Bạn Trai Tôi Là Boss Lớn Trong Trò Chơi Kinh Dị 5
Chương 4
11.
Một tiếng sau, cả người tôi ướt sũng bò ra khỏi hang cá.
Không vui trừng con cá trong bồn.
Nhân ngư nọ lười biếng hất nước trong bồn, dính đầy mặt tôi.
Tôi: “… Bồn tắm của tui không chào đón anh, tự về biển đi!”
Tôi tức á.
Cố Mặc Trì dám làm vậy với tôi.
Lúc trước anh ấy mà dám làm vậy, không quỳ bàn phím mấy tiếng đồng hồ thì đừng mong tôi tha thứ!
Nhưng bây giờ đang ở trong trò chơi khủng bố, anh ấy mất trí nhớ, còn là tạo vật đáng sợ nhất ở đây.
Ờ vậy thì sao!
Dạy chồng từ thuở còn còn thơ!
Nhân ngư ngẩn ngư, thấy tôi khoanh tay lạnh lùng nhìn anh.
Người nọ cũng mím môi, lạnh nhạt nhìn tôi.
Trừng nhau một phút đồng hồ.
Anh ấy chịu thua, mở miệng trước: “Em tức giận?”
“Anh nói coi?”
“Vì sao?”
“Em đã nói anh đừng hôn nữa, mà anh có chịu nhả ra đâu!”
“Em rất thơm, tôi muốn hôn.”
“… Đừng có mơ!”
Nếu có người thứ ba ở đây, nhất định sẽ nghĩ đôi gà bông này đang dỗi yêu.
Nhưng sự thật là tôi mới gặp nhân ngư này còn chưa tới nửa ngày.
Ký ức ở chung thân mật trước đây quả nhiên đã hằn sâu trong tâm trí tôi.
Cho dù là boss lớn đáng sợ trong trò chơi thì thế nào, rốt cuộc vẫn sợ chọc tôi giận thôi.
Anh ấy nói: “Làm sao em mới không giận nữa?”
Tôi nói: “Ra khỏi bồn tắm của em trước đi, em muốn tắm.”
Tắm xong, tôi sung sướng leo lên giường.
Có mỹ nhân ngư ngon trai hầu hạ.
Tôi nói: “Mỏi vai.”
Đôi tay thon dài kia lập tức nhẹ nhàng từ tốn bóp vai cho tôi.
“Đau đau đau quá, anh làm mạnh quá, xương em sắp bị anh bóp nát rồi!”
Tôi đau muốn khóc, nước mắt cũng sắp chảy ra luôn.
Nhân ngư kia kinh ngạc, không ngờ con người lại yếu ớt như vậy.
Cũng nhận ra ban nãy mình hôn môi mạnh quá, mới làm tôi giận thế.
Động tác của anh ấy nhẹ nhàng đi rất nhiều, còn có chút cẩn thận, giống như đang nâng niu một món đồ dễ vỡ vậy.
Chân mày tôi giãn ra.
Nếu để ông thuyền trưởng luôn miệng PUA nhân viên bán mạng kia biết, nhân ngư mà ông ta vẫn luôn cực khổ tìm kiếm đang bóp vai cho tôi, không biết mặt ông ta thế nào nhỉ.
Tôi giơ chân lên: “Chân cũng mỏi.”
Người nọ nghe lời đặt tay lên đùi tôi.
Nhìn đi, chế ngự một nhân ngư hoang dã đơn giản vậy thôi đó!
Nhưng mà tay của nhân ngư này càng lúc càng không thành thật nhỉ.
Tôi nói: “Chỗ không nên sờ thì đừng sờ.”
Mỹ nhân ngư ngây thơ nhìn tôi: “Chỗ gì?”
Tôi – người đã bị nhan sắc knock out: “…”
12.
Ngày thứ năm dừng lại ở vùng biển này.
Ngoài quái vật ký sinh, ngày càng nhiều những loài biến dị ở đại dương xuất hiện.
Bạch tuộc tám đầu, cua bốn càng mạnh đến biến thái, rùa biển có độc lại cực kỳ nhanh nhẹn…
Không chỉ không tìm được tàu đắm và nhân ngư, còn thiệt hại không ít mạng người và trang thiết bị tiên tiến.
Người trên thuyền ai cũng hoảng sợ.
Một số người đã đoán được, mục tiêu của chuyến đi này có lẽ không phải tìm được tàu đắm.
Mà là một việc còn nguy hiểm hơn rất nhiều.
Bọn họ sẽ bỏ mạng vì thứ đó.
Sau khi nghị luận, đã nhất trí quyết định nếu đến ngày thứ bảy vẫn không tìm được gì, thì tàu sẽ rời khỏi đây.
Mặt của thuyền trưởng còn đen hơn mây trên trời.
Mấy lời động viên của ông ta đã không còn tác dụng.
Sức hấp dẫn của tiền tài, bị khuất phục bởi nỗi sợ đe doạ đến tính mạng.
Bọn tôi là nhân viên được phòng thí nghiệm Chính Nhất phái đến, biết rõ mục tiêu chủ yếu của chuyến đi này là tìm được nhân ngư.
Thuyền trưởng lại gọi chúng tôi lên họp, không ngừng càu nhàu:
“Một đám thuỷ thủ yếu đuối! Mới gặp chút nguy hiểm đã sợ đến như vậy. Đợi tới lúc tìm được nhân ngư, là bọn họ lật mặt liền!”
Thuyền trưởng quá cố chấp với sự tồn tại của nhân ngư.
Ngày thứ sáu, máy thăm dò thứ hai mươi lăm thành công thâm nhập vào đáy biển, gửi tín hiệu về.
Là một bức ảnh chụp cảnh biển vô cùng mờ ảo.
Mơ hồ hình như còn thấy dấu vết của quần thể kiến trúc!
Trong ảnh chụp còn có cả mấy bóng người lướt qua, rõ ràng nửa thân dưới của bọn họ là đuôi cá.
Bởi vì xuống quá sâu, máy thăm dò không chịu được áp suất nước, hoặc nói đúng hơn là bị ảnh hưởng bởi một từ trường lạ bên dưới.
Sau khi gửi ảnh chụp lên thì nổ tung.
Thuyền trưởng nắm chặt tấm ảnh trong tay, giống như gặp được bảo vật hiếm có trên thế gian.
“Là nhân ngư! Vương quốc nhân ngư thật sự nằm dưới vùng biển này!”
Tạ Mai nhìn tôi, lặng lẽ thở dài.
Tôi đọc hiểu ánh mắt của chị ấy: thuyền trưởng đang tự tìm đường chết.
Mấy lần xuống biển trước đây, thuyền viên thường xuyên gặp nạn, một là do không quen thuộc vùng biển này, hai là do không được trang bị thiết bị tốt nhất.
Mấy thiết bị này vốn được để dành đến cuối cùng, dù sao trang bị càng tiên tiến thì phí tổn càng cao mà.
Nhưng từ khi phát hiện tung tích của nhân ngư, thuyền trưởng đã không còn quan tâm đến bất cứ việc gì nữa.
Phát cho thuyền viên trang bị tốt nhất.
Nhóm thuỷ thủ lâu năm đã có kinh nghiệm, kỹ năng bơi lội tốt, tố chất cơ thể cũng rất cao.
Mấy ngày nay đã thích nghi được với vùng biển này, thiết bị lại đổi thành cái tối tân nhất.
Nên lặn xuống cũng được sâu hơn.
Tối ngày thứ sáu, nhiều người đã có thể lặn được rất sâu.
Nếu thuận lợi thì sang ngày thứ bảy thì có thể đến được độ sâu của máy thăm dò.
Tôi đau đầu.
Trong phó bản lần này, tộc nhân ngư không hề có ác ý, họ sinh hoạt ở tận đáy biển sâu, không đụng đến loài người, nhân loại cũng không nên đến trêu chọc bọn họ mới đúng.
Nếu thật sự đụng độ, sẽ rất phiền.
Tôi vô thức nhìn ra cửa.
Quả nhiên nghe được một vài động tĩnh.
Bạn trai nhân ngư vừa dính người vừa phiền phức của tôi lại đến.
Anh ấy dễ dàng tránh được tuần tra của người trên tàu, cũng lách hết đám máy móc đo lường.
Kéo cái đuôi cá vào phòng tôi.
Vùng biển này có từ trường đặc trưng, những gì mắt người nhìn thấy, hay cả chỉ số đo lường của máy móc đôi khi cũng không đáng tin.
Giữa đại dương bao la, nhân loại thế mà lại vọng tưởng chiến thắng được con cưng của biển cả.
Tôi thở dài, lấy khăn lau thân trên ướt sũng của Cố Mặc Trì.
Nhân ngư không thể sống thiếu nước, còn phải là nước biển, anh ấy phải thường xuyên về biển truyền nước.
Lần nào tới tìm tôi cũng ướt nhẹp, tôi cứ phải lau khô nửa thân trên cho ảnh, nếu không cả người tôi đều dính nước. Thật ra, nguyên nhân chủ yếu là… nước cứ trượt dài từ múi bụng đến tuyến nhân ngư của ảnh, rồi xuống nữa xuống nữa, làm người ta rất là ấy!
Thế mà Cố Mặc Trì còn dụi đầu vào cổ tôi cọ tới cọ lui.
Vảy trên đuôi cứ khép vàp mở ra vì vui sướng, nhìn như đang thở vậy.
Tôi nhìn cái đuôi dài của anh ấy, nó lớn lắm, kéo dài ra có khi còn cao hơn trần nhà.
Nếu là dưới biển, cái đuôi này chỉ cần quẫy nhẹ một cái thì có thể giết được không ít người.
Anh ấy mà không phải bạn trai tôi, thì khi đối mặt với một sinh vật nguy hiểm nhưng đầy mê hoặc như vậy.
Tôi chắc chắn sẽ sợ hãi lắm chứ không như lúc này.
Nhưng trên thế giới này làm gì có nếu như.
Tôi xoa đầu anh ấy, hỏi: “Nhân ngư mấy anh sống ở một nơi như thế nào?”
“Một chiến trường chém giết nhau thật lớn.”
Tôi hơi ngạc nhiên, theo như lời anh ấy nói thì nhân ngư là giống loài vô cùng bạo lực, vẫn luôn sinh hoạt như một bộ lạc thời viễn cổ.
Đối với mấy người trên cạn, bọn họ khinh không thèm phản ứng.
“Vậy sao anh lại lên đây?”
Người nọ đặt tay lên ngực tôi.
Tôi vuốt tay anh ấy: “Không được sờ thì chớ có sờ!”
Người nọ sửng sốt, vô tội lôi cái dây chuyền trong cổ áo tôi ra.
“Có một cảm giác thu hút tôi đến đây.”
“Ban đầu tôi tưởng là mặt dây chuyền này.”
“Sau đó lại phát hiện, là em.”
Tôi chịu thua, đỏ mặt nói: “Đúng là dù anh có biến thành cái gì, thì lúc tán tỉnh cũng làm em đỏ mặt.”
Anh ấy nói: “Hôn nhẹ tôi đi?”
Hiếm lắm tôi mới chủ động dâng hiến nụ hồn, vốn là chỉ chạm một cái, nhưng lại bị anh ấy đè lại, hôn sâu.
Đúng lúc này, con tàu bỗng chấn động kịch liệt.
Đồ trong phòng đổ vỡ hết.
Tôi được mỹ nhân ngư ôm vào trong ngực.
Kinh ngạc: “Em lại gặp ảo giác?”
Anh ấy không trả lời tôi.
Trong bồn tắm mờ ảo, cái đuôi xinh đẹp quấn chặt lấy tôi.
Nước trong bồn sóng sa sóng sánh.
Người nọ cắn môi tôi, mê hoặc:
“Tôi không muốn tách khỏi em.”
“Nhốt em dưới đáy biển, vĩnh viễn bên cạnh tôi, được không?”
13.
Trên tàu vang lên tiếng báo động khẩn cấp.
Tôi vất vả dỗ dành nhân ngư cục cưng, vừa ra khỏi phòng đã thấy một con cá mập răng cưa khổng lồ đang va chạm vào thân tàu.
Tàu đã có dấu hiệu rạn nứt.
“Mau rời khỏi nơi này, không đợi được nữa!”
“Thuyền trưởng, thuyền trưởng đâu!”
“Thuyền trưởng bị… ký sinh rồi!”
“Cái gì?”
Thuyền trưởng xuất hiện trước mặt mọi người, trên cổ có một khối u lớn, mạch máu đen lan tràn trên mặt.
Ông ta nói: “Một đám nhu nhược! Nếu tìm không được nhân ngư, các người đừng hòng sống sót rời khỏi đây!”
Vẻ mặt ông ta dữ tợn, thân thể đã bắt đầu dị hoá.
Thân tàu rung lắc kịch liệt, người chỉ huy cao nhất trên tàu lại biến dị.
Lúc này đây, trước sau đều là địch.
Tôi nhặt cây súng lục thuỷ thủ đánh rơi, vụng về nạp đạn.
Thứ đồ chơi này đó giờ mới thấy trên phim ảnh, dùng không quen tay lắm.
Hai phát đạn vào chân và bụng thuyền trưởng, làm ông ta bị thương nhẹ.
Tạ Mai lo lắng hét lên: “Khương Tảo, tránh ra!”
Tôi là người phản ứng nhanh nhất nên bắn thuyền trưởng đầu tiên, ông ta thấy vậy vọt về phía tôi, tốc độ cực nhanh.
Tôi khó khăn tránh được.
Nhân cơ hội né sang một bên, chụp lấy cây búa đợi ông ta nhào đến, chém qua.
Sau khi biến dị, thể chất của thuyền trưởng cũng được nâng cao, cây búa đập vào vai cũng chỉ làm ông ta khựng lại một chút.
U ám nhếch môi cười: “Đến lượt tôi.”
Ngay lúc nắm đấm của ông ta sắp nện vào mặt tôi.
Mặt biển phẳng lặng bỗng dưng dậy sóng.
Tay ông ta thế mà bị sóng biển ngăn lại!
Tôi nghe tiếng xương cốt nát vụn.
Búa đập vào người cũng không khiến ông ta gãy xương, nhưng nước biển kết thành tường lại có thể làm được.
Tôi có cảm ứng, quay đầu về phía không xa.
Có một nhân ngư biếng nhác dựa người trên lan can bảo hộ.
Ngón trỏ vừa nâng lên.
Sóng biển như hoá thành núi nặng ngàn cân, đổ ập xuống người thuyền trưởng.
Bên cạnh tiếng thét chói tai của thuyền trưởng.
Lần đầu tiên tôi nghe được giọng hát của nhân ngư.
Nương theo gió biển truyền về phía xa.
Hay vốn từ phương xa truyền đến.
Sóng biển dập dờn theo tiếng hát.
Tựa một khúc tán ca thần bí thăng trầm.
Trang nghiêm lay động.
14.
Trước khi chết, thuyền trưởng gặp được nhân ngư mà ông ta khao khát cả đời.
Cái giá rất đắt, chết cũng rất thảm.
Con tàu đã sắp bị cá mập đâm thủng, nước không ngừng tràn vào, không lâu nữa nó sẽ chìm.
Tôi bị nhân ngư ôm đi mất.
Mãi sau này mới biết, con tàu vốn đã mất phương hướng từ lúc tiến vào vùng biển sâu.
Thuyền trưởng cho rằng tàu vẫn đang ở vị trí ban đầu, ai biến biển rộng đã sớm đẩy con tàu đến một vùng biển khác, vùng biển có nhiều quái vật sinh sống nhất.
Sắp đến giờ kết thúc phó bản.
Tạ Mai chỉ cần bảo đảm an toàn trước khi con tàu hoàn toàn chìm xuống đáy biển, là có thể vượt ải thành công.
Tôi ôm cổ mỹ nhân như, hôn bẹp lên mặt người nọ: “Bắt em ra khỏi thuyền, định nhốt em dưới đáy biển sâu thật à?”
“Duới đáy biển không có ánh mặt trời, hẳn là em không thích, nên tôi đổi ý khác.”
“Ý gì?”
Anh ấy nói: “Ngẩng đầu, nhìn lên trời.”
Tôi tò mò ngước lên.
Nơi chân trời màu cam, phía xa có cầu vồng lấp lánh, bên dưới là biển xanh êm dịu.
Như là khung cảnh của một giấc mơ đêm đềm.
“Món quà chia tay dành cho em. Tôi rất chờ mong lần gặp mặt sau này.”
Lần này, anh ấy hôn tôi rất dịu dàng.
Dưới cầu vồng, xa xa là con tàu đang từ từ chìm xuống.
Trong mắt loài người, chiếc tàu là một vật thể khổng lồ.
Nhưng giữa đại dương mênh mông, nó cũng chỉ là một món đồ vô cùng nhỏ bé.
Hải dương thần bí, không dung thứ cho sự tò mò quá mức.
Về vương quốc nhân ngư bị lãng quên, lại lần nữa giấu mình trong truyền thuyết, tránh khỏi dục vọng khó lường của nhân loại.
“…”
Sau khi ra khỏi phó bản, tôi ngẩn ngơ một hồi.
Có lẽ là đã đắm chìm trong phó bản quá lâu.
Giờ Cố Mặc Trì không ở cạnh mình, tôi lại thấy không quen.
Tôi nhớ tới sảnh nhiệm vụ Tạ Mai nhắc đến.
Bên tai lại nghe âm thanh điện tử.
“Chúc mừng người chơi thành công vượt qua phó bản [Vương quốc nhân ngư bị lãng quên], phó bản tiếp theo [Tiêu cục vận chuyển tử thi] một tuần sau bắt đầu, vui lòng chuẩn bị sẵn sàng”