Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Bạn Trai Tôi Là Boss Lớn Trong Trò Chơi Kinh Dị: Cuộc Gọi Ma

Chương 4



09.
Thức dậy lần nữa, lại có người xảy ra chuyện.

Lần này là trực tiếp mất tích, cả thi thể cũng không thấy đâu.

Không người chơi nào dám hành động thiếu suy nghĩ, lúc làm nhiệm vụ càng thêm cẩn thận.

Hôm nay tôi phải giao sữa bò cho một thiếu niên.

Cửa mở, một thiếu niên ướt nhẹp xuất hiện trước mắt, nhìn tôi chằm chằm.

Tôi sờ mặt: “Trên mặt tôi dính gì hả?”

Thiếu niên chẳng nói chẳng rằng, chỉ ôm thùng sữa bò trong tay tôi vào nhà.

Rồi đóng cửa.

Không hiểu nổi.

Nhưng mà nhan sắc của em trai này không tầm thường nhé, dậy thì xong chắc chắc sẽ là kiểu con gái thích nhất luôn.

Bị cái ánh mắt hơi hung hăng thôi.

Cứ thấy quen quen.

Chờ đã!

Động tác quay lưng đi của tôi khựng ngay lại.

Có khi nào người đó là…

Tôi gõ cửa.

Cửa lại mở.

“Chuyện gì?”

Thiếu niên ấy cuối cùng cũng chịu mở miệng, giọng thiếu niên trong trẻo, hơi khàn khàn do vỡ giọng.

Tôi vội sờ trán: “Tôi hơi choáng đầu, vào nhà cậu nghỉ chút được không?”

“Muốn vào thật à?”

Thiếu niên đẹp trai khác thường đó nhìn tôi, tôi gật đầu, tự giác bước vào.

Còn biết ý đóng cửa lại.

Mới đóng cửa đã hối hận.

Ban nãy thân hình cậu thiếu niên bị cánh cửa che khuất, tôi không thấy hết.

Giờ mới thấy, sau lưng thiếu niên có rất nhiều xúc tu, gần như là lấp đầy cả phòng.

Bọn chúng đang giơ nanh múa vuốt trên không.

Nhất là sau khi thấy tôi đi vào, cứ như là trúng thuốc kích thích, cứ hùng hổ xông tới cạnh tôi.

Lực công kích thị giác siêu mạnh.

Giờ tôi chạy ra ngoài còn kịp không?

“Muộn rồi.”

Thiếu niên nhận ra ý định của tôi, khuôn mặt lạnh nhạt từ nãy đến giờ chợt cười, mà là cười lạnh. Một cái xúc tu bò lên cổ tay tôi, kéo cả người tôi qua đó.

“Nói thích bọn chúng lắm mà?”

“Hay là, lừa tôi, thật ra thì em sợ chúng?”

Tôi vội trấn an cậu thiếu niên: “Nếu sợ em đã không vào.”

Ai thấy cả phòng xúc tu như vậy cũng cần phải có thời gian phản ứng thôi.

“Lần này nhìn anh trẻ ghê,” Tôi nhéo mặt Cố Mặc Trì, “Sao cả người ướt nhẹp vậy?”

Tôi đi tìm khăn lau cho anh ấy, lau cỡ nào cũng không khô.

Lau khô là nước lại xuất hiện.

Cuối cùng, tôi từ bỏ, trực tiếp nhào vào trong ngực Cố Mặc Trì:

“Tươi ngon mọng nước cũng được.”

Cố Mặc Trì cứng người, rồi lại mềm ra: “Thật sự không ghét tôi thế này?”

“Sao tự nhiên thần chết không tự tin vào bản thân vậy ta?”

Tôi hôn anh ấy.

“Em nhắm mắt lại đi.” Anh ấy trong sáng đến không ngờ.

“Không nhắm, muốn nhìn à.”

Cố Mặc Trì chịu thua.

Ôm tôi, hôn tôi, lần này rõ ràng là không ngây thơ như trước.

Cuối cùng, chân tôi mềm nhũn trở về phòng.

Lúc đi ngang phòng khách, thấy cái điện thoại bàn màu đỏ giữa phòng, tôi chợt nhận ra, cuộc gọi mấy ngày nay toàn là gọi cho điện thoại trong phòng riêng.

Còn cái điện thoại ở phòng khách này, chỉ đổ chuông vào ngày thứ nhất.

Bước chân tôi ngừng lại, quỷ thần xui khiến làm sao mà lại bước tới gần nó.

Không biết có phải trùng hợp hay không.

Chiếc điện thoại lại vang lên ngay lúc này.

Đầu dây bên kia, là giọng của người phụ nữ gọi tôi hôm thứ nhất.

“Cứu tôi với, chở tôi đi bệnh viện, tôi sắp… sắp sinh, đau quá, chở tôi đi…”

Lại sinh à?

Tôi vội cúp máy, định ra ngoài.

Nhưng lại phát hiện cảnh tượng xung quanh thay đổi.

Không biết tôi đã nằm trên đất tự lúc nào, bụng sưng phồng to lên, cả người đầy máu.

Bụng đau tới mức phải cắn chặt răng.

Chuyện gì đang xảy ra!

Tôi không hiểu nổi tình hình bây giờ, chỉ có thể kéo lê cơ thể nặng nề, trở về phòng.

Nhưng sức lực càng ngày càng yếu, tôi thấy sự sống trong người đang mất dần đi.

Tôi sắp chết à?

Tôi thầm gọi tên Cố Mặc Trì trong lòng.

Lúc tôi nghĩ mình sắp chết, trên người lại bỗng không còn chút đau đớn nào nữa.

Lúc mở mắt ra, thấy mình vẫn còn đứng trước cái điện thoại bàn màu đỏ quý quái.

Tôi vẫn còn sợ hãi, vội ôm ngực trở về phòng.

Cảm giác đau đớn ban nãy cứ như mình đã thật sự trải qua.

Lúc tôi đang suy tư, ngoài phòng chợt vang lên một tiếng thét.

Tôi ra ngoài, phát hiện có một người chơi nam thế mà đang thắt cổ trong phòng khách, may mà có một người chơi khác bước vào đúng lúc nên cứu kịp.

Người nọ vẫn chưa hoàn hồn: “Ban nãy tôi nghe trong phòng khách có tiếng chuông điện thoại nên tới xem thử. Ai ngờ không điều khiển được bản thân, cứ như biến thành một người khác, không khống chế được muốn đi treo cổ!”

Cho nên, sau khi nghe thấy tiếng chuông điện thoại, sẽ xuất hiện ảo giác.

Ảo giác này, là chuyện mà những người gọi điện thoại cho mình lúc trước từng trải qua ư?

Tôi lên lầu, tìm nhà của người phụ nữ kia.

“Nay chị tới làm gì? Không sợ tôi giết chị à?!”

Cô bé Lệ Lệ quỷ dị nằm trên bụng mẹ mình, cất giọng u ám hỏi. Con bé còn đang định nói thêm gì đó, bỗng im re.

Con bé nhìn theo cái tay đang xoa đầu nó của tôi.

Tôi: “Tự nhiên chị thấy em dễ thương lắm. Mẹ em sinh được em chắc phải vui lắm.”

“Chị định làm trò quỷ gì nữa đó?” Lệ Lệ được xoa đầu hơi mất tự nhiên, quay mặt đi, “Đừng nghĩ là khen tôi thì tôi sẽ bỏ qua cho chị.”

Mẹ con bé đã nhìn tôi một lúc lâu: “Cảm ơn, lúc sinh ra Lệ Lệ, chị thật sự thấy vui lắm.”

Lệ Lệ cũng yên tĩnh lại.

Trước khi đi, con bé đưa tôi một viên kẹo.

“Chị là người thứ hai ngoài mẹ, khẳng định sự tồn tại của tôi.”

10.
Tôi trở về phòng, không biết có phải ảo giác không mà thấy trong phòng càng ngày càng nóng.

Tôi gọi cho Cố Mặc Trì.

Anh ấy: “Đang hơi bận.”

“Bận gì?”

“Giết người.”

“…”

Xém chút là quên Cố Mặc Trì là boss của phó bản kinh dị này.

Giờ cũng nên ra tay rồi.

Anh ấy: “Nhớ tôi? Tôi qua tìm em.”

“…Không cần đâu, anh bận trước đi, em hơi mệt.”

Anh ấy: “Ừm.”

Tôi cảm giác trong chăn mình có một cái xúc tu.

Xúc tu quấn eo tôi.

Anh ấy: “Để nó ở với em.”

Ngày thứ năm, tất cả người chơi tính cả tôi, chỉ còn lại ba người.

Có một người bắt đầu sụp đổ: “Thật sự có người từng vượt qua phó bản SS à. Thậm chí tôi còn chưa gặp con quái vật thật sự nữa, tôi sẽ phải chết trong mơ hồ như mấy người kia ư.”

Một người chơi khác thì tỉnh táo hơn: “Mọi người không thấy ở đây càng ngày càng nóng hả?”

Tôi gật đầu.

Đúng là ngày càng nóng.

Đến tối hôm đó, tôi nóng tới khô môi khô lưỡi.

Nếu không ra ngoài, cho dù không bị quái vật ăn mất, cũng sẽ nóng chết trong đây.

Ngoài cửa chợt có tiếng động.

“Ra đây mau!”

Là tiếng của cô bé Lệ Lệ kỳ quái.

Tôi dán sát vào cửa: “Sao? Giờ muốn ăn chị à?”

Lệ Lệ hình như bị tôi chọc cho phát cáu: “Nếu chị không ra là chết ở trỏng luôn!”

“Chỗ này sắp cháy rồi, chị phải tìm chỗ trốn!”

Tôi nóng không chịu nổi, khó khăn đánh cược một lần, chọn mở cửa.

Cô bé vội kéo tôi đi.

Tôi: “Trốn ở đâu?”

Con bé: “Trong bụng mẹ em.”

“…”

“Chị mà vào là bụng mẹ em rách luôn.”

Lúc tôi định ra ngoài, tiếng chuông điện thoại trong phòng khách lại reo lên chói tai.

Tôi không bắt máy, nhưng đầu lại càng lúc càng choáng.

Không thấy Lệ Lệ đâu.

Tôi phát hiện mình biến thành một cụ bà lưng cong, cô đơn ngồi trên ghế sô pha.

Trong tay vẫn cầm cái điện thoại màu đỏ đó.

Trong điện thoại có người nói:

“Mẹ, năm nay tụi con cũng không về đâu, bận việc quá. Mẹ ở nhà tự chăm sóc sức khoẻ, năm sau chắc chắn tụi con sẽ về.”

Mặt trời bên cửa sổ cứ trồi lên lặn xuống, ngày ngày trôi qua.

Tôi cứ như một pho tượng đá bị cả thế giới lãng quên, từ đầu đến cuối vẫn cứ ngồi trên chiếc ghế sô pha, chờ tiếng chuông điện thoại.

Trong lòng là nỗi cô đơn khó mà miêu tả.

“Tỉnh lại đi!”

Chất giọng the thé của Lệ Lệ lại thức tỉnh tâm trí tôi.

Tôi nhìn cái điện thoại màu máu trong phòng khách.

Tiếng chuông cứ vang lên không ngừng.

Vô số ảo cảnh và âm thanh cứ xuất hiện trước mắt, vô cùng chân thật.

Đó là những oán niệm, những cuộc đời không suôn sẻ của người khác.

Hai người chơi may mắn còn sống cũng xông ra khỏi phòng, trên người có không ít vết bỏng, dường như họ đã rơi vào ảo cảnh.

Có người nắm tóc cứ như đang chịu một nỗi đau ghê gớm.

Trước khi phát điên đập đầu vào tường, anh ta tan vỡ gào lên:

“Tất cả đều là trò bịp! Kế hoạch của đám người điên kia đã bắt đầu, mẹ nó ai cũng không thể thoát khỏi phó bản đâu!”

Âm thanh xung quanh ngày càng hỗn loạn, không ngừng giày xéo thần kinh tôi.

Mãi đến khi tôi nhấc cái điện thoại màu đỏ kia lên, ngã ra đất.

Xung quanh lại trở về im ắng.

11.
Cảm giác nóng rát quanh người biến mất.

Hình như tôi đang ở trong nước.

Có tiếng người loáng thoáng bên tai, nghe không thật lắm:

“Mình phải dìm chết nó thật à?”

“Tội nghiệp thứ quái thai này làm gì, nhanh lên, sắp tới đứa tiếp theo.”

Sau đó nữa, tôi không nghe rõ.

Lại là bóng tối vô tận.

Cho đến khi.

Có một đôi tay nhẹ nhàng ôm lấy tôi, nhấc bổng tôi lên.

Một lúc lâu sau đó, tôi lâm vào trạng thái hỗn độn mơ hồ.

Lần nữa mở mắt ra.

Đã phát hiện mình nằm trên ghế sô pha trong nhà.

Tôi liếc nhìn bóng người đang bận rộn trong bếp.

Con ngươi co lại.

Bên tai có giọng nói điện tử vang lên, nhưng dường như lần này có hơi nhiễu:

“Chúc mừng người chơi thành công vượt qua phó bản , phó bản kế tiếp một tuần sau sẽ bắt đầu, vui lòng chuẩn bị sẵn sàng ——-”

Chương trước
Loading...