Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Bạn Trai Tôi Yêu Thế Thân

Chương 4



12
Tôi vừa dứt lời, đột nhiên bị người ta đẩy ra.

Tô Miên dẫn theo mấy em gái, hùng hổ xông vào phòng.

“Chính là cô ta!”

Cô ta cầm điện thoại, nghiến răng nghiến lợi, tựa như muốn ch//ặt tôi ra thành ngàn mảnh.

Đã lâu rồi tôi mới gặp lại Tô Miên.

Cô ta đã gầy đi rất nhiều, không còn nhìn thấy vẻ xinh đẹp rạng rỡ trên mấy bức ảnh nữa.

Mắt lõm sâu, gò má hóp vào rất rõ ràng.

Toàn thân cô ta toát lên vẻ tiều tụy có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Chưa kịp nói gì, tôi đã bị mấy cô gái kia bao vây.

Những gì tôi nghe được không có gì khác ngoài một câu.

Không biết xấu hổ.

Quyến rũ người đã vợ.

Đồ hèn hạ.

May thay, nơi mà tôi đã chọn có an ninh rất tốt.

Sau một hồi hỗn loạn ngắn ngủi, bọn họ đã bị bảo vệ khống chế.

Còn tôi rơi mất mấy sợi tóc khi phản kháng lại bọn họ.

Tô Miên gào khóc như mụ đ//iên: “Mọi người mau đến đây xem này, ả bắt nạt phụ nữ có thai như thế đấy… đúng là không biết xấu hổ…”

Tôi lau vết máu trên mặt, nhìn về phía Tưởng Mặc.

Từ đầu đến cuối anh ta đều ngồi yên tại chỗ, giống hệt như đại đa số đàn ông khi bị bắt gian tại trận, không hó hé tiếng nào.

Giống như đây là chiến trường của riêng phụ nữ.

Mồi lửa vĩnh viễn không lan đến chỗ anh ta.

Tôi xắn tay áo lên, bước đến, hung hăng t//át Tưởng Mặc một cái.

Một tiếng “chát” vang lên.

Cả căn phòng lặng ngắt.

Tưởng Mặc ngây người ra, ngẩng đầu nhìn tôi với ánh mắt không thể tin nổi.

“Nhìn cái gì mà nhìn?” Tôi lạnh lùng nói: “Nếu anh muốn chúng ta tiếp tục hợp tác, thì phải nhúng tay vào bịt mõm cô bạn gái của anh lại. Nếu không thì tất cả ch//ết chung.”

Nói ra cũng buồn cười.

Hồi còn trẻ, tôi đã nhìn nhầm Tưởng Mặc.

Bị anh ta hấp dẫn.

Cam tâm tình nguyện làm đá kê chân cho anh ta.

Sau này trưởng thành rồi, chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi đã nhìn thấu bản chất của anh ta.

Con người Tưởng Mặc ích kỷ máu lạnh, chỉ biết trục lợi.

Thấy anh ta vẫn không nhúc nhích, tôi thong dong cười nói: “Tưởng Mặc, đừng quên, chúng ta đang là tội phạm thương nghiệp, nếu bị bắt là phải ngồi t//ù.”

Tô Miên không hiểu cái gì là tội phạm thương nghiệp.

Cô ta chỉ biết là tôi và Tưởng Mặc đang ở trong một căn phòng.

Chính là tình cũ không rủ cũng đến.

Thế nên cô ta quậy phá không chút kiêng dè, còn đập vỡ luôn ti vi trong phòng bao.

Nhưng Tưởng Mặc thì khác.

Cuộc đời tươi sáng của anh ta tuyệt đối không thể dừng lại tại đây.

Mấy phút còn lại, tôi trở thành người bàng quan đứng nhìn.

Tưởng Mặc vì tương lai của mình đã lao vào giữa đám người Tô Miên.

Cuối cùng trò khôi hài này kết thúc bằng một tiếng bạt tai vang dội.

Tô Miên ôm mặt, không thể tin nổi, trợn tròn mắt.

“Anh đánh em?”

Trong ánh mắt Tưởng Mặc thoáng qua một chút hối hận: “Xin lỗi Miên Miên, anh…”

Sắc mặt Tô Miên trắng bệch, được mấy cô bạn che chở đằng sau. Cô ta nhìn chằm chằm anh ta một lúc, rồi rời đi mà không quay đầu lại.

Tưởng Mặc xoay lưng lại với tôi, bóng lưng trông rất cô đơn.

Rất lâu sau, anh ta mới nói: “Trình Hoan, Tô Miên đang mang thai, không chịu được kích thích. Đây là lần cuối cùng, sau khi kết thúc, anh đưa cổ phần công ty cho em, sau này đừng qua lại nữa.”

Tôi nhấc túi xách lên, thầm cười nhạo trong lòng.

Lần nào cũng ra về từ sớm, Tưởng Mặc lại đi cả đêm không về.

Bị Tô Miên phát hiện ra, lại muốn đánh trống lảng, đổ tội cho tôi.

Nằm mơ đi.

Tôi cầm áo khoác lên, nhìn thoáng qua Tưởng Mặc.

Tôi nhẹ giọng cảnh cáo:

“Tưởng Mặc, anh tích đức một chút đi.”

Tích đức một chút đi.

Nếu không, sau này anh ch//ết, đến cả địa ngục cũng không chứa anh đâu.

13
Nửa tháng sau, cuộc đấu thầu bắt đầu.

Nhưng Tưởng Mặc lại bị bêu xấu.

Tô Miên khá có sức ảnh hưởng trên Weibo, sau khi biến mất nửa tháng lại có đăng ảnh mới.

Là vết máu bầm trên mặt và trên người.

Tin đồn Tưởng Mặc bạo hành gia đình lan tràn khắp nơi, cùng lúc đó, còn tuồn ra mối “tình thầm kín” của tôi và anh ta.

Nhất thời, tiếng mắng chửi tràn ngập trên mạng.

Tôi cũng không may mắn được bỏ qua.

Tiêu Lâm nói trong điện thoại: “Đàn chị, có bao giờ chị nghĩ rằng mình sẽ thân bại danh liệt như vậy chưa?”

Tôi nhìn tấm ảnh và Kiều Đình gửi đến. Anh đứng trên đỉnh núi tuyết trắng xóa, ngắm nhìn mặt trời mọc.

Đôi mắt màu xanh lam kia vừa hiền hòa vừa ấm áp.

Đột nhiên tôi thấy hơi nhớ anh.

Tờ lịch trên bàn lại lật sang trang mới.

Tôi dùng bút khoanh vài ngày: “Chưa từng, chị chỉ hy vọng đến ngày cậu trở thành người đứng đầu ngành, cậu sẽ thực hiện lời hứa với chị.”

“Đương nhiên rồi.” Đến giờ Tiêu Lâm vẫn không chị bỏ cuộc: “Hoặc là chị có thể cân nhắc ở lại đây…”

“Chờ sau này có cơ hội đi.”

Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, dư luận lên men nhanh chóng

Ngay cả trong giờ làm việc cũng có người chỉ trỏ vào tôi.

Thỉnh thoảng tôi lại ngây người ra nhìn tầng 19 của tòa văn phòng đối diện.

Nơi đó là phòng làm việc của Tưởng Mặc.

Hôm nay, cuối cùng anh ta cũng nhìn thấy tôi.

Tôi vẫy tay với anh ta.

Tưởng Mặc nhanh chóng gọi điện thoại cho tôi.

“Anh đã kiềm chế Tô Miên rồi, lát nữa sẽ đưa ra thông báo làm sáng tỏ, chỉ cần em đưa ra bằng chứng rằng hai ta không ở cùng nhau là anh sẽ trong sạch.”

Tại sao anh ta không tự mình đưa ra?

Bởi vì anh ta thật sự đang làm chuyện xấu.

Có điều đối tượng không phải là tôi mà thôi.

Tôi ngồi ở bàn làm việc, lười biếng vắt chéo chân, hưởng thụ hơi ấm khi nắng chiếu lên người.

“Tưởng Mặc, tôi không muốn đưa bằng chứng.”

Giọng anh ta chợt trở nên căng thẳng: “Tại sao?”

“Bởi vì tôi yêu anh mà, có đúng không?” Tôi cười nhạo: “Trình Hoan ngốc nghếch biết bao nhiêu, cho dù từng bị phản bội một lần vẫn sẵn lòng ở bên cạnh, làm trâu làm ngựa cho Tưởng Mặc.”

Câu nói này là câu mở đầu khi anh ta đang nói chuyện điện thoại với đám bạn bè của mình vào tuần trước.

Bị tôi vô tình nghe thấy.

Nếu nói Tưởng Mặc thông minh thì cũng không đúng lắm.

Bởi vì những người phụ nữ mà anh ta sẵn lòng tin tưởng đều là đồ ngu xuẩn, là kẻ yếu kém bị tình cảm chi phối.

Bản thân anh ta cũng ngu ngốc không kém.

Tưởng Mặc bị kẹt lại ở bên kia, thẹn quá hóa giận: “Trình Hoan, rốt cuộc em muốn thế nào? Chỉ cần vượt qua cửa ải khó khăn này, anh có thể cưới em.”

Đến tận bây giờ Tưởng Mặc vẫn còn nghĩ là chúng ta cùng hội cùng thuyền.

“Không cần Tô Miên à? Không cần đứa trẻ à?”

Tôi bị câu trả lời của Tưởng Mặc chọc cười, đùa anh ta như đang đùa tró.

Anh ta bắt đầu sốt ruột.

“Hoan Hoan, đừng quậy nữa, được không?”

“Không được.” Tôi đứng lên, gõ nhẹ lên cửa kính: “Tưởng Mặc, chuyện của anh, tự anh giải quyết đi.”

Cúp điện thoại, tôi nhìn thấy anh ta gần như dán lên cửa sổ để trừng trợn với tôi.

Hệt như một con thú bị giam cầm.

Khi anh ta đã bị nhốt trong lồng thì chẳng bao lâu nữa sẽ nổi đi//ên thôi.

Trận sóng gió này tạo thành tổn thất rất lớn cho Tưởng Mặc.

Tôi từ chối ra mặt làm chứng, Tiêu Lâm lại báo cảnh sát, đưa ra chứng cứ tôi và Tưởng Mặc cấu kết với nhau để ăn cắp bí mật kinh doanh.

Tưởng Mặc ở trước mặt cảnh sát thành thật khai báo anh ta đi cả đêm không về là đã đi đâu.

Chúng tôi ngồi ở phòng bên cạnh, yên lặng nghe trò khôi hài này.

Lần này, Tô Miên đã hoàn toàn sụp đổ.

Cô ta ném mạnh tờ báo cáo vào mặt Tưởng Mặc.

“Ha ha ha Tưởng Mặc, anh hay lắm…”

“Anh chưa từng nghĩ đến con của chúng ta sao?”

“Lúc anh sung sướng trên người bọn họ, có từng nghĩ đến em chưa?”

Thì ra không phải là một người, mà là tận mấy người.

Tôi cố gắng thả lỏng người, mắt đảo quanh, cố gắng nhịn cười.

Đồng chí cảnh sát vỗ bàn, nghiêm mặt: “Làm gì đấy! Tập trung vào.”

“Tôi không làm chuyện đó.”

“Không làm thì tại sao trong tay anh ta lại có tư liệu của công ty cô?”

“Tôi không biết nữa…”

Thật ra sau đó bọn họ đã nhanh chóng tìm được đoạn camera ghi lại “cuộc gặp gỡ bí mật” giữa tôi và Tưởng Mặc ngày hôm đó.

Trong lúc tôi đi đến nhà vệ sinh, Tưởng Mặc đã lục lọi túi xách của tôi.

Anh ta lấy surface của tôi ra, cắm một cái USB vào.

Là anh ta thông qua thủ đoạn phi pháp để đánh cắp bí mật kinh doanh.

Không liên quan gì đến tôi cả.

Tôi vô tội, được thả ra.

Không khéo là trời lại đang mưa.

Hình như mỗi lần tôi đến nơi này, trời đều mưa.

Tôi thích tuyết hơn.

Tiêu Lâm đứng ở trước cổng, cầm ô đón tôi.

Người đã hơn ba mươi tuổi, lại lộ ra ánh mắt hưng phấn như một đứa trẻ.

“Đàn chị, em thật sự không ngờ Tưởng Mặc lại trác táng như vậy.”

Cậu ta nói một lúc lại cười thành tiếng: “Bảy tám người, anh ta giỏi thật đấy há há há…”

Cũng đúng, dù là ai vô duyên vô cớ bớt được một đối thủ đều sẽ hưng phấn như vậy.

Cười được một nửa, cậu ta dừng lại: “Mắt chị sáng như đuốc, thế sao trước kia lại yêu anh ta? Chị khám sức khỏe bao giờ chưa?”

Tôi mỉm cười: “Đừng lo cho chị, cậu cứ lo nghĩ cách kiếm tiền đi.”

Khi vừa mới vào trường y, giáo viên đã nói với chúng tôi, rằng trước khi quan hệ phải xem được báo cáo bệnh truyền nhiễm đã.

Cho nên nhiều năm trôi qua, tôi vẫn không nóng lòng tiến hành bước tiếp theo.

Ngược lại tránh được một kiếp nạn.

Tô Miên bị sảy thai, suy sụp đến mức không còn hình người.

Cô ta ngây ngốc ngồi thừ người trên ghế đá công cộng, lấy nước mắt rửa mặt.

Tôi không muốn để ý đến cô ta, không ngờ khi đang ngang qua, Tô Miên lại gọi tôi:

“Tại sao cô không bị gì?”

Tôi cúi đầu, nhìn chiếc nhẫn cưới Tô Miên đeo trên tay, thở dài, nhét danh thiếp của một người bạn khoa truyền nhiễm vào tay cô ta.

“Mạnh mẽ lên một chút, tương lai Tưởng Mặc ra t//ù…” Tôi nghẹn ngào: “Còn cần cô chăm sóc đấy…”

Nói xong, tôi che mặt, xoay người chạy ù về phía Tiêu Lâm đang cười rồ lên.

Đằng sau truyền đến tiếng gào thét đ//iên loạn của Tô Miên.

Suýt chút nữa là bị cô ta vồ trúng rồi.

Chương trước Chương tiếp
Loading...