Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Băng Huyết Trong Cô Đơn - Chương 2

Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385

Anh đột nhiên ôm chặt lấy tôi, nước mắt rơi từng giọt lên cổ tôi:

"Chu Chu... anh xin em, thương anh chút được không, đừng bỏ anh lại một mình nữa."


Tôi nhắm mắt lại, sự tuyệt vọng trong lòng dần dần tiêu tan, thay vào đó là một thứ khác... một thứ khiến người ta trở nên kiên cường, trở nên điên cuồng hơn.


Tôi nằm trên giường bệnh, bình thản uống hết thuốc.


Anh trai ra ngoài mua cơm, tôi ngước nhìn trăng tròn ngoài cửa sổ, rồi lấy điện thoại.


Trang cá nhân của Giản Diêu vẫn đều đặn cập nhật.

"Yêu nhau, có thể băng núi lội biển."


"Vòng vo bao nhiêu, may mà cuối cùng vẫn là anh."


"Thế giới rộng lớn vậy, chút nữa em đã bỏ lỡ anh rồi."


"Vì anh... hôm nay là trà sữa full đường không đá."


Tôi đặt điện thoại xuống, lòng vô cùng bình tĩnh.


Một lúc sau, tôi lại cầm lên, mở danh bạ, gọi cho người quen thuộc.

"Cố Nghiên, giúp tôi một việc."


"Tôi muốn Tống Ngôn Sơ... thân bại danh liệt."

 

 
 

Trước ngày tôi xuất viện, Tống Ngôn Sơ cuối cùng cũng tới.


Lúc đó, tôi đang thu dọn đồ đạc, anh trai đi làm thủ tục xuất viện.


Anh ta lôi thôi nhếch nhác, đôi mắt đỏ ngầu, quần áo xộc xệch.


Chưa kịp để tôi mở miệng, anh ta đã xông tới, tát thẳng vào mặt tôi.


"Thẩm Chu Chu, cô đúng là đồ không biết xấu hổ!"


Cơ thể tôi vốn yếu, cú tát khiến tôi ngã lăn xuống đất, choáng váng hoa mắt.


"Anh làm cái gì vậy?"


Anh trai tôi lao vào, đẩy mạnh Tống Ngôn Sơ ra, vội vàng đỡ tôi dậy.


"Diêu Diêu nói đúng, cô chính là đồ đàn bà hư hỏng. Đứa con kia cũng không phải của tôi đúng không? Cô chơi bời bên ngoài xong còn dám giả vờ ngây thơ?"


Tôi nhìn anh ta, trong mắt anh ta chỉ có giận dữ, nghi ngờ, khinh miệt... không có lấy một chút áy náy.


Như vậy sao được?


"Tống Ngôn Sơ, anh dựa vào cái gì nói như vậy?"


Anh ta hừ lạnh, ném điện thoại về phía tôi:

"Đây là bằng chứng."

 

 
 


Tôi cầm lên xem.


Là ảnh tôi khóc trong lòng anh trai - khoảnh khắc vừa tiễn đưa con.


"Tống Ngôn Sơ, chỉ dựa vào một tấm ảnh như thế, anh có thể nghi ngờ người vợ sống chung bảy năm với anh, là vì anh chưa từng tin tôi, hay là vì người nói chuyện đó là Giản Diêu?"


Giọng tôi bình tĩnh đến mức anh ta sững lại, rồi nhanh chóng đổi thành chán ghét.


"Đến giờ cô còn muốn lừa tôi? Thực ra tôi sớm chuẩn bị xét nghiệm ADN. Đứa bé đó từ đầu tôi đã không nhớ nổi sao có nó. Giờ thì hay rồi, gian phu ở ngay trước mặt."


Tôi nhìn anh ta, không thể tin nổi gương mặt trước mắt lại là người đàn ông từng cầm chiếc nhẫn bạc, nói với tôi bằng giọng chắc nịch rằng sau này sẽ thay nó bằng kim cương.


"Anh nói sao cũng được."


"Tống Ngôn Sơ, chúng ta ly hôn.”


Anh ta ngẩn người, mờ mịt, há miệng muốn nói gì đó.


Tôi không buồn liếc thêm, kéo anh trai rời đi.


Khi ngang qua, anh ta đưa tay kéo tôi lại, mặt đỏ gay:

"Thẩm Chu Chu, cô là cái thá gì, ngoại tình mà còn dám ngẩng cao đầu, vênh váo cho ai xem?"


Tôi từng ngón từng ngón gỡ tay anh ta ra:

"Đúng, tôi là loại đàn bà không biết xấu hổ, thì sao?"


"Hay là... anh vẫn chưa buông được tôi?"


Anh ta như bị bỏng, lập tức buông tay:

"Dựa vào cô?"


"Tôi cho anh một ngày dọn đồ cút đi."


Tôi lạnh lùng nói:

"Không thì tôi sẽ tự tay ném hết."


"Dựa vào cái gì? Căn nhà đó là của tôi!"


Tôi mỉm cười.

"Tống Ngôn Sơ, anh quên rồi à? Nhà bây giờ... đứng tên ai?"


 

 
 

Đó là khoản tiền anh ta kiếm được từ phi vụ đầu tiên.


Lúc đó chúng tôi chưa kết hôn.


Ước mơ lớn nhất của tôi là có một căn nhà thuộc về mình ở thành phố này, đứng tên tôi.


Tống Ngôn Sơ không chút do dự dùng hết số tiền đó mua căn nhà, thậm chí giấu tôi, tự mình làm xong toàn bộ giấy tờ sở hữu.


Tôi vẫn nhớ rõ dáng vẻ anh ta trịnh trọng trao cho tôi cuốn sổ đỏ, nói:


"Chu Chu, đây là của em, là tài sản trước hôn nhân, chỉ thuộc về em. Dù bây giờ anh chưa giàu sang, nhưng em tin anh, anh nhất định sẽ cho em tất cả."


Khi đó, Tống Ngôn Sơ từng là người vì tôi mà vung tiền mua vui, sau phá sản trở nên sa sút, nhưng khi trao cho tôi cuốn sổ đỏ, anh ta lại tràn đầy tự tin.


Bởi với anh ta, căn nhà đó không chỉ là nơi ở.


Tống Ngôn Sơ là người rộng rãi với phụ nữ, tôi ở bên anh ta khi anh ta trắng tay, khi mọi người cười nhạo anh ta, cũng cười nhạo tôi.


Anh ta từng bị thất bại mài mòn đến nỗi ngay cả cãi nhau với người khác cũng không dám.


Những người từng vây quanh anh ta, những cô gái từng vì anh ta mà tranh giành, đánh nhau, giờ đã tản đi.


Anh ta từng rất hưởng thụ cảm giác vạn người vây quanh, cũng thích dùng tiền mua lấy sự vui vẻ của phụ nữ.


Anh ta từng nói, những chuyện có thể giải quyết bằng tiền, tại sao phải dùng chân tình?


Phụ nữ rất nhiều, chỉ cần có tiền, ai cũng là chân tình.


Anh ta nghèo đến mức đi khám bệnh cũng phải ngửa tay xin tiền tôi.


Tôi làm ba công việc, giúp anh ta đóng học phí, trả sinh hoạt phí, cho anh ta thời gian để tức giận, trưởng thành.


Khi anh ta đủ tham vọng, tôi lấy số tiền anh trai để lại, làm vốn cho anh ta.


Vì thế, căn nhà anh ta tặng tôi, không chỉ là sự tôn nghiêm đã mất, mà còn là phẩm giá anh ta mua lại từ tay tôi.

 

 
 

Tôi ở nhà anh trai hai ngày.


Hai ngày đó, tôi ngoài ngẩn ngơ cũng chỉ xem ảnh Cố Nghiên gửi.


Có lẽ Tống Ngôn Sơ nghĩ chúng tôi đã xé toang mặt nạ, nên dứt khoát dắt Giản Diêu ra vào công ty công khai, thậm chí còn trực tiếp giao luôn vị trí của tôi cho cô ta.


Tôi thật muốn nhắc anh ta rằng tôi vẫn chưa chính thức nghỉ việc, lao động pháp không biết à?


Nghĩ vậy rồi lại thôi.


Mong họ cứ càng cao trào, càng khoe hạnh phúc, càng phát chó lòi nhiều vào, để tôi có đầy đủ bằng chứng khiến anh ta không ngóc đầu lên nổi.


Cố Nghiên tận tụy làm gián điệp của tôi, chụp đầy đủ ảnh.


Ngày đầu: ân ái trong văn phòng.


Ngày thứ hai: ân ái trong trung tâm thương mại.


Ngày thứ ba: ân ái trong buổi team building.


Ngày thứ tư: về nhà tôi ân ái, Cố Nghiên đi giao tài liệu, mở cửa là Giản Diêu mặc váy hai dây.



Bảy ngày sau, tôi cầm đống ảnh dày cộp, gọi cho Giang Nhập Vân.


"Tống phu nhân, hôm nay rốt cuộc cũng nhớ gọi cho tôi à?"


"Anh có muốn công ty của Tống Ngôn Sơ không?"


"Vì tình yêu mù quáng mà bừng tỉnh sao?"


"Con tôi chec rồi, khó sinh, giãy giụa năm ngày."


Bên kia im lặng.


Giọng Giang Nhập Vân trở nên nghiêm túc:

"Nếu tiện, chúng ta hẹn một buổi. Tôi sẽ mang theo luật sư, giỏi nhất."


"Được."


Tôi cắn răng cúp máy.


Dù bao lâu đi nữa, chỉ cần nhớ lại cảnh đó, tim tôi vẫn đau đến nghẹt thở.


Tôi kể chuyện này cho Giang Nhập Vân, không phải để cầu lấy sự đồng cảm, mà là để anh ta hiểu, tôi đã quyết.


Cả đời này, tôi sống một ngày, sẽ không bao giờ hòa giải với Tống Ngôn Sơ.

 

 
 

Một tháng sau, tôi đi giày cao gót quay lại công ty.


Mọi người nhìn tôi xì xào, hẳn mấy lời đồn đại đã lan khắp nơi.


Tống Ngôn Sơ đang cùng Giản Diêu thân mật trong văn phòng tôi.


Thấy tôi bước vào, lập tức đổi mặt.

"Cô tới làm gì?"


Tôi cười nhạt:

"Anh cần tôi nhắc rằng tôi vẫn chưa nghỉ việc sao?"


"Vậy giờ cô nhận thông báo, cô bị sa thải."


"Dựa vào đâu?"


"Phẩm hạnh bại hoại, vong ân bội nghĩa..."


Anh ta tuôn một tràng thành ngữ, khiến tôi thật sự phải nhìn anh ta bằng con mắt khác.


Phải biết rằng, năm đó anh ta suýt trượt đại học, là tôi ép anh ta học ngày học đêm, nói với anh ta rằng càng sa sút, càng để người khác cười nhạo.


Tôi chỉ ngủ bốn tiếng mỗi ngày, còn lại dạy anh ta, tự học.


Cuối cùng, tôi mệt đến ngất xỉu, thi đại học thất bại, chỉ đỗ một trường hạng hai bình thường.


Còn anh ta thì vượt chuẩn, đỗ thẳng vào 985.


Nghĩ đến đây, tôi cũng không nể mặt:

"Giờ Tổng giám đốc Tống đúng là lợi hại, thành ngữ cũng trơn tru thế này. Ngày xưa thức đèn học bài cũng không uổng công nhỉ?"


Sắc mặt anh ta khựng lại, mím môi không nói nổi lời.


Giản Diêu lập tức lên tiếng:

"Anh ấy học hành cực khổ vào trường tốt, cô có gì phải ghen tị? Không có bản lĩnh thì thôi, còn chua ngoa với người ta?"


"Giản tiểu thư, anh ta giỏi thế, cô tự thấy mình xứng với anh ta à? Một người còn chưa tốt nghiệp nổi đại học?"


"Tôi mặc kệ cô nói gì, dù cô ấy cả đời không đi làm, tôi cũng nuôi cô ấy!"


Nói đến Giản Diêu, Tống Ngôn Sơ lập tức giống như gà mẹ xù lông, trừng mắt nhìn tôi.


Tôi cười khẩy, chẳng buồn tranh cãi, rút tài liệu ra ném lên bàn:

"Thứ Sáu tòa mở, Tống Ngôn Sơ, đừng để tôi phải đợi."


"Tiện thể, cho tôi thu dọn đồ của tôi được không?"


Tôi nhìn thẳng Giản Diêu, cô ta như bị tôi nói trúng tử huyệt, đỏ bừng mắt chui tọt sau lưng Tống Ngôn Sơ.

"Cô muốn ly hôn? Thẩm Chu Chu, cô điên rồi?"


"Cô chẳng có gì cả, lấy gì đòi ly hôn với tôi?"


Tống Ngôn Sơ ngó tài liệu, mặt đầy vẻ khó tin.


Tôi cũng khó tin:

"Không thể nào? Tống Ngôn Sơ, anh không định để bạch nguyệt quang của anh làm tiểu tam cả đời đấy chứ?"


"Không... không phải ý đó…”


Anh ta lập tức gập tài liệu, nhìn tôi rồi nhìn Giản Diêu, mặt sa sầm.

"Đừng làm loạn nữa, Thẩm Chu Chu, cô muốn làm gì ngoài kia tôi không quan tâm, nhưng cuộc hôn nhân này, tôi không ly."


"Giản tiểu thư, cô đúng là chọn được bạn trai tốt thật."


Tôi liếc nhìn Giản Diêu, cô ta trắng bệch, trừng trừng nhìn Tống Ngôn Sơ, cả người run lẩy bẩy.

Loading...