Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

BÀI GIẢNG ĐẠO LÝ TRÊN BÀN ĂN - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-07-10 22:01:25

1.

 

"Trần Miêu, thể rũ sạch nước trong đầu hãy lên lớp ?"

 

"Heo ăn xong còn kêu hai tiếng, mày ăn xong thể kiếm nổi cái A+ ?"

 

"Với cái bộ dạng , mày thể gì? Đến vặn ốc vít còn vặn trượt nữa là!"

 

"..."

 

Khi bưng món cuối cùng từ bếp , con trai nức nở vì bố mắng. 

 

Thằng bé với vóc dáng nhỏ xíu cúi đầu sụt sịt, còn thì vẫn buông tha mà dùng đũa chọc trán con: "Mày hỏi thử xem, nhà nào như nhà ? Bố thì ngày nào cũng tận tâm dạy dỗ mà mày quý trọng, nín ngay cho tao!"

 

Con trai ôm bụng, nước mắt lưng tròng với giọng lí nhí: "Bố ơi, con đau bụng."

 

Trần Dạng chẳng buồn đoái hoài, vung đũa đánh thẳng cánh tay con: "Bớt giả vờ , hôm nay ăn gì mà bụng ý xa hả?!"

 

giận sôi m.á.u mà ném phăng đĩa thức ăn xuống bàn, đó kéo con trai lưng chỉ tay mà quát lớn: "Trần Dạng! bao nhiêu , đừng mắng con trong bữa ăn. Anh mắng đến mức viêm dày ?!"

 

Không ngờ câu như chọc trúng điểm tự ái của chồng . Anh ném mạnh đôi đũa xuống bàn với giọng hằn học:

 

" cứ thắc mắc mãi, con ngu ngốc như thế! Hóa là di truyền từ nó, đúng là y hệt cô!”

 

"Nói cho cô nó càng sợ chứng tỏ nó càng chột , càng mắng cho nhẽ!"

 

Thấy lôi tờ kết quả chẩn đoán từ bệnh viện , chỉ hừ lạnh một tiếng:

 

"Đừng lấy mấy cái thứ đó dọa , bây giờ chỉ cần bước bệnh viện là kiểu gì cũng chuẩn đoán bệnh!”

 

"Nó là con ruột của , một cái là giả vờ !"

 

Nhìn sự ngang ngược của , tạm dằn cơn giận mà đưa con về phòng dỗ dành.

 

Trước khi lên sáu, Miêu Miêu là một đứa trẻ hồn nhiên và vui vẻ vì Trần Dạng thường xuyên công tác xa. từ khi điều về gần nhà, bữa cơm nào cũng biến thành buổi "dạy dỗ" bàn ăn.

 

Ban đầu, nghĩ chỉ là quá quan tâm con nên can thiệp nhiều. càng ngày càng quá đáng, còn chút giới hạn nào. Lời lẽ đầy sự chèn ép và sỉ nhục ngày càng cay nghiệt, thậm chí bây giờ còn động tay động chân.

 

Khi nhận Miêu Miêu bắt đầu trở nên nhạy cảm và tự ti, chuyện với bao nhiêu . Anh nào cũng hứa hẹn, nhưng lưng càng tệ hơn.

 

Cuối cùng phát hiện một điều: Cứ mỗi bênh vực con, thì lời lẽ của càng tàn nhẫn hơn.

 

(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)

Mỗi cơm dọn lên bàn, bắt đầu càm ràm ngớt. Con trai ăn xong cũng phép rời đợi đến khi cằn nhằn chán chê, ăn no phất tay cho phép mới dậy.

 

Dần dần đứa nhỏ bắt đầu sợ hãi mỗi bữa ăn, thậm chí đến giờ cơm là bụng quặn đau.

 

Thế nhưng thản nhiên : "Nó là con ruột của , chỉ cần nó giả vờ . Cô đừng kiểu bao bọc quá đà mà hại con!"

 

Sau bao tranh cãi, chẳng những đổi mà còn càng lúc càng quá đáng hơn!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/bai-giang-dao-ly-tren-ban-an/chuong-1.html.]

 

Chỉ cần con , liền đập bàn quát: "Đừng diễn trò mặt tao. Mau khai đây, hôm nay mày chuyện gì khuất tất mà chột đúng ?!"

 

rõ con hề giả vờ.

 

cũng hiểu, nếu cứ tiếp tục như thế thì sớm muộn gì con cũng sẽ gặp vấn đề thật sự về mặt tâm lý!

 

Hồi nhỏ, cũng từng trải qua những bữa ăn đầy áp lực như thế. Mỗi khi cầm đũa lên là bố bắt đầu chì chiết, so sánh với con nhà .

 

Khi học giỏi hơn bạn bè, ông bảo vô dụng vì chẳng việc nhà. Khi việc nhanh hơn khác, ông chẳng học hành hồn.

 

Vừa , ông bất ngờ dùng đũa gõ lên đầu . Đợi đến lúc còn đang bần thần, ông liền hất mạnh bát về phía lệnh xới cơm cho ông.

 

Chỉ cần chậm một chút, ông sẽ tiếp tục một tràng sỉ vả mới.

 

Cứ như , sống trong căng thẳng suốt thời thơ ấu. Mỗi bữa ăn đều là một nỗi ám ảnh và chỉ cần đến giờ cơm là lo sợ… Thậm chí căng thẳng tới mức đau bụng.

 

Cả tuổi thơ của từng ăn một bữa cơm ngon lành.

 

Ám ảnh đó kéo dài đến tận bây giờ. Chỉ cần chiếc bàn ăn cũ ở quê là thấy tim đập nhanh, tay chân trở lên bủn rủn.

 

Nó khiến trở thành một tự ti và nhạy cảm, luôn thiếu sự tự tin. con trai cũng như .

 

cần con giỏi giang xuất sắc, chỉ mong con thể ăn mỗi bữa cơm một cách thoải mái vui vẻ và khỏe mạnh.

 

Thế nhưng tối nay, khi Trần Dạng dùng đũa gõ đầu con. bỗng thấy hình bóng của bố trong đó, nếu cứ tiếp diễn thế con nhất định sẽ vấn đề.

 

Nghĩ đến đây, chợt nhớ bố thương cháu ngoại còn hơn cả bản .

 

Đang rối trí vì thế nào, trong đầu bỗng lóe lên một ý tưởng. Nếu Trần Dạng cứ khăng khăng chịu , thì cứ để nếm thử cảm giác đó một xem .

 

thì so với những gì từng chịu đựng, những gì với con cũng chỉ là trò trẻ con mà thôi!

 

2.

 

Hôm viện cớ mở tiệc đón bố, nhờ Trần Dạng gọi mấy em thiết của đến góp vui.

 

Vừa xuống, mấy đàn ông lập tức bàn chuyện con cái:

 

 "Con cũng bình thường thôi, nó mới đạt cấp 8 piano và thành tích học cũng tạm ."

 

"Nhóc nhà cũng chẳng , lúc thì nhất khi thì nhì… Nó lo chec !"

 

"Haiz, con cũng thế! Thằng bé học lệch khủng khiếp, mấy môn khác điểm tuyệt đối mà tiếng Anh chỉ 89… là đau đầu quá!"

 

Mọi vẻ như đang than vãn, nhưng thực chất đang khoe con của .

 

Chỉ riêng Trần Dạng là khác, mấy lời khoe khoang chọc ngón tay đầu con trai mà mắng:

 

Loading...