Bạn Trai Tôi Là Boss Lớn Trong Trò Chơi Kinh Dị 1
Chương 5
05.
Nhưng chúng tôi cũng không thể thuận lợi lên đến tầng cao nhất.
Trên đường đi, lúc rẽ qua một hành lang tôi có nhặt được một quyển bút ký cũ kỹ.
Đồng thời cũng đánh thức một con quái đang ngủ say.
Một nữ hầu không đầu mập mạp xông ra, rượt theo chúng tôi.
Trong lúc hoảng loạn, tôi bị lạc với nhóm của nhóc mập.
Bọn họ bị đuổi sang một hàng lang khác.
Còn tôi sau khi nhặt được quyển bút ký thì chạy thục mạng lên lầu.
Càng lên cao, lâu đài càng yên tĩnh.
Cuối cùng chỉ có thể nghe được tiếng bước chân của bản thân.
Tầng trên cùng rất tối, một tia nắng cũng không thể lọt vào, tất cả ánh sáng đều bị ngăn cách bởi tấm rèm thật dày treo trên những song cửa sổ.
Nguồn sáng duy nhất là chiếc đèn chùm treo trên vách tường.
Nhưng khiến người ta kinh ngạc là.
Tôi thế mà lại thấy biển chỉ dẫn có mũi tên chỉ hướng trên tường.
Vâng! Giống mấy cái mũi tên thoát hiểm trong trung tâm thương mại vậy đó.
Bên cạnh biển báo còn có thêm một câu:
“Phòng của boss ở phía trước, là căn phòng ở cuối hành lang. Ps: Không cần gõ cửa, cứ đi thẳng vào.”
Khoé miệng tôi giật giật.
Có hơi cạn lời với cái tình huống thần kỳ này.
Có ai đang trốn mà muốn vào phòng đại boss không!
Gã mới là thần chết thật sự đó!
Còn nữa, cái văn thân thiện đáng yêu, mời bạn vào chơi nha này là vụ gì nữa?
…
Nửa tiếng sau.
Tôi lần theo bảng chỉ dẫn trên tường, chạy như điên dọc hành lang.
Trong mỗi căn phòng đều có một con quái, bọn nó giờ đang tha thiết rượt theo tôi.
Chỉ còn duy nhất một căn phòng chưa vào – phòng boss cuối.
Bây giờ là tình huống khẩn cấp, chỉ có thể liều một phen!
Trong khoảnh khắc sắp bị quái vật sau lưng tóm lấy, tôi xông thẳng vào phòng đại boss.
Quái vật đáng sợ đều bị ngăn hết ngoài cửa.
Tôi sợ đến mức không dám hít thở.
Căn phòng này xa hoa quý phái, chính giữa có một cái giường thật lớn.
Đại boss khiến bao nhiêu người chơi kinh hồn khiếp vía lúc này đang lẳng lặng nằm trên giường say ngủ.
Tôi cố gắng giữ mình bình tĩnh.
Nhẹ tay nhẹ chân bước đến trước giường.
Lúc ngủ, đôi mắt màu lam lạnh nhạt của người nọ khép lại im lìm.
Hắn ta giống Cố Mặc Trì như đúc.
Tôi đánh giá xung quanh, căn phòng này tối tăm trống rỗng, hoàn toàn không có thứ gì.
Vậy đoàn thám hiểm kia chắc cũng không ở trên tầng cao nhất.
Đang suy nghĩ, chân tôi bỗng bị thứ gì đó đen thui tóm lấy.
Tôi không kịp đề phòng, kinh ngạc ngã xuống giường.
Đè lên người trùm cuối đang say giấc!
Làn đạn bay vèo vèo:
“Á à chị gái này thiệt dũng mãnh, thế mà dám đè đại boss!”
“Xong đời! Xong đời rồi! Cổ chết chắc rồi!”
“Tôi chưa thấy người chơi nào dám dựa gần đại boss vậy đâu, quả nhiên là nghé con mới sinh không sợ cọp!”
“Nhưng mà boss đẹp trai ghê, ảnh mà là người thường thì nhiều người muốn làm bạn gái ảnh lắm á!”
“Để tui tập trung ngắm nhan sắc cự ly gần của boss cái đã!”
“… Moẹ nó! Sao màn hình đen thui rồi!”
“Chuyện gì vậy! Sao hết thấy hình rồi huhu!”
Tôi không hề biết tình huống bên kia làn đạn.
Chỉ cảm giác bản thân giống như đang nằm lên một miếng ngọc mát lạnh.
Tôi vội vàng bò dậy, sợ đại boss bên dưới đột nhiên tức giận tỉnh lại.
Lại phát hiện bản thân không động đậy được ——
Không biểt từ lúc nào, toàn thân tôi đã bị một đám xúc tu đen quấn lấy.
Khiến cho cơ thể của tôi và boss dính chặt vào nhau.
Tôi…
Chuyện gì đây!
Vùng vẫy cả buổi mà không thoát được.
Boss vẫn chưa tỉnh, tôi hơi yên tâm trở lại.
Lúc này mới bắt đầu đánh giá toàn thân cao thấp của người này, sau đó can đảm nhìn vào trong áo hắn.
Xương quai xanh trắng nõn tinh xảo cứ như thế bại lộ trước mắt tôi.
Lúc nhìn thấy dấu răng quen thuộc, tôi trợn trừng mắt.
Này là một tối nọ, Cố Mặc Trì ở trên giường trêu đùa tôi đủ hết mọi trò.
Tôi bực mình cắn ảnh một cái.
Cắn cũng không nhẹ đâu.
Thế mà anh ấy lại thích phát rồ:
“Vợ ơi, nhẹ quá, cắn thêm cái nữa đi em.”
“…”
Giờ dấu răng này lại xuất hiện trên người đại boss…
Anh ta chính là bạn trai tôi Cố Mặc Trì!