Bách Quỷ Kinh Mộng
Chương 3
07.
Mưa phùn rả rích, tôi che một chiếc dù giấy dầu.
Đứng bên ngoài miếu, lặng nghe kinh phật.
Giọng nói mê người của ác quỷ rất dễ nghe, y hỏi tôi:
“Mưa còn chưa dứt, sao tiểu hữu không bước vào cửa miếu?”
“Chẳng lẽ lại chê miếu nhỏ tồi tàn, làm bẩn áo quần tiểu hữu?”
Tôi không do dự nữa, cảnh giác bước vào.
…
Ánh lửa bập bùng, tơ nhện quấn quanh.
Mùi ẩm mốc của củi ướt lẫn với mùi máu tươi nồng đậm!
Thanh củi bị lửa đốt kêu tí tách…
Trong ánh lửa, một tăng nhân tuấn mỹ tột cùng đang híp mắt cười với tôi.
Nhìn y độ chừng mười tám mười chín, trên người mặc tăng bào xanh nhạt, tay cầm một quyển kinh văn.
Nơi đuôi mắt có một nốt ruồi son, quyến rũ mê người.
Ánh mắt của tăng nhân nhàn nhạt đảo qua người tôi, phong độ nhẹ nhàng vươn tay ra hiệu: “Mời ngồi, sưởi ấm đã.”
“Cảm tạ.” Tôi ngồi xuống đám cỏ khô lót sẵn, lúc thêm củi còn cố ý chạm vào đầu ngón tay người nọ.
Lạnh đến thấu xương.
Tôi quay lại nhìn y.
Yêu tăng cũng quay đầu nhìn tôi, khoé miệng cong lên không rõ ý.
“Nơi này của tiểu tăng vẫn còn chút đồ ăn, không biết cô nương có chê không?” Y lấy hai miếng thịt khô ra, đưa tôi.
Tôi vung tay hất ra, thịt khô rơi vào trong cỏ, “Người xuất gia ăn thịt?”
Tôi tủm tỉm cười nhìn y, cố ý vạch trần.
Yêu tăng đối mặt với tôi, cười cười.
Nụ cười của người nọ dịu dàng nhưng mê hoặc: “Tiểu tăng sớm đã phá giới.”
“Sát sinh, trộm cắp, tà dâm, nói dối, hai lời, ác miệng, ba hoa, tham ái, sân hận, ngu si…”
“Hơn nữa, Thần Ẩn cũng không phải chỉ mới phá một, trong thập giới.”
Đôi mắt y đầy mê hoặc, nhìn thẳng vào tôi: “Mưa dầm tẻ nhạt, chi bằng cô nương thử đoán xem tiểu tăng đã phá bao nhiêu giới?”
Tôi nhìn đi nơi khác, lần theo mùi máu, vén tấm màn che nơi bàn thờ Phật xuống.
Thật nhiều máu!
Cũng rất nhiều xương!
“Thì ra ngươi đúng là ác quỷ!” Tôi ra tay trước, gọi bùa bắn thẳng vào ấn đường gã yêu tăng!
Người nọ nhanh chóng xoay người, tựa như một làn khói, lơ lửng giữa không trung.
Trong thoáng chốc, trong miếu đã xuất hiện đầy ảo ảnh của y. Thoắt ẩn thoắt hiện.
Hư vô mờ mịt, xảo quyệt vô cùng.
“Ta tuy ác, nhưng không phải quỷ…”
Có giọng cười quyến rũ vang vọng bên tai tôi.
Tôi nín thở ngưng thần.
Vạn biến do định, tâm di khí tĩnh.
Trong phút chốc, giữa vô số ảo ảnh, thoáng tìm được bóng dáng của yêu tăng!
Tôi ngưng thần kết quyết: “Thuỷ long ngâm!”
Một tiếng rồng gầm vang lên!
Một con rồng nước trong suốt vĩ đại xuất hiện sau lưng tôi, phi thân về hướng tôi chỉ định.
Dưới thân cự long, yêu ma vốn nên đền tội.
“Liên hoa đài~” Yêu tăng khẽ gọi.
Dưới người y chợt có một đoá sen lớn hiện ra, hoá giải công kích.
Yêu tăng thảnh thơi ngự tại đài sen, niệm mấy câu trong miệng.
Theo sau đó, vô số phật châu bay tới tấn công tôi!
…
Yêu tăng và tôi đánh từ trong miếu ra tới ngoài miếu, từ rừng hạnh tới hồ sen, đỉnh núi…
“Cô nương, hai ta có thù oán gì?” Yêu tăng không nhịn được lên tiếng, “Cớ gì cứ đánh giết lẫn nhau? Ta đánh mệt rồi.”
“Yêu tăng, ngươi ăn bao nhiêu người chơi rồi?”
Bùa của tôi vẫn theo y sát sao không bỏ.
“Người chơi?” Yêu tăng né tránh, hai mắt bỗng sáng lên, “Người chơi thì chưa từng ăn qua, nhưng cá nhỏ tôm nhỏ đã ăn không ít!”
“Máu trên bàn thờ Phật là thế nào?” Tôi thu hồi bùa chú, phi thân đá y một cước.
Y bắt lấy chân tôi.
Nhân cơ hội đó, tôi nhanh tay dán một tấm bùa sau ót y: “Định!”
Y đã bị định thân.
Tôi cười híp mắt, vỗ tay: “Giải quyết xong!”
“Cô nương hiểu lầm.” Rõ là đã rơi vào tay tôi, nhưng y vẫn không hề nao núng, dịu dàng tươi cười giải thích: “Máu trên bàn thờ Phật là máu cọp, xương cũng là xương cọp.”
Tôi nghi ngờ nhìn gã yêu tăng: “Cái ngôi miếu đổ nát đó trông không giống nơi có người thường ở. Nếu ngươi không phải ác quỷ, thì là người đi đường, ngươi là ai?”
“A di đà phật, tiểu tăng pháp danh Thần Ẩn, là một phật tu bình thường đến không thể bình thường hơn.”
Y lại bất chợt cười lên: “Nhắc tới người chơi… Ta cũng là một người chơi.”
Tôi khiếp sợ nhìn y.
Mưa đã tạnh, hơi nóng bốc lên, ánh nắng chiều trông như một ngọn lửa, thiêu cháy nửa vùng trời.
Sắc đỏ ánh trong mi mắt y.
Đôi mắt tựa lưu ly, sạch sẽ không hề ô uế.
08.
Ờm… có hơi lúng túng.
Tôi đánh với người chơi khác một trận lớn, còn tự cho là mình bắt được quỷ ăn hồn.
Lúc Thần Ẩn tự nhận mình là người chơi, ban đầu tôi vẫn còn hoài nghi.
Cho đến khi nghe y nói một câu, lúc này tôi không thể không tin. Y nói…
— “Lý Khả Ái, ta từng nghe qua tên cô. Hệ thống yêu cầu cô không được bắt cóc NPC.”
Tôi ngây người: “Sao anh biết?”
Thần Ẩn cười cười: “Trong phó bản [Diêm Vương đốt đèn], ta cũng là người chơi qua cửa.”
Tôi: “…”
Trên đầu tôi có thêm ba vạch đen tâm trạng.
Trong phó bản [Diêm Vương đốt đèn], có tổng cộng chín người qua cửa. Tôi và bạn tôi tổng cộng ba người, sáu người còn lại là ai thì tôi không biết.
Thì ra yêu tăng là một trong số đó!
Nhưng cũng không thể trách tôi hiểu lầm y được.
Người này không mở phòng livestream.
Lúc đầu ngón tay của tôi và y chạm nhau, không thấy bình luận chạy ngang màn hình, nên tôi không biết anh ta là người chơi!
…
Khu bình luận của tôi đang khí thế ngất trời.
[Tên Thần Ẩn này, nghe quen lắm, người mới hả?]
[Á á á ngu ngốc ngu ngốc! Người mới cái đầu nhà ông! Không lẽ mấy người không biết anh ấy???]
[Trên lầu gấp cái gì đó? Rồi ảnh là ai?]
[Mấy người không xem bảng xếp hạng trò chơi hả? Người nọ là Thánh tăng top2 toàn bảng!]
[Top2 toàn bảng… Á á á á ảnh đó hả!]
[Đâu trách bọn tôi không nghĩ tới được, trước giờ Thần Ẩn đại thần không mở livestream, cũng ít chạm mặt người chơi khác, mặt mũi ảnh ra sao tụi tôi còn không biết! Trong lúc nhất thời ai mà nghĩ tới ảnh đâu…]
[Á á á á ra là Thần Ẩn! Tui kích động muốn lộn mèo mười vòng!]
[Hì hì, mị muốn trèo tường! Từ hôm nay trở đi, mị là fan nhan sắc của Thần Ẩn đại nhân!]
[Bạch liên bông ơi năn nỉ cô! Hợp tác với Thần Ẩn đại nhân đi, tụi tui muốn ngắm ảnh nhiều hơn! Xin cô luôn đó!]
[Năn nỉ theo! Hu hu hu hu, lần đầu tiên thấy mặt đại thần, em kích động quá!]
…
Hình như tin Thần Ẩn xuất hiện bị lan truyền.
Chỉ trong phút chốc, phòng livestream của tôi có thêm một đống mắt xem. Số người xem trực tuyến đã lên đến gần một triệu.
Tôi xoa xoa ấn đường: “Không đánh không quen biết, không thì trao đổi tin tình báo?”
Thần Ẩn đưa mảnh giấy hoa tiên vàng nhạt của y cho tôi.
— Tây bắc có Tôn phủ, ác quỷ học Kinh Thi.
Tôi rợn da gà.
Những lời này, nhắm thẳng vào Tôn Chiêu!
09.
Đêm đã khuya.
Sương mù giăng tứ phía, trong làn sương dày đặc, Tôn phủ hệt như một toà quỷ phủ kết đầy mạng nhện, âm khí lan tràn.
Xa xa, có ánh lửa yếu ớt bập bùng giữa màn sương.
— Đó là công tử bệnh đang cầm đèn lồng đứng chờ tôi.
Nhìn cậu ta có vẻ hồn vía lên mây.
Tôi và Thần Ẩn đến trước mặt cậu ta.
Tôn Chiêu bị doạ sợ.
Rõ là đang đợi tôi, nhưng lúc trông thấy tôi, ánh mắt cậu chàng lại tránh tránh né né, thoạt nhìn vô cùng đáng nghi.
Bộ dạng đó của Tôn Chiêu, càng làm tăng thêm nghi ngờ trong lòng tôi.
Tôi vỗ vai cậu ta, cười híp mắt hỏi: “Cậu sợ tôi?”
Chàng thiếu niên bị tôi vỗ cho giật mình.
Cậu ấy đẩy tay tôi ra, vừa nhăn mặt vừa thủ thế, giọng nói nghe còn có vẻ nghiến răng nghiến lợi: “Cô, cô cô cô… không thể nào là mẹ tôi, còn kết bè kết lũ với yêu tăng! Tôi phải báo mộng tố cáo với cha tôi hu hu hu…”
Kỳ quái.
Bình thường cậu ta đâu có như vậy, chẳng lẽ Tôn Chiêu thật là ác quỷ?
[Há há há há, yêu rồi yêu rồi, tiểu công tử đang ghen đúng không?]
[Đầu óc toàn yêu đương ra chỗ khác chơi! Tôn Chiêu là quỷ ăn hồn, Ái thần với Thần Ẩn đại nhân phải hết sức đề phòng!]
[Nhìn Tôn Chiêu cứ không đúng chỗ nào á, không lẽ hắn biết thân phận mình bại lộ rồi?]
[Ai cũng đang diễn trò, cố giữ vững trạng thái hoà bình giả tạo… Nhưng một khi sơ hở, thì cái thứ hoà bình mỏng manh này sẽ bị đánh vỡ ngay!]
[A a a tôi hồi hộp quá!]
Nếu Tôn Chiêu thật sự là quỷ ăn hồn, chuyên ăn người chơi, vậy đám Lam San San…
Bọn họ tới phủ này tìm tôi, giờ e là đã…
“Cô hỏi mấy cô gái kia hả?” Tôn Chiêu hất hất cái cằm thon gọn hướng vào phòng cho khách.
Tôi đẩy cửa ra, bên trong có tiếng hít thở đều đặn.
Mấy người chơi hâm mộ Tạ Đường đang say ngủ.
Lam San San còn nói mớ: “Đường Đường… Lý… Lý… Cắn chị! Cắn nè!”
Tôi hơi yên lòng.
Ngay sau đó, hệ thống lại hiếm thấy phát thông báo ban đêm.
“Ting —”
“Qua một ngày, hoạ phường Thanh Mặc, người chơi Tào Hoạ Đống bỏ mạng.”
“Chương Đài cung, người chơi Liễu Y Y bỏ mạng.”
“Trích Tinh lâu, người chơi Nguyễn Thi Vũ bỏ mạng.”
“Kê Khang nhạc phường, người chơi Thiện Tố Cầm bỏ mạng.”
“Quán rượu Điềm Quế, người chơi Hứa Tiểu Lư bỏ mạng.”
…
“Tổng cộng 81 người chơi tử vong, 19 người chơi may mắn sống sót.”
“Cẩn thận! Cẩn thận! Quỷ ăn hồn ở ngay cạnh mọi người!”
Khu bình luận nổ tung.
[A a a, mới một ngày thôi mà nhiều người chết vậy!]
[Phó bản cấp S, kinh khủng quá rồi!]
[Rốt cuộc ai mới là ác quỷ? Hu hu hu tui phải ôm Lina Belle ngủ chung…]
[Ê ê, lầu trên nói Lina Belle, mà tôi đọc thành Annabelle…]
Đám Lam San San đang ngủ say cũng bị đánh thức, họ bị thông báo bất chợt này doạ sợ.
Một đám cô nương vây quanh người tôi khóc lóc.
Phó bản này tên [Bách quỷ kinh mộng], đúng thật là bắt người ta tỉnh dậy trong mộng, không được ngủ yên mà!
Lúc tôi đang dỗ mấy người Lam San San.
Ngoài cửa, có một bóng áo xanh lướt qua.
— Tôn Chiêu, mặc đồ màu xanh.