽ không gạt em, lòng tin của em với đại thần đã giúp em thoát thân!”

Qua một chốc nữa, Lam San San cùng fan của Tạ Đường cũng sức cùng lực kiệt tiến vào.

“Chị Khả Ái, tôi biết chị không hại bọn tôi mà!” Lam San San khóc lớn, “Chị cứu bọn tôi hết lần này tới lần khác, sao lại hại bọn tôi được!”

“Chị, tụi em yêu chị hu hu hu…”

Có người máu tươi đầm đìa, thoát được một kiếp.

Có người bị nghi ngờ vây khốn, vong mạng tại núi Quan Minh.

Nhưng cũng không thể trách bọn họ, được một chữ “tín” chân tâm trên thế gian, thực là điều khó thấy!

Thế nên, ba chữ “Tôi tin người” thật đáng quý làm sao.

Đã quá canh ba, thanh liên khép lại.

Huyễn tưởng trong ảo cảnh, đều hoá hư không.

Phiên ngoại.

Đại sảnh trò chơi phát thông báo.

“Phó bản [Bách quỷ kinh mộng] thành công khép lại.

Số người qua ải: 11 người.

Phần thưởng 200.000 kim tệ đã được chuyển đến tài khoản của bạn, vui lòng kiểm tra.”

Trong đại sảnh vang lên tiếng thét.

“Xin nhường đường, Thần Ẩn đại nhân ở đâu?”

“Đừng có đẩy tui! Á á á tui phải chụp chung với Thần Ẩn đại nhân.”

“Cái gì? Cậu nói Thần Ẩn đại nhân top2 xuất hiện á? Ở đâu ở đâu cơ?”

Tôi sờ mảnh giấy trong tay.

Mở ra nhìn một cái: “Kết bạn không?”

Phía sau có đính kèm ID Wechat và số điện thoại.

Là Thần Ẩn trộm đưa cho tôi.

Được rồi!

Tôi thừa nhận.

Loại phó bản tấn công tinh thần này nguy hiểm hơn tôi tưởng nhiều.

May mà tôi đã sớm quăng [Cành đào nhỏ] vào người Thần Ẩn!

— Đó là [Đạo cụ lựa chọn tân lang] hệ thống phát cho tôi á.

Người bị tôi ném trúng, sẽ trở thành lang quân như ý của tôi. Người đó nhất định phải tuân theo nguyên tắc ba không:

Một không được nói dối vợ.

Hai không được giấu quỹ đen.

Ba không được cãi lời vợ.

Không sai, tôi cũng không tin Thần Ẩn lắm.

Thế nhưng, anh ấy trúng chiêu rồi!

Y không thể nói dối tôi!

Nên là… Tôi biết ảnh tuyệt đối sẽ không gạt tôi đâu mà!

“Ting —”

“Người chơi Lý Khả Ái vui lòng kiểm tra 400.000 kim tệ trong tài khoản.”

“Hệ thống nhắc nhở: Do hiệu lực của [Cành đào nhỏ], tiền vàng người chơi Thần Ẩn nhận được trong phó bản này toàn bộ thuộc về nương tử của Thần Ẩn.”

Một giây sau, Wechat thông báo có một tin nhắn mới.

Là Thần Ẩn!

[Lý Khả Ái, cô làm gì ta rồi?]

Hết.

Chương trước
Loading...