Băng Huyết Trong Cô Đơn - Chương 4
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
Về bố mẹ Tống Ngôn Sơ, cảm xúc của tôi rất phức tạp.
Mấy năm Tống Ngôn Sơ sa sút, chính tôi là người chăm sóc họ.
Họ đối xử với tôi rất tốt, luôn nói gặp được tôi là phúc ba đời của Tống Ngôn Sơ.
Từ sau khi rời xa anh trai, tôi đặc biệt khao khát tình thân, nên cũng thật lòng xem họ như bố mẹ ruột.
Trong tất cả, thứ duy nhất tôi còn để tâm... có lẽ chỉ là họ.
Nghĩ tới nghĩ lui, tôi quyết định về một chuyến.
Có những chuyện... cần phải nói cho rõ.
Dù tôi và Tống Ngôn Sơ không thể làm vợ chồng, ít nhất... còn có thể là người nhà.
Nói thật lòng, tôi vẫn không muốn tuyệt tình tới mức không còn đường lui.
"Anh, tối nay em muốn về nhà Tống Ngôn Sơ.”
"Anh đi cùng em."
Anh trai tháo tạp dề, bưng ra bát canh gà:
"Sức khỏe em chưa hẳn đã hồi phục hoàn toàn, lỡ đám người đó lại giở trò, anh không yên tâm để em một mình."
Tôi nghĩ một lúc:
"Ừ, cũng được.”
10
Khi tôi và anh trai đến nhà Tống Ngôn Sơ, Giản Diêu đã đứng sẵn trước cửa, một chiếc váy dài dây mảnh màu trắng, tóc xõa, run rẩy trong gió lạnh.
Vừa thấy tôi, cô ta lập tức bước lên, cắn môi:
"Chị... xin lỗi... bức ảnh đó lúc ấy..."
"Tôi không cần cô xin lỗi, biến đi."
Tôi thẳng tay đẩy cô ta ngã nhào xuống đất, nước mắt lăn dài trên mặt cô ta.
Tống Ngôn Sơ vội vàng chạy đến đỡ cô ta, cởi áo khoác cho cô ta quấn lấy, rồi trừng mắt nhìn chúng tôi:
"Có chuyện gì cứ nhắm vào tôi, cô batnat Diêu Diêu làm gì?"
"Đẹp trai mà ngu, đúng là thất bại kép." Anh trai tôi khinh bỉ nhìn anh ta, "Chính các người gọi chúng tôi đến, còn để thứ này đứng canh cửa làm trò gì? Định giương oai? Đến chó giữ cửa còn biết tránh người, cô ta đứng đó chặn đường, chúng tôi muốn cô ta tránh, sai à?"
"Thân thể yếu đến mức gió thổi là bay, để cô ta làm bảo vệ cửa nhà anh, anh nghèo đến mức đó sao?"
Tống Ngôn Sơ tức đến trắng bệch mặt, Giản Diêu khóc nức nở nằm trong lòng anh ta, miệng không ngừng lặp đi lặp lại câu:
"Tôi không có... Tôi không có..."
Tôi cũng chẳng hiểu câu đó lặp đi lặp lại có ý nghĩa gì.
"Nếu mục đích gọi chúng tôi về là để xem các người làm trò này, thì xem đủ rồi, tôi không rảnh ở đây nhìn các người diễn kịch."
Tôi không kiên nhẫn nữa, kéo anh trai định rời đi.
Tống Ngôn Sơ hoảng hốt nhào lên giữ tôi lại:
"Chu Chu, đừng đi... đừng bỏ anh..."
Tôi ghét bỏ gạt tay anh ta ra:
"Đừng chạm vào tôi, bẩn chec đi được."
Mẹ Tống lúc này mới lật đật đi ra:
"Ôi Chu Chu, đến rồi à, vào nhà ngồi đi."
Bà ấy kéo tay tôi, nhiệt tình mời vào.
Cũng như tôi từng cố chấp với căn nhà này, Tống Ngôn Sơ cũng vậy. Căn biệt thự này là nơi anh ta lớn lên, từng khoe với tôi vết khắc chiều cao trên tường, từng khoe cây xích đu lén dựng dưới gốc cây trong sân.
Tôi từng cùng anh ta đi từng góc, nghe anh ta kể mãi những câu chuyện tôi chưa từng được tham gia.
Ngày đó ngọt ngào bao nhiêu, bây giờ tôi chỉ thấy buồn nôn bấy nhiêu.
"Chu Chu, bao năm nay thật sự đã vất vả cho con rồi." Mẹ Tống nắm tay tôi rơi nước mắt, "Đều do Ngôn Sơ nhà ta không ra gì, phụ con."
"Đừng nói vậy, mẹ, chuyện của con và anh ấy là chuyện giữa hai đứa, mấy năm nay bố mẹ đối xử với con rất tốt, con luôn xem bố mẹ như người nhà ruột thịt."
Tôi nắm tay bà an ủi ngược lại.
"Bố mẹ biết con là đứa hiểu chuyện." Mẹ Tống nở nụ cười an ủi, nhưng ánh mắt lại đảo quanh chúng tôi.
Giản Diêu vẫn khóc rấm rức trong lòng Tống Ngôn Sơ.
Anh trai tôi ngồi đối diện, ánh mắt lạnh lùng khiến hai người kia không dám ôm nhau nữa.
"Chu Chu, anh yêu em, anh không muốn ly hôn."
Tống Ngôn Sơ cuối cùng mở miệng, vẻ mặt đầy hối lỗi:
"Chuyện trước kia là anh trách oan em... nhưng mà..."
Anh ta liếc trộm sắc mặt anh tôi:
"Nhưng... đứa bé kia... anh thật sự không nhớ gì cả."
Tôi không thèm để ý anh ta, chỉ nhìn sang ba mẹ anh ta:
"Bố mẹ nghĩ sao?"
Hai người nhìn nhau:
"Chuyện vợ chồng các con, bố mẹ không tiện nói, chỉ là... Ngôn Sơ nói không nhớ gì về đứa bé... Chu Chu, con là đứa hiểu chuyện, có gì thì thôi bỏ qua đi."
Tôi nhìn khuôn mặt họ, chỉ thấy buồn nôn.
"Tống Ngôn Sơ, hôm nay chúng ta nói thẳng luôn đi."
"Tốt thôi!" Tống Ngôn Sơ đứng bật dậy, "Cho dù ảnh kia là hiểu lầm, nhưng đứa bé chắc chắn không phải của anh."
11
Tôi bật cười lạnh:
"Tống Ngôn Sơ, anh đúng là không biết mệt mỏi khi chà đạp giới hạn của tôi."
Tôi lấy ra một tập giấy từ túi, mở ra đặt lên bàn:
"Con chúng ta khó sinh, giãy giụa một ngày một đêm, tôi đau đớn suýt chec, còn anh thì chạy ra sân bay đón bạch nguyệt quang của anh."
"Đứa bé sinh ra bị ngạt, não thiếu oxy, ba lần vào phòng cấp cứu, anh thì bận tổ chức sinh nhật cho cô ta."
"Cuối cùng... con chec rồi."
"Bác sĩ nói, để con đi là giải thoát. Đó là một bé trai, nhỏ xíu, chưa từng thấy ánh sáng, chưa từng thấy người cha của mình."
"Tôi đặt tên cho con là Chu An, đưa con về quê nhà, nơi có bố mẹ tôi. Tống Ngôn Sơ, đêm con đi vào trong mơ nói với tôi, cả đời này, nó không muốn nhìn thấy anh."
"Anh không phải muốn chứng cứ sao? Đây là báo cáo ADN. Tôi muốn anh biết, anh đã làm ra chuyện bẩn thỉu đến mức nào."
Tống Ngôn Sơ run rẩy cầm lấy báo cáo, rồi gào lên như thú điên.
Tôi lạnh lùng nhìn anh ta đau đớn:
"Anh nhớ kỹ, con anh chec vì anh. Còn tôi và anh... từ nay chỉ còn sống chec không đội trời chung."
Giản Diêu mặt cắt không còn giọt máu, định kéo anh ta, anh ta hất mạnh cô ta ra:
"Đồ tiennhan, tránh xa tôi!"
Tôi không buồn nhìn lại, kéo anh trai đi.
Tống Ngôn Sơ quỳ phịch xuống:
"Chu Chu, đừng... đừng rời bỏ anh... anh không biết... anh thật sự không biết..."
"Tống Ngôn Sơ, anh là người trưởng thành rồi. 'Không biết' không thể làm lý do cho sự hèn hạ của anh."
Ra khỏi cửa, điện thoại Giang Nhập Vân gọi tới:
"Nửa tiếng nữa họp hội đồng quản trị."
Tôi lập tức quay đầu đi thẳng đến công ty.
Tống Ngôn Sơ ở nhà than thân trách phận.
Giản Diêu cũng không còn ở bên anh ta.
Có Giang Nhập Vân chống lưng, công ty nhẹ nhàng đá anh ta ra ngoài.
Tôi cũng dứt khoát bán sạch cổ phần cho Giang Nhập Vân, tất cả những gì liên quan đến Tống Ngôn Sơ, tôi không muốn dính dù chỉ một hạt bụi.
"Tiếp theo định làm gì?"
"Tất nhiên phải đ á n h chó rơi xuống nước." Tôi cười lạnh.
"Tống Ngôn Sơ sống sung sướng quá lâu, quên mất ngày anh ta không có gì là thế nào rồi."
Tống Ngôn Sơ không được ở nhà than thở bao lâu, vừa biết bị đá khỏi công ty liền phát điên.
Nhưng mọi thủ tục đều hợp pháp, anh ta không dám đi tìm Giang Nhập Vân, chỉ có thể tìm đến làm phiền tôi.
Tôi block ba số điện thoại, anh ta vẫn kiên trì gửi tin nhắn, không ngoài mấy lời luyến tiếc quá khứ:
"Chu Chu, em còn nhớ anh từng hứa cùng em đi ngắm cực quang không?"
"Chu Chu, đừng bỏ anh... cuộc sống anh không thể thiếu em."
"Chu Chu, những ngày này không có em, anh mới biết mình đã đánh mất gì.”
"Chu Chu... anh xin em..."
Mỗi tin nhắn, tôi đều xem rất nghiêm túc.
Chỉ là... tim tôi, đã không còn gợn sóng.
Nếu... chỉ cần một lần, chỉ cần một lần trong những ngày tôi nằm giãy giụa ở bệnh viện, anh ta bước vào, dù chỉ để hỏi han tôi một câu, có lẽ tôi sẽ mềm lòng.
Nhưng anh ta không có.