Bạn Trai Tôi Là Boss Lớn Trong Trò Chơi Kinh Dị 7
Chương 4
Cổ tôi xuất hiện một dấu hôn hình trái tim.
Giống như có người cố tình mút ra vậy.
Tôi nhìn thiếu niên xinh đẹp lạnh lùng bên cạnh.
Cậu nhóc chớp mắt nhìn tôi, trông rất vô tội.
Ngày thứ tư, gã chủ nhà bước lên tầng ba một lúc lâu không thấy xuống.
Thời cơ đã tới, bọn tôi quyết định xuống tầng một thăm dò.
Lúc xuống lầu, anh trai đeo kính kéo tôi sang một bên thì thầm:
“Cô có thấy Áo Tư rất kỳ lạ không? Nó cứ quấn lấy cô, cô nhất định phải cẩn thận đó.”
Tôi gật đầu, nhìn sang Áo Tư.
Hiếm khi thấy cậu nhóc yên lặng, đã im là sẽ không nhúc nhích luôn, giống một con búp bê.
Tôi như cảm nhận được gì đó, liếc nhìn con búp bê trong túi.
Con búp bê trong túi vẫn luôn im lặng.
Chúng tôi cẩn cẩn thận thận bước xuống tầng dưới.
Tôi thử mở cửa chính, nhưng nó đã bị khoá, làm cách nào cũng không mở được.
“Lối ra không ở đây.” Tôi dừng lại, đột ngột nói.
“Ah?”
“Anh có nhận ra, cả căn nhà này, không hề có gương không?”
Anh trai đeo kính mở to hai mắt.
“Ý cô là, chiếc gương mới là lối thoát thực sự?”
“Rất có khả năng.”
Tôi nhớ ra rồi.
Hôm đầu tiên chui xuống gầm giường, thật ra tôi còn nhìn thấy một dòng chữ nhỏ khác nữa.
“Chiếc gương bị giấu rồi.”
Có điều lúc ấy câu này máu người che mờ.
Lúc đó tôi đọc nhưng không hiểu, giờ thì tự dưng thông suốt rồi.
Anh trai đeo kính hưng phấn hẳn lên: “Tôi biết! Trong phòng thay đồ ở tầng ba có một cái gương, có một tấm vải đỏ phủ lên. Lúc ấy tôi vội tìm manh mối, thấy kỳ lạ nên không vén lên xem.”
“Mau lên tầng ba!”
Trên đường lên lầu, tôi gặp bà chủ nhà.
“Áo Tư? Con ở đây à, mấy người này là bạn con hả?”
Nữ chủ nhà không hung tàn như chồng mình, cô ta chỉ mỉm cười gọi bọn tôi qua đó.
“Mấy đứa đói rồi nhỉ, qua ăn cơm đi.”
Cô ta đang bưng một nồi canh, đặt cái “cạch” lên bàn.
Mùi thịt thơm nồng tản ra.
Tôi định rút dao ra, nhưng tay lại bị Áo Tư nắm chặt.
Cậu nhóc kéo tôi qua đó.
Anh trai đeo kính cũng thận trọng bước qua.
Bà chủ nhà mỉm cười dọn chén đũa cho chúng tôi.
Bọn tôi ngồi ở bàn ăn.
Nồi canh nhìn rất bình thường, đó là nếu như không có ngón tay người nổi lềnh bềnh bên trong.
Món canh thịt do chủ nhà làm thật sự ăn được à?
“Ăn đi, sao lại không ăn.”
Bà chủ thấy chúng tôi không ngồi đó, chân tay bắt đầu vặn vẹo, đôi mắt cũng trở nên u ám.
Tôi cố ý làm rơi đũa.
Lúc tôi cúi xuống nhặt đũa, con búp bê trong túi chợt rơi ra ngoài.
Bà chủ nhà hét lên, dường như con búp bê khiến bà ta sợ hãi.
Lợi dụng lúc này, tôi dùng mắt ra hiệu: “Ra tay!”
Anh trai đeo kính đã đứng sau lưng bà chủ tự lúc nào.
Anh ta lấy dao đâm vào tim bà ta.
Chủ nhà ngã xuống đất, bà ta vẫn cố đứng dậy nhưng bị người đàn ông đeo kính đâm thêm vài nhát nữa.
Tôi lấy tay che mắt Áo Tư “Đi lên lầu!”
Đi được nửa đường, gã chủ nhà đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt chúng tôi, tay cầm một chiếc rìu.
“Ối!”
Bọn tôi bị gã ta chặn giữa cầu thang.
Gã ta mỉm cười: “Cuối cùng cũng tìm được mày, chuột nhắt.”
Áo Tư, con người im lặng khác thường cả ngày nay chắn trước mặt tôi: “Đừng tổn thương chị ấy.”
“Vậy con có muốn làm búp bê của ba không?”
“Chỉ cần ông không làm tổn thương chị ấy, tôi sẵn lòng.”
Gã chủ nhà cười lạnh: “Tới đây.”
Tôi nắm chặt tay Áo Tư, “Đừng qua đó.”
Áo Tư nhìn tôi, đôi mắt đẹp của cậu thiếu niên ánh lên vẻ cau mày của tôi.
Hình như cậu nhóc chợt cong môi cười.
Giây tiếp theo, gã chủ nhà đột nhiên xông lên, chém người.
Áo Tư đứng trước mặt tôi, lưng bị chém rất nặng.
Đồng thời, con dao của tôi cũng đâm vào bụng gã chủ nhà.
Gã nheo mắt lại. Vết dao này không hề hấn gì đến gã.
Nhưng không ngờ rằng người chơi lại xuất hiện khắp mọi nơi.
Phối hợp với tôi, khiến tên chủ nhà bị thương nặng.
“Mọi người lên lầu đi! Lối ra ở tầng ba!”
Người đàn ông đeo kính nói, lúc này mới phát hiện tôi đã bế Áo Tư đang bị thương lên.
Anh ta không đồng tình: “Khương Tảo, người này chỉ là nhân vật trong game thôi, không sao cả đâu, giờ mình đi lên tìm cửa ra!”
“Mặc kệ tôi, đi đi.” Cậu thiếu niên rít lên, vùng khỏi tay tôi, giọng nói có chút yếu ớt.
Người đàn ông đeo kính không nhịn được, kéo tôi lên tầng ba.
Chiếc gương ban đầu trong trong phòng thay đồ tầng ba đã biến mất.
“Gương đâu!”
Một người chơi đập trán: “Đêm qua tôi thấy một con quái vật chuyển cái gì đó lớn lắm xuống tầng hai. Bạn tôi cũng chết lúc đánh nhau với nó. Không lẽ cái đó là tấm gương?”
Bọn tôi lại đi xuống cầu thang đến tầng hai, Áo Tư vẫn đang ngồi đó một mình.
Bà chủ nhà bị đâm vào tim, gần như động đậy nổi, đang cố lê lết lên cầu thang, bà ta kéo theo một vệt máu dài, đã gần đến chỗ Áo Tư.
“Thấy rồi!”
Đúng lúc đó, một người chơi tìm thấy một tấm gương ở góc hành lang, thành công bước vào trong gương.
“Có lối ra thật!”
Người đàn ông đeo kính thở phào nhẹ nhõm: “Tuyệt.”
Thấy tôi không ngừng nhìn về phía cầu thang, anh ta cau mày, nói nhỏ:
“Khương Tảo, nó cố ý hết đó, nó đang chơi đùa tụi mình, đâu phải cô không biết, đi thôi!”
Tôi biết Áo Tư cố tình làm vậy.
Đầu óc cậu ấy biến đổi liên tục, những thứ bọn tôi đang gặp phải bây giờ, kể cả việc nhóc ấy cố tình khiến mình bị thương, rất có thể đều chỉ là một trò đùa.
Nhưng tôi có một linh cảm.
Nếu rời khỏi đây chắc chắn tôi sẽ hối hận.
“Tiền bối, anh đi trước đi.”
Tôi đi ngược về phía cầu thang.
“Khương Tảo, cô làm gì đó!”
Tôi không trả lời.
Tôi đã có sẵn câu trả lời trong lòng mình.
Ngay cả khi tôi quên mất hình dáng của Cố Mặc Trì, nhưng cảm giác mà anh ấy mang lại là không thể nhầm lẫn.
Áo Tư chính là Cố Mặc Trì.
Là anh bạn trai mất trí nhớ của tôi, là boss lớn của phó bản kinh dị này.
Lúc Áo Tư thấy tôi kiên định bước về phía anh ấy, đôi mắt anh chợt tối sầm đến đáng sợ.
Người đàn ông đeo kính vẫn cố thuyết phục tôi, lại bị thứ gì đó đẩy mạnh vào cửa.
“Em không đi à?”
Giọng của Áo Tư thay đổi, trầm trầm, cất chứa một tia mong đợi kín đáo.
Nữ chủ nhà cố lết lên cầu thang đã biến mất từ lâu.
Dường như chỉ còn mỗi hai người bọn tôi trong phòng.
“Ừ.” Tôi nhìn anh ấy.
“Tại sao?”
“Bởi vì không muốn thấy anh không có ai giúp đỡ, muốn ở lại bên cạnh.”
Áo Tư chớp mắt, anh khóc, chảy ra huyết lệ đỏ bừng.
Tôi thay anh lau nước mắt.
Anh dụi đầu vào cổ tôi và hít một hơi thật sâu.
“Em tự nói đó.”
7.
Nhật ký của Áo Tư:
Ba mẹ tôi thường xuyên gây gổ, chửi bới lăng mạ nhau, và cả đập phá đồ đạc.
Họ cũng không thèm để ý có làm tôi bị thương không.
Tôi từng tự rạch tay để thu hút sự chú ý của họ.
Nhưng chẳng ai quan tâm đến vết thương của tôi.
Lúc đó tôi mới biết, họ chẳng yêu tôi chút nào.
Nhưng tôi lại thích những vết thương, chúng làm tôi đau, tôi rất thích cảm giác đó.
Tôi bắt đầu mổ xẻ thi thể động vật, như chim, chuột, rắn này.
Không lâu sau, ba mẹ tôi phát hiện.
Họ nhìn tôi như thể đang nhìn một con quái vật.
Rốt cuộc họ cũng chịu nhìn tôi rồi.
Tôi ngày càng trầm trọng hơn.
Họ sợ, gọi bác sĩ đến khám, rồi nhốt tôi vào một căn phòng tối.
Tôi bị giam trong đó tám năm.
Mỗi ngày tôi đều dùng ngón tay vẽ một đường lên tường.
Trên tường ngày càng có nhiều vết xước, tôi cũng biết mình ngày càng trở nên bất thường.
Sau đó, tôi điên cuồng đập cửa, lấy ngón tay cào tường, đầu ngón tay tôi dính đầy máu.
Họ vẫn thờ ơ.
Nhưng đến khi tôi tự tử, lần nào họ cũng cứu tôi lại.
Họ dẹp hết mọi thứ có thể làm tổn thương tôi.
Tôi tưởng ba mẹ không muốn tôi chết, là cuối cùng họ cũng yêu tôi.
Sau này mới biết, mẹ tôi đang mang thai một đứa trẻ khác.
Họ rất thích đứa bé này.
Nhưng em ấy lại bị bệnh tim.
Hóa ra lý do họ không để tôi chết, là vì trái tim này của tôi.
Tim tôi bị giải phẫu, đổi cho em trai.
Da tôi bị lột ra, làm thành một con búp bê, và vẫn bị nhốt trong phòng tối.
Họ nói làm vậy thì cả gia đình sẽ được đoàn tụ.
Bọn họ vĩnh viễn giam cầm tôi.
Nhưng họ chưa bao giờ tưởng tượng được rằng tôi, người đã trở thành búp bê, cuối cùng cũng biến họ thành búp bê.
Họ ghét tôi, sợ tôi.
Lẽ ra tôi nên thấy khoái trá.
Nhưng trái tim tôi vẫn lạnh lắm, và đau nữa.
Tôi thấy như mình đang thiếu một cái gì đó.
Có phải là thiếu trái tim bị móc ra khi ấy không, hình như cũng không phải.
Cho đến khi tôi gặp người ấy.
Một người chơi.
Người ấy bất tỉnh trong căn phòng nơi tôi bị nhốt khi trước.
Căn phòng này lạnh lẽo ra sao, tối tăm cỡ nào, không ai rõ hơn tôi.
Người ấy gầy như vậy.
Thôi kệ.
Lỡ vừa vào đã chết thì chẳng vui tí nào.
Tôi miễn cưỡng trải một tấm thảm ấm áp trong phòng.
Đợi rồi lại đợi.
Sao người ấy vẫn chưa tỉnh?
Tôi điều khiển con búp bê, xoa vào mặt em ấy.
Sao mà mềm thế.
Xoa cái nữa xem.
Mềm lắm luôn.
Hình như tôi nghiện rồi.
Em ấy sắp tỉnh.
Tự dưng tôi thấy chột dạ, ngã thẳng xuống thảm giả chết.
Lúc tỉnh dậy, em ấy vấp phải tôi.
May mà có thảm, nếu không té vậy sẽ đau lắm.
… Đợi đã, em ấy té đau thì liên quan gì đến tôi.
Thấy em ấy mò mẫm vất vả trong bóng tối.
Tôi nổi lòng từ bi thả một hộp diêm trong góc phòng.
Nhưng em ấy có vẻ sợ tôi.
Nhìn tôi đáng sợ lắm à?
Nhưng tôi vẫn lấy hình người tiếp cận em.
Em ấy nói em đến đây để cứu tôi.
Đồ lừa đảo.
Rõ ràng là em ấy muốn gì đó ở tôi.
Tôi ghét nhất là bị lừa, nhưng lạ thay, tôi lại không thể giết em.
Em ấy thắt một chiếc nơ bướm lên cổ tay tôi.
Tôi chưa từng thấy cái nơ nào dễ thương đến vậy, chết tiệt.
Tôi rất xoắn xuýt.
Chỉ có thể khiến em ấy lộ rõ bộ mặt thật.
Đối mặt với lằn ranh sống chết, chắc chắn em ấy sẽ bỏ rơi tôi.
Chỉ khi em ấy lộ vẻ ích kỷ, tôi mới có hứng thú giết em.
Chưa đạt được mục đích, không thể để em ấy chết.
Cũng không thể để em ấy đói.
Em ấy thích ăn gì nhỉ?
Bánh ngọt, khoai tây chiên, bánh quy?
Đều là những thứ lúc nhỏ tôi muốn ăn nhất.
Thấy em ấy ăn uống hớn hở như vậy, tôi còn vui hơn cả em.
Tôi không kiềm được, cắn nhẹ vào cổ em ấy lúc nửa đêm.
Mềm mềm, thơm thơm.
Tôi thấy mình hơi là lạ.
Dường như người chơi này có một mê lực đặc biệt với tôi. Tâm trạng tôi lúc nào cũng phập phồng vì em.
Tôi phải giữ khoảng cách với em ấy cho đến khi đạt được mục đích.
Kế hoạch rất thành công, bọn họ bị tôi lừa xoay vòng vòng.
Cuối cùng, lúc họ tìm được lối ra, em ấy thật sự đã lên lầu.
Em ấy bỏ lại tôi.
Em ấy thực sự đã bỏ rơi tôi.
Sao em ấy lại rời bỏ tôi!
Lẽ ra tôi nên giết em ấy.
Nhưng tôi không muốn động đậy, thay vì giết chóc, tôi càng cảm thấy lạc lõng và buồn khổ nhiều hơn.
Tựa như có tảng đá đè nặng lên người, rõ ràng tôi không có tim, nhưng sao lại thấy khó chịu thế này.
Nhưng điều bất ngờ là.
Em ấy đã quay lại..
Em ấy đến gặp tôi, nói muốn ở bên tôi.
Em ấy thực sự… bằng lòng ở lại bên tôi?
Ở cạnh một con búp bê u ám không có trái tim?
Trong khoảnh khắc đó.
Tôi hiểu ra.
Em ấy là người đến cứu vớt tôi.
Em là sự cứu rỗi của tôi.
08.
Cố Mặc Trì phiên bản Áo Tư là một con búp bê kiêu ngạo quấn người.
Nhưng đến ngày cuối cùng của phó bản, anh vẫn để tôi đi.
Ngày phải đi, cả người anh ấy cứ quấn chặt lấy tôi.
Tôi ngờ rằng đã có lúc nào đó anh muốn giữ tôi ở đây mãi mãi.
Nhưng vì lý do gì đó mà nhịn xuống.
“Anh là duy nhất trong lòng em đúng không?”
Anh ấy cứ hỏi mãi.
“Duy nhất.”
Anh cười, con búp bê trên vai cũng cười theo.
Dù biết người trước mặt sẽ không hại mình, nhưng cảnh này vẫn khiến tôi sợ hãi kiểu gì ấy.
Anh nhìn tôi: “Em mà còn nói vậy nữa, anh không cho em đi đâu.”
Tôi nhấn mạnh: “Có một không hai.”
Anh chợt kéo tôi vào lòng.
“Em là trái tim anh. Dù em có đi mất, anh cũng sẽ tìm thấy em.”
Sau khi rời khỏi phó bản, tôi lại xuất hiện ở sảnh trò choi.
Không biết là chuyện gì, nhưng đang có rất nhiều người tụ tập ở trung tâm hội trường.
Cùng lúc đó, một giọng nói điện tử lại vang lên bên tai tôi:
“Chúc mừng người chơi thành công vượt qua phó bản “Ngôi nhà búp bê”. Phó bản tiếp theo của “Cuộc gọi ma” sẽ bắt đầu sau một tuần nữa. Vui lòng chuẩn bị sẵn sàng—”