Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Bạn Trai Tôi Yêu Thế Thân

Chương 3



9
Camera trước cửa đã ghi lại toàn bộ quá trình Tô Miên phá hoại chiếc xe.

Cô ta không chỉ dùng son môi bôi lên xe tôi, mà còn dùng giày cao gót tạo ra mấy vết lõm trên nắp xe.

Nếu tôi kiên quyết không hòa giải, Tô Miên có thể sẽ bị giam giữ vài ngày.

Chỉ vài ngày mà thôi.

Tưởng Mặc đưa ra mức bồi thường cao hơn gấp mấy lần.

Tôi ngồi trong phòng hòa giải, phía đối diện là Tưởng Mặc, cùng Tô Miên mang vẻ mặt miễn cưỡng.

Tưởng Mặc ký vào đơn xin hòa giải, đưa cho tôi.

Đồng chí cảnh sát nói: “Cô Tô, đương sự yêu cầu cô xin lỗi.”

Tô Miên nhìn Tưởng Mặc, nét mặt đầy tủi hờn: “Em không muốn xin lỗi.”

“Tưởng Mặc, anh nói không ai có thể ức hiếp em, vậy tại sao em lại phải ngồi ở đây?”

Cô ta cúi thấp đầu, chảy nước mắt: “Có lẽ trong lòng anh, em thật sự không quan trọng bằng cô bạn thân thuở nhỏ, bất kể anh có thừa nhận hay không.”

“Tôi và anh ta đã kết thúc từ lâu rồi.” Tôi lạnh nhạt giải thích.

Tưởng Mặc hít sâu một hơi, nhìn về phía tôi một lần nữa: “Trình Hoan, tôi đã đưa tiền cho cô rồi, coi như cho qua đi.”

Mấy năm nay Tưởng Mặc thật sự là quá thuận lợi rồi.

Có cho qua hay không, làm gì đến lượt người gây chuyện nói ra?

Tôi đẩy đơn xin hòa giải trở lại, vô cùng rộng lượng nói: “Được, coi như cho qua.”

“Đưa cho tôi thêm 20% tiền bồi thường, tôi sẽ coi như chấm dứt.”

Khuôn mặt Tưởng Mặc lập tức sa sầm: “Cô…”

“Tôi cái gì, miệng bị câm thì lấy tiền bù vào.”

Tô Miên cúi thấp đầu, không nói lời nào.

Tưởng Mặc nghẹn họng, nhắm mắt lại: “Được, cứ vậy đi.”

Anh ta đưa tiền vô cùng dứt khoát.

Anh ta không thiếu tiền.

Thậm chí có thể nói là đã kiếm được đầy bồn đầy bát.

Tưởng Mặc sẵn sàng chi tiền vì Tô Miên.

Nhưng chuyện đó chẳng liên quan gì đến tôi cả, tôi có tiền là đủ rồi.

Khuôn mặt Tô Miên lặng lẽ đỏ lên, khi đi ra khỏi đồn cảnh sát, cô ta nắm lấy tay áo của Tưởng Mặc: “Xin lỗi, lỗi của em…”

Tưởng Mặc thở dài: “Không phải lỗi của em, Miên Miên, là do anh không bảo vệ em thật tốt.”

Bên ngoài trời đang mưa.

Tôi đứng dưới mái hiên, nhìn chằm chằm vào màn mưa như rèm châu, một lúc lâu sau vẫn không nói gì.

Thực sự…

Rất thú vị.

Tình cảm mười mấy năm, chỉ vài ngày ngắn ngủi, đã cạn kiệt sạch sẽ.

Tôi nhíu mày, điện thoại lại nhận được một tin nhắn.

Tôi mở lên xem, rồi lập tức đơ người tại chỗ.

“Tớ đã nói là Tô Miên và Tưởng Mặc có gì đó mờ ám rồi mà. Tớ có một người bạn mò được Weibo của Tô Miên, đây là tấm ảnh cô ta vào ngày 1 tháng 5 năm ngoái, khi đó cậu và Tưởng Mặc vẫn còn chưa chia tay đúng không?”

Trong tấm ảnh, Tô Miên khoác áo choàng tắm, tự chụp hình trước tấm gương trong khách sạn, bày ra biểu cảm vui vẻ.

“Thành đôi với đàn anh khóa trên! Anh ấy thật dữ dội…”

Trong góc của tấm gương là bóng lưng một người đàn ông quấn khăn tắm ở nửa thân dưới.

Weibo của cô ta có không ít người theo dõi, bên dưới nhiệt tình bình luận.

“Gào khóc, đã chứng kiến cả hành trình của hai người.”

“Chị em xông lên!”

“Dáng người của anh rể đẹp thật đó.”

Tô Miên trả lời: “Thể lực cũng tốt lắm [icon xấu hổ xấu hổ].”

Tôi cầm điện thoại.

Hơi nước ngấm vào tận xương.

Tay chân lạnh lẽo.

Khi ấy tôi mới ra nước ngoài chưa đến một năm, thậm chí còn chưa có thành quả.

Tưởng Mặc và Tô Miên đã ở bên nhau rồi.

Sau đó, anh ta lại mặt dày cầm lấy thành quả nghiên cứu từ chỗ tôi, xoay người trở thành người thành đạt trong nước.

Sao anh ta dám…

Tưởng Mặc đứng đằng sau gọi tôi.

“Nể tình chúng ta đã quen biết nhiều năm, cô có thể cân nhắc việc hợp tác với công ty chúng tôi.”

Tôi lui về sau một bước, cách xa Tưởng Mặc.

Một cảm giác buồn nôn cuộn lên trong dạ dày tôi.

Tôi gần như dùng hết sức lực mới có thể kiềm chế được giọng nói của mình.

Tôi lạnh nhạt nói: “Trông chừng bạn gái của anh cho kỹ, đừng đến làm phiền tôi nữa.”

“Không đâu.” Tưởng Mặc bày ra vẻ xa cách: “Sau này chúng ta chỉ nói chuyện hợp tác thôi, thế nào?”

Anh ta còn có mặt mũi nói chuyện hợp tác với tôi?

Nếu là trước kia, tôi chỉ muốn kết thúc mọi chuyện với anh ta.

Nhưng bây giờ, tôi đã thay đổi ý định rồi.

Tôi muốn khiến anh ta thân bại danh liệt.

Trời vẫn đang mưa.

Tiếng mưa tí tách khiến lòng người hoang mang.

“Trình Hoan?”

Tưởng Mặc hô một tiếng.

Tôi lắc đầu, nhẹ giọng cười nói: “Anh cảm thấy, ở trong lòng tôi, anh còn bao nhiêu độ tin cậy?”

Tưởng Mặc mím môi thành một đường thẳng, một lúc lâu sau vẫn không nói nên lời.

Tôi lấy một chiếc nhẫn được gói kín trong túi ra, ném xuống vũng nước mưa dưới chân anh ta.

“Không tìm được dịp nào để trả lại cho anh, trả hôm nay luôn vậy.”

Lúc mua đôi nhẫn này, chúng tôi vẫn chưa giàu có như bây giờ.

Chiếc nhẫn đó rất tầm thường.

So ra nó còn kém xa chiếc nhẫn anh ta đang mang trên ngón áp út.

Còn tôi đã đeo nó rất nhiều năm.

Tưởng Mặc nhìn chằm chặp vào chiếc nhẫn đôi của chúng tôi, màu môi hơi tái đi.

Thật buồn cười.

Anh ta tựa như đã nhớ lại gì đó, nét mặt lộ vẻ áy náy.

“Hoan Hoan…”

“Đừng gọi tôi như thế.” Tôi lùi về sau một bước, đứng trong màn mưa, nước mưa lập tức dội ướt người tôi.

Tưởng Mặc tiến theo một bước, nhưng cuối cùng vì Tô Miên kéo lấy nên dừng lại ở đó.

Tôi mấp máy khóe môi: “Tưởng Mặc, sau này cách xa tôi ra một chút.”

10
Khi tôi ngồi trên xe Kiều Đình rời đi, hình như Tô Miên đang tranh cãi với Tưởng Mặc.

Cô ta đứng trong mưa, giống như con ch//ó rơi vào nồi canh.

Tô Miên không ngừng đẩy cánh tay Tưởng Mặc đang ôm mình ra.

Miệng kêu gào: “Không phải anh muốn hợp tác với cô ta sao? Anh đi đi, đừng tới tìm tôi nữa. Tôi không có năng lực như cô ta, vốn dĩ tôi chỉ là một thứ đồ thay thế tôi. Cô ta dính chút mưa là anh đau lòng rồi đúng không, thế để tôi dầm mưa rồi ch//ết luôn đi…”

Giây tiếp theo, cô ta bị Tưởng Mặc hung hăng hôn hít.

Chiếc ô rơi xuống đất.

Mưa to tầm tã.

Trước cổng đồn cảnh sát có hai con ch//ó rơi vào nồi canh.

“Còn nhìn à.”

Kiều Đình mỉm cười: “Cẩn thận say xe đấy.”

Tôi lạnh nhạt dời tầm mắt đi: “Đúng là hơi buồn nôn thật.”

Anh cúi đầu cười thành tiếng: “Là lỗi của tôi.”

Giờ cao điểm buổi tối, xe cộ đông nghẹt.

Vô hình trung lại kéo dài thời gian đồng hành của chúng tôi.

“Ngày mai tôi sẽ trở về.”

Kiều Đình đột nhiên lên tiếng: “Cảm ơn món quà của em, tôi rất vui.”

Câu nói này khiến tôi ngây ngẩn.

Rất lâu sau vẫn chưa bình tĩnh lại.

Thực ra mấy ngày nay, tôi vẫn chưa quen với việc về nước.

Tôi thường mơ thấy lúc mình ở phòng thí nghiệm.

Cảm thấy nơi ấy như nhà mình.

Trong lòng tôi chợt buồn bã: “Gửi lời hỏi thăm của em tới họ nhé.”

Kiều Đình gõ nhẹ lên vô lăng, ngón tay thon dài trắng nõn.

Một lúc sau, anh nói: “Trình Hoan.”

“Vâng?”

Khoảnh khắc ấy, chúng tôi chạm mắt nhau.

Chúng tôi đều nhìn thấy một thứ gì đó đầy cố chấp trong mắt đối phương.

Kiều Đình hé môi, muốn nói gì đó, song lại chỉ mỉm cười: “Chúc em mọi chuyện đều suôn sẻ.”

“Cảm ơn, thầy cũng thế nhé.”

Ngoài cửa xe, cơn mưa lớn dần lên, những cảm xúc khó tả đó ẩn vào trong màn mưa, rồi chẳng thấy gì nữa.

11
Sau khi Kiều Đình rời đi, tôi gia nhập công ty đối thủ của Tưởng Mặc, Chủng Hợp.

Suốt nhiều năm qua, bởi vì kỹ thuật mà Tưởng Mặc nắm giữ, Chủng Hợp vẫn luôn bị chèn ép đến mức không ngóc đầu lên nổi.

Ngày đầu tiên đến làm việc, tổng giám đốc của Chủng Hợp đến đón tôi.

“Sao lại là cậu?”

Tôi vừa bước vào phòng làm việc đã nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.

Tiêu Lâm bước đến chào đón, bắt tay với tôi.

“Đàn chị, lâu rồi không gặp.”

Cậu ta có thể xem như đàn em của tôi.

Thành tích xuất sắc.

Gia đình giàu có.

Sau khi tốt nghiệp lại thừa kế công ty của mình.

Cậu ta phát triển nó đến mức có thể cạnh tranh cùng với Tưởng Mặc đã là không tệ rồi.

Mối quan hệ này giúp cho việc trao đổi giữa chúng tôi vô cùng thuận lợi.

Tiêu Lâm rót cho tôi tách trà, giọng điệu vô cùng thành khẩn: “Thật ra chị có thể cân nhắc đến việc nhập cổ phần bằng kỹ thuật, Tưởng Mặc có thể đưa ra điều kiện gì, em cũng có thể.”

Cậu ta vô cùng chân thành, thậm chí những gì cậu ta đưa ra còn nhiều hơn Tưởng Mặc gấp mấy lần.

“Tiêu Lâm.” Tôi nghiêm túc nhìn cậu ta: “Chị không nghi ngờ sự chân thành của cậu, nhưng mà, không cần thiết phải nhập cổ phần.”

“Tại sao?”

Tiêu Lâm hơi nhíu mày: “Đừng nói là chị không muốn…”

Tôi mỉm cười: “Ai mà không muốn kiếm tiền chứ, chỉ là không phải bây giờ thôi.”

“Tiêu Lâm, giúp chị một chuyện đi.”

Gần đây, tần suất Tô Miên cập nhật trang cá nhân tăng vọt.

“Quà sinh nhật đàn anh tặng cho, thật xúc động!”

“Chúc mừng sự nghiệp của đàn anh lại tiến thêm một bước mới!”

Trong khu bình luận có rất nhiều người xôn xao: “Sắp được trải nghiệm cuộc sống của một quý bà à?”

“Cười ẻ, dựa dẫm vào đàn ông đáng tự hào lắm sao?”

“Bạn bên trên cay à? Thử đưa cho bạn một người bạn trai đẹp trai giàu có đi, tôi không tin là bạn không cần.”

“Không ai tìm bạn đâu, yên tâm đi.”

“Chủ Weibo cũng giỏi mà, xinh xắn dáng đẹp, sống cũng tình cảm…”

Tô Miên cứ tiếp tục khoe khoang cuộc sống của mình hết ngày này đến ngày khác trong những lời tung hô như vậy.

Có lẽ là vì nghe nói tôi không được ưu ái sau khi gia nhập Chủng Hợp.

Người trong ngành chỉ cần nghe ngóng một chút là biết ngay việc tôi tăng ca đến tận khuya nhiều như cơm bữa.

Tô Miên bắt đầu gửi tin nhắn cho tôi.

“Chị, đừng làm việc vất vả quá nhé.”

“Phải đi ra ngoài nhiều một chút, tìm một người bạn trai, mặc dù cũng khó mà tìm được người có tiền như Tưởng Mặc.”

“Ôi, tôi vẫn thấy áy náy lắm, thật ra Tưởng Mặc có thể kiếm được nhiều tiền như vậy cũng phải cảm ơn chị, đáng tiếc là bây giờ đều dùng cho tôi rồi…”

Tôi phớt lờ những chuyện này.

Tình huống này kéo dài hơn nửa năm.

Sự nghiệp của tôi không hề phát triển.

Còn Tưởng Mặc, dựa vào việc chia sẻ “cuộc sống hằng ngày của một quý cô” mà tích lũy được không ít người hâm mộ, trở thành một hotgirl mạng có chút tiếng tăm.

Bây giờ khi mấy người bạn kia nói chuyện với nhau, không ai là không khen ngợi Tô Miên, đều nói cô ta cũng rất xuất sắc, xứng đôi với Tưởng Mặc.

Tôi dần trở nên mờ nhạt trong mắt mọi người.

Một buổi tối ngày thứ sáu không có gì đặc biệt, Tô Miên đúng giờ gửi tin nhắn đến:

“Chị, tôi có thai rồi, là con của Tưởng Mặc đó. Cảm ơn sự cố gắng của chị, đã giúp Tưởng Mặc kiếm được nhiều tiền như vậy, giờ đây em đã trở thành bà Tưởng rồi. Chị vui không? Ghen tị không?”

Cô ta còn gửi kèm một cái mặt cười toe toét.

Tôi đã giải thích với cô ta rất nhiều lần, rằng tôi và Tưởng Mặc không còn quan hệ gì nữa.

Nhưng Tô Miên không tin.

Nói thật lòng, nửa năm nay, trạng thái tinh thần của Tô Miên phát triển theo một hướng rất kỳ cục.

Ban đầu, kế hoạch của tôi vốn không bao gồm cả cô ta.

Thậm chí tôi còn nghiêm túc cảnh cáo Tô Miên đừng quấy rầy mình nữa.

Đáng tiếc, những lời tốt đẹp không thuyết phục được kẻ u mê.

Trong vài phút ngắn ngủi, cô ta bắt đầu điên cuồng quấy rối: “Có phải là chị không hiểu tiếng người không, tôi có con rồi đấy.”

“Chị còn bám lấy Tưởng Mặc làm gì nữa?”

“Tôi là bà Tưởng, là vợ cả đấy, chị có liêm sỉ hay không?”

“Chị à, nếu để tôi biết chị lại giữ anh ấy ở lại qua đêm nữa, tôi sẽ tiết lộ thông tin của chị lên mạng đấy.”

Lúc cô ta nói chuyện này, tôi đang ngồi đối diện Tưởng Mặc.

“Gần đây anh quan tâm đến Tô Miên nhiều hơn đi.”

Tưởng Mặc nghe thấy, dời ánh mắt ra khỏi mớ tài liệu, ngước lên, nhíu mày nhìn tôi: “Ừm, biết rồi.”

Tôi uống một hớp rượu vang, chống cằm: “Cô ta có bầu rồi.”

Giọng nói của Tưởng Mặc rất cứng nhắc, lờ đi: “Em uống ít rượu thôi, không tốt cho sức khỏe đâu.”

Tôi nở nụ cười, vẫy tay, nhờ người phục vụ đổi đồ uống của tôi thành nước trái cây.

Tôi vừa lau tay vừa hỏi: “Dạo gần đây, sau khi xong việc với tôi, anh đều không trở về nhà, đi đâu thế?”

Tưởng Mặc không trả lời câu hỏi đó, mà hỏi ngược lại tôi: “Tiêu Lâm chỉ nói đến chuyện này thôi à? Bản kế hoạch này hình như… chưa đầy đủ lắm.”

Đúng vậy, tôi đã lén liên lạc với Tưởng Mặc từ hai tháng trước.

Bởi vì công ty của Tiêu Lâm phát triển quá mạnh, cậu ta sẽ đấu thầu vào tháng tới, trở thành đối thủ cạnh tranh mạnh nhất của Tưởng Mặc.

Tôi chủ động đưa ra lời mời hợp tác: “Tiêu Lâm không cho tôi được nhiều thứ, tôi muốn hợp tác với anh.”

Tôi và anh ta đã quen biết nhau mười mấy năm, chơi bài tình cảm dễ như trở bàn tay.

Tình cảm ấm lên nhanh chóng.

Hàng tuần chúng tôi đều hẹn nhau ở một quán cơm Tây bí mật chỉ dành cho hội viên.

Tôi cung cấp cho anh ta một ít tin tức.

Giúp anh ta đối phó với Tiêu Lâm.

Nhưng chỉ có thế mà thôi.

Tôi khinh thường việc chen chân vào chuyện tình cảm của người khác, lại càng không bảo anh ta đi cả đêm o về.

Tưởng Mặc đã từng oán trách tôi không dưới một lần: “Biết trước như vậy thì em cứ trực tiếp hợp tác với anh đi, sao phải lằng nhằng như thế.”

Tôi xoa nắn cái trán hơi đau nhức: “Nếu đưa cả kế hoạch hoàn chỉnh cho anh, tôi sẽ bị Tiêu Lâm đưa vào t//ù mất.”

Tôi vừa nói chuyện vừa sắp xếp lại túi xách trong tay.

“Tôi đến nhà vệ sinh, anh đọc nhanh đi.”

Chương trước Chương tiếp
Loading...