Bạn Trai Tôi Yêu Thế Thân
Chương 5
14
Tôi đã giao ước với Tiêu Lâm, tôi sẽ nhập cổ phần kỹ thuật, giúp cậu ta đưa công ty lên hàng đầu.
Cậu ta phải giúp tôi đóng kịch, lật đổ công ty của Tưởng Mặc.
Nhưng tôi không ngờ rằng, Tiêu Lâm đã đưa ra lòng thành lớn nhất.
Cậu ta đưa tài liệu thật cho tôi.
Kết quả, Tưởng Mặc quả thật đã khiến cậu ta lỗ mất hai mươi triệu.
Ngay từ đầu, Tiêu Lâm đã muốn đưa Tưởng Mặc vào t//ù.
Tội phạm thương nghiệp, hơn nữa còn tham dự vào giao dịch tiền sắc hỗn loạn trong thời gian dài, Tưởng Mặc bị kết án t//ù.
Người ta thường nói, giậu đổ bìm leo.
Chuyện trước kia anh ta ép tôi ra nước ngoài du học, bắt cá hai tay với Tô Miên bị người ta đưa lên trên mạng.
“Tô Miên mới là bé ba à…”
“Cặp trai gái đê tiện này, đáng đời bị bệnh.”
“Cũng may là Trình Hoan học nhiều, trình độ cao, nếu đổi thành người khác chắc chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.”
Từ sau khi về nước, biết được chân tướng, đến khi mọi chuyện êm đẹp, đã một năm trôi qua.
Tôi đặt vé máy bay, chuẩn bị rời đi.
Trước khi đi, tôi đến thăm Tưởng Mặc.
Một người đàn ông đã mất hết tất cả, thân mang bệnh không thể chữa được, khốn khổ biết chừng nào.
Anh ta đã không còn khí thế như năm ấy.
Gầy khô gầy đét.
“Cô hài lòng chưa?” Giọng anh ta khàn khàn: “Trình Hoan, tôi không ngờ cô lại ác độc như thế, tôi chỉ không giữ lời hứa với cô, cô lại đưa tôi vào đường ch//ết.”
Lẽ nào anh ta cảm thấy mình bắt cá hai tay, đùa giỡn với tình cảm của người khác là tội không đáng ch//ết?
Tôi bật cười thành tiếng: “Tưởng Mặc, tôi cũng muốn kiếm tiền.”
“Gì cơ?” Ánh mắt của anh ta dính chặt lên mặt tôi: “Cô có ý gì?”
Tôi cầm ống nghe, nghiêng người tới gần, gần đến mức đủ để anh ta nhìn thấy rõ mỗi một chi tiết trên mặt mình.
“Tôi muốn chiếm lĩnh thị trường… anh không ngã xuống, làm sao tôi có thể chiếm độc quyền được? Làm sao kiếm tiền được?”
“Anh ta thực sự nghĩ rằng tôi sẽ vì chút khó khăn đó mà không vực dậy nổi ư?”
Trong con ngươi của Tưởng Mặc phản chiếu nụ cười rạng rỡ của tôi.
“Tình cảm ấy mà, chỉ là chơi đùa thôi.”
“Tưởng Mặc, anh không xứng làm đối tác của tôi.”
“Cho nên xin lỗi nhé.”
“Tôi chỉ có thể loại trừ anh.”
Đây có lẽ là những lời ghê gớm nhất mà Tưởng Mặc nghe được trong đời này.
Con ngươi anh ta giãn rộng, chậm rãi ghé sát vào cửa kính, sau một hồi yên tĩnh, Tưởng Mặc đột nhiên bắt đầu giãy dụa kịch liệt, gào thét hệt như thú hoang, tựa như muốn x//é n//át người tôi ra.
Tôi nhẹ nhàng cúp ống nghe, thong dong đứng dậy.
Bắt đầu từ hôm nay, tôi trở thành một trong những cổ đông có cổ phần cao nhất trong công ty Chủng Hợp.
Trong vài năm tới, tôi sẽ đích thân đến Mỹ để xây dựng cầu nối kỹ thuật giữa trong và ngoài nước.
Trước mặt tôi là một vùng biển xanh thẳm.
Cá ôi tôm thối nhất định phải ở lại trên bờ.
Chờ đến ngày kết thúc cuộc đời.
Ngày lên đường, Tiêu Lâm có mặt ở sân bay, ôm một bó hoa hồng tỏ tình với tôi.
“Đàn chị, thật ra em rất thích chị.”
Cậu ta thích thẳng thắn, dù đã bị tôi từ chối vô số lần nhưng vẫn kiên trì như cũ.
Tôi nghịch những đóa hoa hồng mỏng manh yếu ớt, hỏi: “Yêu đương hay là kiếm tiền, cậu chọn một cái đi?”
“Kiếm tiền.”
Cậu ta trả lời không chút do dự.
Nói xong, hai chúng tôi đều nở nụ cười.
Tôi nhận lấy hoa hồng: “Cảm ơn hoa của cậu nhé, xem như cậu biếu cho đàn chị.”
Tiêu Lâm nghiêm túc nhìn tôi một hồi lâu, đột nhiên tiến lên ôm lấy tôi: “Trình Hoan, thuận buồm xuôi gió.”
“Bên này giao cho em, chị cứ yên tâm.”
“Hẹn lần sau gặp lại.”
Sau đó, Tiêu Lâm thả tôi ra, hùng hổ đẩy tôi đi về phía cửa an ninh.
Còn không cho tôi quay đầu lại nhìn cậu ta một lần.
Cách một năm, tôi lại đứng trước cổng Trung tâm Y học MO, tựa như quay lại mấy năm trước.
Lần đầu tiên, tôi ôm niềm nhung nhớ đối với Tưởng Mặc và quê nhà, đứng ở nơi này.
Tất cả đều đã thay đổi.
Mấy đồng nghiệp đang bận rộn đắp một người tuyết lớn.
Cùng với cánh đồng tuyết rộng lớn kéo dài đến vài cây số nhưng hiếm ai tới thăm.
Trời lại đổ tuyết.
Ở nơi đất khách quê người trên vĩ độ cao thế này, mùa xuân dường như là một điều xa vời không thể với tới.
Nhưng chính ở nơi này, tôi đã tìm được lý tưởng của chính mình.
Khi tư duy của con người va chạm với nhau, tôi nhìn thấy ánh sáng của khoa học.
Cùng với niềm hy vọng sẽ kéo dài văn minh nhân loại.
Tôi xoa gò má lạnh đến đỏ bừng, còn chưa kịp tới gần, cổng lớn đã chậm rãi mở ra.
Một bóng người cao dong dỏng đứng ở trước cổng.
Đôi mắt màu lam nhạt kia như ánh lên nét cười ấm áp.
Trong nháy mắt, mùa xuân tựa như lại nằm trong tầm với.
Kiều Đình vươn tay ra, cười nói với tôi:
“Trình Hoan, mừng em về nhà.”
= Hết =