Bạn Trai Bảo Tôi Đi Xem Mắt - Chương 5
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
8.
Đã lâu rồi tôi không gặp họ, nhìn tóc hai người đã điểm bạc, tôi bỗng thấy xót xa.
"Cháu sẽ đến gặp cậu ấy vào ngày mai."
Trước khi tôi đi, cô nắm tay tôi, định nói gì đó.
"Tiếu Tiếu, cháu và Tiểu Đình có thể..."
"Cô ạ, cháu đã đính hôn rồi."
Tay cô khựng lại một giây, rồi ngẩng đầu nhìn tôi đầy áy náy:
"Tiếu Tiếu, cô xin lỗi... là bọn cô có lỗi với cháu..."
Tối hôm đó.
Sau bữa cơm, bố mẹ tôi cứ nhìn tôi như muốn nói mà không dám.
Tôi quyết định nói rõ:
"Bố, mẹ, mình chuyển về thủ đô sống nhé."
"Tiếu Tiếu, con..."
Tôi biết họ định hỏi Tần Thời thì sao.
"Anh ấy phải về thủ đô một năm để lo cho công ty. Nếu bố mẹ còn nhớ bạn bè ở đây thì mình lâu lâu lại quay về chơi."
Tôi tưởng họ sẽ chần chừ, nào ngờ mẹ tôi lập tức kéo bố đứng dậy:
"Ông còn ngơ ra làm gì? Gọi cho bên quản lý tòa nhà đi, mai rao bán nhà luôn."
Nhìn gương mặt rạng rỡ của họ, tôi cũng bật cười theo.
Rất tốt.
Sáng hôm sau.
Bố mẹ tôi bận rộn lo bán nhà và làm thủ tục chuyển hộ khẩu.
Tôi đến nhà Cố Đình – nơi từng rất quen thuộc.
Vì hai nhà thân thiết, bố mẹ Cố Đình từng lưu vân tay tôi vào cửa.
Tôi nghĩ chắc họ đã xóa rồi, nhưng vẫn thử đặt tay lên cảm biến.
Bíp – Cửa mở.
Tôi chưa bước vào đã nghe tiếng nói vọng ra.
"Mẹ, đừng nói nữa, Tiếu Tiếu chắc vẫn còn giận con, nhưng chỉ cần con xin lỗi chân thành, nhất định cô ấy sẽ tha thứ."
"Em tha thứ cho anh rồi."
Cả ba người đồng loạt quay về phía cửa.
Thấy là tôi, Cố Đình lập tức đổi gương mặt dịu dàng, bước tới định ôm tôi.
"Tiếu Tiếu, anh nhớ em, anh thật sự sai rồi. Trong lòng em vẫn còn anh đúng không?"
Tôi tránh né cánh tay anh ta, bước đến chào chú thím:
"Chú, cô, bố mẹ cháu sắp chuyển về thủ đô, sau này có dịp mời đến chơi."
Nói xong, tôi xoay người rời khỏi mà không thèm nhìn Cố Đình.
Vừa bước ra khỏi cửa, anh ta đã đuổi theo.
"Tiếu Tiếu, cho anh thêm một cơ hội được không?"
Lần đầu tiên tôi thấy trong mắt anh ấy là sự cầu xin, chân thành đến lạ.
Giá như... anh đối xử với tôi như thế từ đầu, có lẽ mọi chuyện đã khác.
Ngay giây tiếp theo, tôi bị anh ôm vào lòng.
Tôi cảm nhận được nhịp tim dữ dội, vòng tay siết chặt, như thể buông ra là tôi sẽ biến mất.
"Anh đã có ít cơ hội lắm sao?"
"Em từng yêu anh rất nhiều."
"Từ khoảnh khắc anh nói em chỉ là bạn giường, giữa chúng ta đã kết thúc."
Vòng tay anh lập tức lơi lỏng, anh hoảng loạn hét lên:
"Không! Không phải như em nghĩ! Anh chỉ là... lúc đó anh chưa nghĩ thấu đáo... anh chỉ là..."
Đến cuối cùng, anh cũng hiểu mình sai đến mức nào, chỉ đứng đó, mắt đỏ hoe, nhìn tôi không nói nên lời.
"Cố Đình, không ai mãi chờ một người không biết trân trọng mình."
"Nhờ có sự tàn nhẫn của anh năm đó, em mới gặp được người tốt nhất đời mình."
Nhà được bán rất nhanh.
Đồ đạc cũng đã đóng gói gửi về thủ đô.
Ngày rời đi, Tần Thời tự lái xe đến đón ba mẹ con tôi.
Bố mẹ nói, nơi mới thì bắt đầu mới, mấy thứ cũ kỹ để lại hết.
Khi xe lăn bánh, tôi thấy Cố Đình đứng bên ngoài, ánh mắt của anh ta, của cả bố mẹ và Tần Thời đều hướng về tôi.
"Đi thôi, không là trễ máy bay đó."
Nhìn khung cảnh quen thuộc ngoài cửa sổ, tôi chẳng thấy luyến tiếc gì nhiều.
Bất ngờ, tôi thấy Cố Đình chạy theo phía sau, bị một chiếc xe điện tông ngã, vậy mà anh ta vẫn đứng dậy chạy tiếp.
"Anh Thời, lái nhanh lên."
Đến thủ đô, tuyết bắt đầu rơi.
Tần Thời nắm tay tôi đi phía trước, bất ngờ dừng lại, phủi tuyết trên tóc tôi, ánh mắt cưng chiều nhìn tôi:
"Tuyết rơi rồi, chúng ta rồi sẽ đầu bạc răng long."
Ngày cưới của chúng tôi cũng là một ngày tuyết lớn.
Trong mùa đông lạnh lẽo ấy, tôi có được người yêu thương.
Sau lễ cưới, một bé gái cầm bó hoa hồng chạy đến:
"Chị ơi, có anh trai nhờ em đưa cái này cho chị."
Nhận bó hoa và chiếc phong bì, tôi đã đoán được người gửi là ai.
Chưa kịp hỏi gì, bé gái đã vui vẻ chạy đi mất.
Về đến nhà, tôi mở thư trước mặt Tần Thời:
Tiếu Tiếu, chúc em tân hôn hạnh phúc.
Chỉ một câu đơn giản.
Nhưng nét mực nặng trĩu, như thể viết ra bằng toàn bộ sức lực còn lại.
Ba năm sau.
Tôi và Tần Thời đã có con riêng của mình.
Bố mẹ tôi quay lại thăm quê cũ, lúc trở về họ kể rằng:
Cố Đình bị tai nạn giao thông ba năm trước, gãy chân.
Tôi không đến thăm.
Tình yêu đã qua, thì không nên cho người ta thêm hy vọng.
Nhìn qua sân vườn, bố mẹ đang chơi với con gái, còn Tần Thời đứng một bên chụp hình – tôi bật cười hạnh phúc.
Gia đình, người yêu, đều ở bên tôi.
Có lẽ sau này, khi tóc đã bạc trắng, tôi sẽ không kiềm được mà tự hào rằng:
"Từ bỏ Cố Đình là quyết định đúng đắn nhất đời tôi."
_Hết_