Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

BÀI GIẢNG ĐẠO LÝ TRÊN BÀN ĂN - Chương 2

Cập nhật lúc: 2025-07-10 22:01:27

"Trên lớp nó là con gà lười, mà chơi là con gà điên. Mỗi hỏi bài là như gà mắc tóc!"

 

"Nó ? Cả đời chỉ hai thứ … Cái cũng , cái cũng !"

 

Miêu Miêu tuy đứa trẻ xuất sắc, nhưng cũng chẳng hề kém cỏi như lời Trần Dạng .

 

Con vốn thông minh lanh lợi và hiếu động. Vậy mà giờ đây mắng đến nỗi dám cử động, hai mặt đỏ bừng đầu gần như rúc bát cơm.

 

Trần Dạng càng càng hăng, hề nhận tay bố đang gắp thức ăn cho Miêu Miêu bỗng khựng .

 

Những lời sỉ vả như s.ú.n.g liên thanh của khiến cả bàn ăn rơi im lặng. Mọi đưa mắt tỏ vẻ đầy kinh ngạc.

 

Thế nhưng giành sân khấu của , Trần Dạng càng đắc ý mà tiếp tục : "Nó chẳng điểm nào giống , đúng là y hệt nó!"

 

Lời dứt, mặt bố lập tức sa sầm!

 

Thế nhưng, khi Miêu Miêu sắp bật thì ông vẫn cố nhịn mà lật bàn ngay tại chỗ. hiểu vì ông nhẫn nhịn, bố thương cháu nên ông sợ dọa đứa nhỏ mà.

 

với tính cách của bố , việc ông lật bàn mới thực sự đáng sợ!

 

Ông nhẹ nhàng vỗ về Miêu Miêu, đó im lặng uống từng ly rượu. Trông vẻ như ông đang uống giải sầu, nhưng ông đang tìm cách để đối phó.

 

Lúc , đến lượt mấy em của Trần Dạng phát huy tác dụng.

 

gắp cho bố một miếng thịt, cố ý mở lời: "Bố , bố uống với mấy em vài ly . Họ m.á.u mặt cả đấy!"

 

Lời khiến mắt bố sáng lên. Ông dốc cạn một chén hỏi: "Mấy mỗi tháng kiếm bao nhiêu?"

 

Mấy đàn ông ngà ngà say, họ khựng một chút đó đặt đũa xuống mà lau miệng bắt đầu nổ:

 

A: "Cháu á? Bình thường thôi ạ, tầm sáu ngàn tệ."

 

B: "Cũng tạm, cháu lương cứng mà chăm chỉ thì kiếm nhiều, lười thì cũng bẩy tới mười ngàn tệ."

 

C: "Cháu kinh doanh riêng, mỗi tháng còn dư hơn chục ngàn tệ."

 

Nếu chỉ những lời , thì ai thể thực mấy mắt chỉ là công nhân lắp ốc, shipper, với bán hàng ngoài chợ cơ chứ.

 

cũng thừa hiểu tính bố !

 

Gặp hạng như Trần Dạng, ông thích nhất là lấy gậy ông đập lưng ông!

 

Vậy nên mới cố tình bảo Trần Dạng, gọi mấy em chuyên ch.é.m gió thành thần tới. như dự đoán, chờ mấy khoác lác xong thì bố liền cầm đũa gõ mạnh đầu Trần Dạng.

 

Vừa gõ, ông nghiến răng :

 

"Còn cái thằng đần Trần Dạng nhà thì như !"

 

"Lương chỉ hai tới ba ngàn tệ, sống như con rùa rụt cổ còn mỗi cái mồm là giỏi!"

 

"Về nhà thì gầm rú như hổ mà thì rụt cổ như rùa, cứ tới ngày lãnh lương là lóc gọi bố!"

 

Câu nào câu nấy đều thấm thía!

 

Với trình châm biếm , chỉ dậy vỗ tay thật lớn cho bố mà thôi.

 

Ngay cả Miêu Miêu cũng nhịn mà bật , thằng bé hiếm hoi lắm mới lộ nụ .

 

kẻ sĩ diện như Trần Dạng thì giống . Mặt đen , tay siết chặt đến mức chiếc ly trong tay vỡ tan. Mảnh thủy tinh cắm tay khiến m.á.u tươi túa , mãi đến khi cơn đau nhói lên thì mới giật hít một lạnh. 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/bai-giang-dao-ly-tren-ban-an/chuong-2.html.]

Anh giơ bàn tay đầy m.á.u lên kêu rên: "Bố ơi, bố cái gì ! Bố đang đùa kiểu gì thế hả?!"

 

Trần Dạng điên cuồng nháy mắt hiệu với bố , mong ông nể mặt mà ngừng . bố như thấy mà thản nhiên tiếp tục:

 

"Nó hả, đúng là một con cá lóc om dưa… Vừa chua dở, còn dư thừa!"

 

"Nó mà, trình độ văn hóa chỉ hơn mỗi gật đầu thì yes lắc đầu no. Thấy gái là say hello!"

 

"HAHAHAHA…!" Lời của bố cả bàn nghiêng ngả.

 

Trần Dạng thì tức hổ, chỉ đó đỏ mặt đến tận mang tai. Bộ dạng y hệt con trai khi nãy, nhỏ bé đáng thương và bất lực.

 

Chỉ điều ngoài thì ai nấy cũng đều sảng khoái, họ thi khen bố hài hước.

 

Chồng tình cảnh đó thì chec sững.

 

Bố cuối cùng cũng tìm cơ hội rửa hận cho cháu ngoại, ông giơ tay lên bốp một phát vỗ thẳng đầu Trần Dạng: "Đơ gì? Không thấy buồn ?!"

 

Trần Dạng đơ , cố gắng nặn một nụ còn khó coi hơn cả .

 

Khi tiếng mang đầy sự trào phúng vang lên bên tai, rốt cuộc nhịn mà đưa mắt sang cầu cứu .

 

Nhìn thấy ánh mắt tuyệt vọng của Trần Dạng, hiểu ý mà lập tức dậy cất cao giọng:

 

"Bố, bố thật thì cũng thôi chứ!"

 

"Nhà còn chút sĩ diện nào hả? Bố lôi hết chuyện riêng kể thế , Trần Dạng còn khoác lác thế nào nữa?"

"Giờ thì , đây ai cũng chuyện để khoe khoang chỉ Trần Dạng là câm nín. Bố sợ tự kỷ luôn ?"

 

Vừa dứt lời, cả bàn im phăng phắc. Những nãy còn mạnh miệng khoác lác đều tự động lặng lẽ thu dọn đồ, tìm cớ rút lui.

 

Chờ đến khi hết, Trần Dạng mới bừng tỉnh khỏi cơn sốc. Cơn tức bùng lên, gầm lên giận dữ: "An Linh… Mẹ kiếp, cô đang cái quái gì thế hả?!"

 

vì nể mặt bố còn đang đó, chỉ thể trừng mắt hung hăng lườm một cái giận đùng đùng bỏ .

 

bỗng cảm thấy buồn .

 

Sao hả? Cảm giác khó chịu lắm ?

 

đây mới chỉ là đầu tiên trong đời, sỉ nhục mặt khác thôi mà. Anh là lớn, sỉ nhục thì thể nổi nóng hoặc thể xoay bỏ .

 

Còn con thì ?

 

Mỗi bữa cơm đều chịu cảnh chê bai giễu cợt, phản kháng cũng . Thằng bé trốn tránh, dù đúng sai cũng chỉ thể cúi đầu cam chịu.

 

Một đứa bé đến mười tuổi còn chịu đựng .

 

(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)

Vậy thì tức giận cái gì chứ?

 

Những ngày như thế , mới chỉ bắt đầu thôi!

 

3.

 

Trần Dạng khỏi, con trai ngẩng đầu hỏi với giọng ngây thơ:

 

“Mẹ ơi, bố giận ?”

 

“Bố con như thế mà, con giận …”

 

Bố xong câu thì sững , trái tim như ai bóp nghẹt: “Gì cơ? Bố cháu thường xuyên cháu như ?!”

 

Loading...