Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Bạn Trai Bảo Tôi Đi Xem Mắt - Chương 4

Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385

6.

 

"Không sao, rồi em sẽ quay về với anh thôi."

 

Cố Đình như không nghe thấy tôi nói gì, lẩm bẩm một mình.

 

Tôi chưa từng nghĩ có ngày giữa chúng tôi lại thành ra thế này.

 

"Cố Đình, đi đi!"

 

Anh ta lùi một bước, ánh mắt đầy tổn thương nhìn tôi.

 

Lỗi là ở anh ta, giờ nhìn tôi kiểu đó có ý nghĩa gì?

 

Tôi chẳng muốn phí lời, xách túi và điện thoại đi thẳng xuống dưới.

 

Anh ta muốn ở bao lâu thì ở.

 

Nói thật, tình cảm giữa tôi và Tần Thời tiến triển tốt như vậy, một phần là nhờ Cố Đình luôn tìm đến gây rối, giúp tôi nhìn rõ lòng mình.

 

Yêu Tần Thời được nửa năm, từ chỗ vẫn còn nhớ Cố Đình, giờ tôi đã xem anh ta là người xa lạ.

 

Cả hai bên gia đình đều rất vui mừng.

 

Còn một tháng nữa là đến Tết.

 

Năm ngoái thời điểm này, tôi vẫn còn ở bên Cố Đình.

 

Năm nay, tôi đã tìm được tình yêu đích thực.

 

Ngày 20 tháng Chạp.

 

Tôi và Tần Thời tổ chức lễ đính hôn.

 

Lúc mọi người đang vui vẻ, chẳng hiểu sao Cố Đình lại xuất hiện.

 

Tôi không nhớ rõ đã bao lâu không gặp anh ta.

 

Anh ta râu ria xồm xoàm, che đi vẻ ngoài vốn bảnh bao, đôi mắt đầy tuyệt vọng nhìn tôi:
"Tiếu Tiếu, đừng ở bên hắn ta, theo anh đi."

 

Tôi không biết anh ta nghĩ gì, nhưng có một điều tôi chắc chắn – người tôi yêu bây giờ là Tần Thời, không phải anh ta.

 

"Cố Đình, hôm nay là ngày tôi đính hôn. Anh tự đi hay để tôi mời bảo vệ?"

 

"Sao em không thể tha thứ cho anh? Anh chỉ là hiểu ra quá muộn thôi. Em quên những ngày tháng chúng ta bên nhau rồi à?"

 

Bốp!
Tôi tát anh ta lần thứ hai.

 

"Có bệnh thì đi chữa, đừng phát rồ trước mặt tôi."

 

"Bảo vệ, mời anh ta ra ngoài!"

 

Cố Đình là kiểu đàn ông sĩ diện. Bị tôi tát trước mặt bao người, mặt anh ta tối sầm lại, tức giận chỉ thẳng vào tôi:
"Sơ Tiếu Tiếu, cô nghĩ tôi không dám đánh cô à?"

 

Ngay khoảnh khắc đó, Tần Thời không nhịn nổi nữa, bước lên chắn trước mặt tôi, nắm chặt tay, chuẩn bị ra đòn.

 

Ngay lúc nắm đấm sắp chạm vào mặt Cố Đình, tôi chặn lại.

 

Anh dừng tay, ánh mắt lộ rõ sự tổn thương.

 

"Tần Thời, đánh anh ta chỉ làm bẩn tay anh."

 

Vừa dứt lời, bảo vệ bước vào.

 

Tôi ra hiệu, họ lập tức kéo Cố Đình ra ngoài.

 

Cố Đình gào lên chửi rủa:
"Sơ Tiếu Tiếu, cô sẽ hối hận!"

 

Hôm đó có mặt cả hai bên gia đình. Việc Cố Đình đến gây rối thật sự nằm ngoài dự đoán.

 

Sắc mặt bố mẹ Tần Thời không mấy dễ chịu, nhưng cũng không nói gì.

 

May là phần còn lại của buổi lễ diễn ra suôn sẻ.

 

Sau khi đính hôn, hai bên bắt đầu chọn ngày cưới.

 

Tôi và Tần Thời đều đồng ý.

 

Một tuần sau.

 

Tần Thời đột nhiên đến công ty tìm tôi, ánh mắt né tránh.

 

Tôi không kìm được, hỏi mà giọng run lên.

 

Ánh mắt lảng tránh ấy gợi lại ký ức đau buồn ngày xưa.

 

"Tần Thời... anh thấy khó chịu vì quá khứ của em, anh hối hận rồi sao? Không sao đâu, em—"

 

"Tiếu Tiếu, anh sắp phải đi công tác một năm."

 

Nghe anh nói vậy, dây thần kinh đang căng chặt trong tôi... cuối cùng cũng thả lỏng.

 

7.

 

"Anh Tần Thời, anh dọa chết em rồi đấy..."

 

Tôi không phải kiểu người dễ khóc, nhưng ngay khoảnh khắc đó, nước mắt cứ thế trào ra không kìm được.

 

Thấy tôi khóc đến đau lòng, anh bối rối giúp tôi lau nước mắt, giọng nhẹ nhàng dỗ dành:
"Tiếu Tiếu, xin lỗi... Anh tạm thời không thể cưới em được..."

 

Tôi tựa vào ngực anh khóc một lúc, đến khi bình tĩnh lại, đầu óc mới kịp suy nghĩ: "Rốt cuộc chuyến đi một năm là sao?"

 

Tần Thời vốn là người sống có kế hoạch, nếu đã quyết định rời đi thì chắc chắn là có chuyện không thể không đi.

 

"Chẳng lẽ... công ty gặp vấn đề à?"

 

"Ừ."

 

Trên đường về, anh mới kể hết.

 

Hóa ra công ty nhà anh có trụ sở chính ở thủ đô, gần đây hàng loạt nhân sự chủ chốt nghỉ việc, bắt buộc người thừa kế phải quay về ổn định tình hình.

 

Còn chi nhánh ở đây thì giao lại cho cấp dưới của ba anh quản lý.

 

Một tuần nữa, cả gia đình anh sẽ chuyển về thủ đô.

 

Tôi nhớ lại ánh mắt anh lúc nãy, cuối cùng cũng hiểu.

 

"Tiếu Tiếu, em có muốn về cùng anh không?"

 

"Đi chứ, đi cùng anh."

 

Rít! – Xe thắng gấp lại bên đường.

 

Anh quay sang, ánh mắt ngập tràn mừng rỡ:
"Em nói thật đấy à? Em chịu theo anh thật sao?"

 

Nhìn gương mặt phấn khích của anh, tôi bật cười:
"Anh là chồng em, em không đi với anh thì đi với ai?"

 

"Với lại, em về quê phát triển thì có gì sai?"

 

Thực ra, mấy hôm trước ba mẹ cũng nói muốn quay về quê sống và rủ tôi về cùng.

 

Lúc đó tôi chưa biết nhà Tần Thời cũng ở thủ đô, chỉ sợ phải yêu xa nên còn chần chừ chưa trả lời.

 

Không ngờ trùng hợp đến vậy.

 

Tần Thời ôm chầm lấy tôi như đứa trẻ:
"Em đồng ý rồi, để anh về báo với ba mẹ ngay."

 

Thấy anh vui mừng như vậy, tôi cũng bất giác thấy ấm lòng.

 

"Anh Thời, xảy ra chuyện gì sao?" – Tôi chưa kịp hỏi thì anh đã vội đưa tôi về tận nhà rồi hấp tấp rời đi.

 

Vừa về đến nhà, tôi đã thấy bố mẹ Cố Đình ngồi trên sofa, trên mặt họ là nỗi đau và hối hận không giấu nổi.

 

Vừa thấy tôi, họ như vớ được cọng rơm cứu mạng.

 

"Tiếu Tiếu, cô chú xin cháu... cháu đi gặp Tiểu Đình đi, nó biết sai rồi, cháu tha thứ cho nó nhé..."

 

"Thôi đi!"

 

Mẹ Cố Đình vừa nói vừa khóc, gần như sắp quỳ xuống cầu xin tôi tha thứ cho con trai bà.

 

Bà không nhận ra nét mặt xấu hổ cùng cực của chồng mình – bác trai chỉ muốn tìm cái lỗ để chui xuống.

 

"Đủ rồi, bà muốn mất mặt thêm nữa à?!"

 

Tôi nhìn sang bố mẹ mình, họ gật đầu, ra hiệu tôi nên nghe họ nói hết.

 

Nói thật, hồi nhỏ có lúc tôi còn nghi ngờ mình là con nuôi, chắc bị ôm nhầm từ bệnh viện.

 

Ngược lại, bố mẹ Cố Đình thì rất yêu quý tôi.

 

Cố Đình làm sai, là lỗi của cậu ta, không liên quan đến họ.

 

"Cô, chú , có gì thì ngồi xuống nói ạ."

 

Ánh mắt họ nhìn tôi lúc này đầy áy náy.

 

Cô vừa định lên tiếng thì bị chú ngăn lại.

 

Mất mấy phút trầm ngâm, cuối cùng chú mới nói:
"Tiếu Tiếu, chú biết nó phụ cháu, là chú bác dạy con không nghiêm..."

 

"Nó mấy hôm nay cứ uống rượu suốt, bọn chú nói thế nào nó cũng không nghe. Cháu... có thể đến gặp nó một lần không?"

Loading...