BÀI GIẢNG ĐẠO LÝ TRÊN BÀN ĂN - Chương 6
Cập nhật lúc: 2025-07-10 22:01:32
10.
Hôm , gọi Trần Dạng ăn cơm.
Vừa thấy bố rung đùi khoanh chân chờ sẵn ở bàn, lập tức ôm bụng kêu: "Anh... đau dày quá..."
Anh gập như con tôm, giọng rên rỉ y hệt Miêu Miêu ngày .
bật , giọng đầy mỉa mai: "Ơ kìa, trùng hợp thế? Cũng đến giờ ăn là đau bụng?"
"Đừng diễn nữa! Hôm nay mày ăn phân mà kêu đau dày hả?!" Bố cũng nhịn mà lên tiếng:
"Bớt giả vờ ! Mày mà còn tiếp tục thế , mai mốt nhà tang lễ gọi tới hỏi: 'Anh nướng kỹ mấy phần?' đấy!"
"Tài láo của mày nuôi bò thì đúng là uổng phí quá!"
"Ông trời ban phát trí khôn cho thiên hạ, còn mày thì che ô để né tránh… Xạo cũng tí đầu óc chứ? Não mọc đầu mày để cao ?!"
Trần Dạng diễn đạt. Mồ hôi vã như tắm, mặt tái mét và dáng vẻ yếu ớt.
Anh thều thào: "Bố , con đau thật mà..."
Rồi sang cầu cứu: "Vợ ơi, lấy hộ chút thuốc ..."
Vẻ mặt đó khiến đột nhiên nhớ một chuyện cũ.
Hôm đó việc cần ngoài từ sớm, nên để Miêu Miêu ở nhà cho trông.
Đến giờ cơm, Trần Dạng cứ dùng đũa gõ lên đầu con trai miệng ngừng mắng mỏ. Miêu Miêu mặt mũi tái xanh, bước tới nức nở cầu xin: "Bố ơi... bố thể mắng con ? Bây giờ con đau bụng quá..."
Thằng bé mặt mày tèm nhem nước mắt, vươn tay đòi một cái ôm. vung tay tát con một cái trời giáng: "Giả vờ cái đầu mày, tao mày !"
Hôm đó, dù Miêu Miêu van nài thế nào cũng tin. Vẫn bắt con mang ba lô đến trường.
Đến trưa cô giáo gọi điện báo con nhập viện cấp cứu, chỉ cần chậm thêm chút nữa là thủng dày. lao nhanh tới bệnh viện để xem tình hình của con, về nhà lục camera… Hai vợ chồng cãi long trời lở đất.
Vậy mà Trần Dạng vẫn dửng dưng : "Thì nó giả vờ ? Nó câm chắc, thêm vài câu nữa ."
Trở về thời điểm hiện tại, chỉ cần nghĩ tới thôi là cơn giận trong bùng lên như lửa đốt.
giơ tay, tát thẳng mặt :
"Giả vờ thôi, !"
"Anh là kiểu gì hả? Sao suốt ngày giỏi giả vờ thế.”
Trần Dạng đánh đến sững . Anh tức sợ, trợn mắt : "An Linh, em ai đang giả vờ hả?!"
vung chân đá thêm một phát, xả thẳng cơn phẫn uất: "Miêu Miêu kêu đau bụng thì nó giả vờ, giờ giả vờ thì ?!"
Trần Dạng bật dậy phắt lên, nhưng thấy bố đang gườm gườm phía đối diện. Anh đành nuốt giận mà dám động tay:
“An Linh, em quá đáng lắm !"
"Được, em cứ chờ đấy! sẽ chứng minh cho em thấy, thật sự đau bụng!"
11.
Trần Dạng chạy ôm bụng, quên ngoái đầu đổ cho cái tội "nhỏ nhen thù dai, đánh bệnh".
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/bai-giang-dao-ly-tren-ban-an/chuong-6.html.]
Đến khi cơn giận lắng xuống, mới chợt nhận hề yếu đuối như từng nghĩ.
Vì con, đôi tay cũng thể trở thành vũ khí!
Sau chuyện hôm đó, quyết định sẽ chính thức lời ly hôn với Trần Dạng. đưa con trai rời xa thứ đàn ông thối nát .
kịp mở lời, lù lù xách một tờ giấy trở về— là giấy chẩn đoán bệnh:
“An Linh, mở to mắt chó của cô mà cho rõ! đau dày thật.”
“Bác sĩ kê đơn thuốc cho , còn hẹn lịch tái khám tuần đấy!”
chẳng buồn liếc, giật phắt tờ giấy tay xé toạc thành từng mảnh:
“Thứ đó đem lừa trẻ con thì , giờ chỉ cần bước chân bệnh viện một cái thì bệnh cũng chẩn bệnh!”
“ sống với từng năm, giả vờ thật lòng qua là !”
đem những lời ngày xưa từng với Miêu Miêu, trả sót một chữ.
Cuối cùng, lạnh lùng : “Ly hôn . Thu dọn đồ đạc của và cút khỏi nhà !”
Trần Dạng gào lên, mặt mũi đỏ gay. Tay chỉ thẳng và Miêu Miêu:
“Hay thật đấy, cuối cùng thì hai con cô cũng để lộ cái đuôi hồ ly ! Nói , các tính toán từ đầu đúng ?!”
“ cho hai , đừng hòng tống cổ dễ dàng thế… Cứ chờ mà xem!”
12.
Bộ dạng hung hăng của Trần Dạng hôm đó, tuyệt đối giống như đang đùa. Sợ sẽ điều gì quá khích, quyết định để bố đưa Miêu Miêu về quê .
(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)
Tình cảm xé, mặt nạ rơi… Thứ từng bắt con nếm trải, cũng để thưởng thức đủ đầy. Mọi chuyện cũng nên một cái kết.
tìm luật sư và chuẩn đầy đủ hồ sơ, chính thức nộp đơn xin ly hôn.
ngờ, Trần Dạng giở trò " ăn cướp la làng" một bước. Không moi ở đống ảnh ghép mật với mấy đàn ông, đó đem phóng to phát tán khắp khu dân cư.
Rồi đám đông, mở miệng là những lời bẩn thỉu:
“Cô ? Trông thì vẻ hiền lành ngoan ngoãn, chứ thật là loại đẻ mà dạy!”
“Giả vờ thanh cao, chứ lưng thì chơi bời chẳng thua ai !”
Nghe ngoài bàn tán xôn xao, Trần Dạng một bên mặt mày đắc ý:
“Dám đấu với ? cho cô ngóc đầu lên nổi luôn!”
““Giờ thì xem thằng nào dám bén mảng tới gần cô nữa !”
ngờ hèn hạ đến mức , ngay cả cảm xúc của con trai cũng buồn bận tâm. vốn còn nghĩ đến chút tình nghĩa, dù cũng là bố ruột của Miêu Miêu nên chia tay cũng tử tế một chút.
giờ thì cần nữa !
Có lẽ Trần Dạng cũng quên mất vài thứ nhơ nhớp nhất của , vẫn còn giữ trong tay.
Vậy mà vẫn gan giữa đám đông ngẩng cao đầu, vênh váo tuyên bố: “Cái đầu óc của cô mà cũng bày trò tính toán á?!”
rõ, tranh cãi với loại giữa chốn đông chỉ khiến trông càng giống kẻ đuối lý. Từ nhỏ sống quen với những lời đàm tiếu và mỉa mai, l.ư.ỡ.i d.a.o thiên hạ chẳng còn c.ắ.t da nữa.
Huống chi, sống thế nào cả khu đều rõ. Càng ồn ào, thiên hạ chỉ càng thấy một vở hài kịch rẻ tiền mà thôi.