Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Băng Huyết Trong Cô Đơn - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385

1


"Ráng lên, ráng lên, đã nhìn thấy đầu rồi, cố lên!"


Trước mắt tôi chỉ toàn một màu trắng xóa, bên tai là tiếng la hét gấp gáp, nhưng tôi không còn sức mở mắt nữa.


Mệt quá, đau quá... Tôi cảm giác mình sắp không trụ nổi rồi.


"Nhanh, nhanh nữa, sản phụ không chịu được lâu đâu, mau!"


Trong đám người hỗn loạn, tôi lẩm bẩm gọi:

"Tống Ngôn Sơ..."


Bên tai vang lên giọng nói khó chịu:

"Đừng gọi nữa, chồng cô căn bản không tới!"


Tim tôi co thắt, không biết lấy đâu ra chút sức tàn, vùng dậy.


Giây tiếp theo là tiếng reo hò vang lên:

"Sinh rồi, sinh rồi!"


Rồi tôi chìm vào bóng tối vô biên.


Khi tỉnh lại, xung quanh toàn là màu trắng.


Tôi dần nhớ ra... mình đang ở bệnh viện.


Tôi sinh non, gọi mãi cho Tống Ngôn Sơ nhưng không liên lạc được. Cuối cùng tôi phải đội mưa tự bắt xe đến bệnh viện.


Rồi…


"Xin lỗi, cho hỏi điện thoại của tôi đâu rồi?"


Cô y tá trẻ đang thay thuốc cho tôi trừng mắt khó chịu:

"Giờ chưa được xem điện thoại."


"Chồng tôi... anh ấy đến chưa?"


"Chưa."


"Con tôi đâu?"


"Trong lồng ấp."


Tôi im lặng vài giây.


"Làm phiền cô, tôi muốn gọi cho bảo mẫu."


Cô ấy lấy điện thoại cho tôi. Tôi run rẩy gọi bảo mẫu tới viện, rồi mở WeChat.


Trang cá nhân của Giản Diêu vừa đăng:

"Dù mưa gió thế nào, em biết anh nhất định sẽ đến."


Ảnh kèm theo là góc nghiêng của Tống Ngôn Sơ đang lái xe nghiêm túc.


Hôm qua cô ta cũng đăng:

"Nói năm ngày là năm ngày, thiếu một phút cũng không tính."


Ảnh là chiếc bánh sinh nhật năm tầng, bên cạnh là Tống Ngôn Sơ mặc vest đứng cưng chiều nhìn cô ta.


Hóa ra... lúc tôi đội mưa tìm xe, Tống Ngôn Sơ đang ở sân bay đón Giản Diêu.


Khi tôi vật lộn trên ranh giới sống chec, anh ta đang cùng Giản Diêu đón sinh nhật.


Ôm tia hy vọng mong manh, tôi gọi cho Tống Ngôn Sơ:

"Ngôn Sơ, em..."


"Tôi đang rất bận, đừng làm phiền tôi, biết điều chút đi."


Giọng anh ta lạnh như băng. Tiếp theo là giọng Giản Diêu:

" Ngôn Sơ."


"Anh đây."


Giọng Tống Ngôn Sơ đổi hẳn thành dịu dàng.


Tôi buông điện thoại, bật cười.


Cười đến nước mắt nước mũi giàn giụa, cười không thể kiềm chế.


Cô y tá lao vào đè tôi lại, cô gái trẻ lúc nãy lẩm bẩm:

"Tự hạ thấp bản thân, trách ai được."


Cô y tá lớn tuổi bên cạnh vội bịt miệng cô ta, dịu dàng nói:

"Phu nhân, cô ấy còn trẻ, chưa hiểu chuyện."


Tôi để mặc họ giữ chặt, rồi lại ngất đi trong tiếng cười.

 

 
 

2


Lần này tôi tỉnh lại rất nhanh.


Bên cạnh là cô y tá ban ngày.


Cô ấy lúng túng đưa cho tôi ly nước, giọng cộc cằn:

"Xin lỗi."


Tôi nhận ly nước:

"Cô nói không sai. Tôi đúng là tự hạ thấp mình."


"Vớ vẩn!"


Không ngờ cô ấy lại kích động:

"Tuổi trẻ ai mà chẳng từng vì yêu mà hi sinh tất cả, cứ tưởng tình yêu là thứ đẹp nhất thế gian, nhưng tình yêu với người trẻ đôi khi chỉ là một tấm mặt nạ, là cái ví tiền, là logo xa xỉ dưới ánh đèn tinh xảo."


"Nhưng yêu là phải dứt khoát."


"Dứt khoát chấp nhận người kia không yêu mình nữa, rồi bắt đầu học cách yêu lại bản thân."


Cô ấy nghiêm túc nhìn tôi:


"Tôi chỉ… đau lòng thay cô thôi, không có ý gì khác."


"Cảm ơn."


Tôi cúi đầu che đi cảm xúc.

"Con tôi... thế nào rồi?"


Cô ấy ngập ngừng, giọng nhỏ như muỗi kêu:

"Không ổn lắm."


"Tôi hiểu rồi. Cô ra ngoài đi. Tôi muốn nghỉ ngơi một chút."


Chưa kịp nghỉ, bác sĩ đã hoảng hốt xông vào phòng, vẻ mặt đầy giằng xé:

"Không ổn rồi, phu nhân... con cô..."


Tim tôi như bị ai bóp chặt.


Mọi mâu thuẫn với Tống Ngôn Sơ lập tức biến thành nỗi hối hận tột cùng — giận anh ta mà tôi đã lạnh nhạt với đứa bé.


"Con tôi... sao rồi?"


"Do khó sinh, bị ngạt quá lâu, bé đã được đưa vào phòng cấp cứu."


Trước mắt tôi tối sầm.


Tôi nhớ lại niềm vui khi phát hiện mang thai.


Nhớ lại những lần một mình đi siêu thị mua đồ cho con.


Nhớ từng buổi khám thai, tự mình nhìn màn hình siêu âm, tự nói chuyện động viên con…


Tôi lảo đảo lao xuống giường, chạy tới cửa phòng cấp cứu.


Đèn đỏ luôn sáng.


Tôi quỳ sụp xuống đất, đập đầu cầu nguyện không ngừng.


Tôi thề... cả đời này, kiếp sau, mọi may mắn của tôi... tôi xin dâng hết cho thần Phật, chỉ xin họ mở lòng từ bi... cứu lấy con tôi.


Tôi quỳ đến khi máo loang ra che kín mắt, cũng không dám dừng.


Có người kéo tôi, có người khuyên tôi, tôi chỉ biết khóc, biết cầu xin.


Đèn tắt.


Tôi loạng choạng đứng dậy.


Bác sĩ nhìn tôi, mắt đầy thương cảm:

"Thằng bé... rất đau đớn."


Trước mắt tôi một lần nữa tối sầm, tôi gục xuống đất.

 

 
 

3


Lần này tôi tỉnh dậy rất nhanh.


Vừa ngồi dậy, bên cạnh đã có một bàn tay đưa tới.

"Chu Chu."


Tôi kinh ngạc nhìn người đàn ông đôi mắt đỏ ngầu, tóc tai rối bời trước mặt.

Là anh trai ruột của tôi, Thẩm Thác.


"Anh..."


Tôi không nhịn được nữa, lao vào lòng anh, bật khóc nức nở, gọi anh không ngừng.


Từ sau khi ba mẹ qua đời, chỉ còn tôi và anh nương tựa lẫn nhau.


Anh bỏ học giữa chừng, bán hết cổ phần công ty của ba.


Tôi từng cãi nhau om sòm, mắng anh hủy hoại tâm huyết của ba.


Từ đó... giữa chúng tôi bắt đầu có khoảng cách.


 

 
 

Sau đó, tôi càng cố chấp muốn ở bên Tống Ngôn Sơ.


Anh trai tôi kiên quyết phản đối, anh nói, trong mắt Tống Ngôn Sơ căn bản không có tôi.


Tôi ngây thơ bướng bỉnh nói với anh:

"Không có em, em sẽ khiến cho trong lòng anh ấy có em."


"Em mà đi, từ giờ đừng nhận anh là anh trai nữa."


"Không nhận thì không nhận. Từ ngày anh bán hết tài sản ba mẹ để lại cho tôi, chúng ta đã chẳng còn là người một nhà rồi."


Một câu, nhẹ bẫng, cắt đứt mọi liên kết giữa tôi và anh trai.


Anh để lại cho tôi một khoản tiền rồi ra nước ngoài.


Còn tôi, mang hết số tiền ấy, dốc cạn vào sự nghiệp khởi nghiệp của Tống Ngôn Sơ, đồng hành cùng anh ta từ vô danh đến khi vực dậy cơ đồ, rồi cuối cùng... tận mắt chứng kiến anh ta nối lại với Giản Diêu.


Tôi từng hối hận.


Tống Ngôn Sơ có tiền rồi, tôi mua lại căn biệt thự năm xưa, mỗi đêm tỉnh giấc đi chân trần bước trong căn phòng rộng lớn, khắp nơi đều là dấu vết của tôi và anh trai.


Tống Ngôn Sơ luôn nghĩ tôi chỉ là một cô nhi, ba mẹ qua đời, để lại cho tôi chút tài sản đến năm 18 tuổi được toàn quyền sử dụng.


Anh ta chưa bao giờ quan tâm quá khứ của tôi.


Giờ đây, khi đối diện anh trai, mọi thứ như xa cách cả một đời người.

"Đừng khóc, Chu Chu, đừng khóc, anh về rồi đây."


Anh rõ ràng run rẩy, nhưng vẫn gắng gượng an ủi tôi.


Những ngày sau đó, chúng tôi ngầm hiểu, không ai nhắc tới Tống Ngôn Sơ nữa.


Chỉ lặng lẽ qua lại giữa bệnh viện và phòng ICU.

"Chu Chu, buông bỏ đi. Nó sống... chỉ càng đau đớn hơn."


Tôi lặng lẽ nhìn thân hình bé nhỏ đó, cắm đầy dây truyền dịch, tim gần như không còn đập.


Anh trai tôi ôm đầu đau đớn:

"Anh thử hết rồi... anh hỏi bạn bè nước ngoài, anh tìm chuyên gia nhi khoa... nhưng..."


"Em biết, anh à, em đều biết."


Tôi cố gắng kiềm nước mắt, ôm chặt anh, thân hình cao lớn của anh run rẩy trong vòng tay tôi, khóc như một đứa trẻ.


"Ngày mai... chúng ta để bé con đi."

 

 
 


Tôi nghe lời bác sĩ, rút ống thở.


Đứa nhỏ cuộn trong lòng tôi, đôi mắt chưa từng mở ra, co giật từng đợt, rồi dần lạnh ngắt dưới tiếng gọi tuyệt vọng của tôi.


Bác sĩ bế bé đi.


Anh trai đỡ lấy tôi, chúng tôi tựa vào nhau ngồi dưới đất, không ai còn hơi sức để nói gì.


"Anh... xin lỗi anh."


Lâu thật lâu sau, tôi khẽ nói:

"Em đúng là đáng chec."

Loading...