Băng Huyết Trong Cô Đơn - Chương 3
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
"Tống Ngôn Sơ, là anh từng nói... anh sẽ cưới em."
Tống Ngôn Sơ có chút bối rối, lại có chút tức giận, sợ mất mặt nên không dám nói gì.
Tôi khoanh tay, hứng thú đứng nhìn bọn họ diễn trò.
"Nói đi chứ." Giản Diêu đâu cho anh ta thời gian suy nghĩ, vừa khóc vừa làm loạn, kéo lấy tay anh ta.
Tống Ngôn Sơ lúng túng tránh sang bên:
"Diêu Diêu... em bình tĩnh chút... anh không nói... không nói là không cưới, anh chỉ là... chỉ là..."
"Chỉ là hứa cho có, đợi cô già đi, thì lại dùng chiêu cũ đi dỗ những cô gái khác." Tôi thay anh ta nói tiếp, còn tốt bụng bồi thêm một câu.
"Dù sao, Tống công tử từng nói, chỉ cần có tiền, những cô gái yêu anh chân thành sẽ mãi luôn trẻ trung, xinh đẹp hơn."
"Thẩm Chu Chu, cô câm miệng!"
Giản Diêu càng khóc to hơn, tôi cũng mất hứng xem kịch, xoay người kéo cửa đi thẳng.
Ra tới ngoài, đám nhân viên vây chặt, ai nấy đều lúng túng.
Tôi liếc qua, khẽ thở dài:
"Người hơn ba mươi tuổi rồi, vẫn đắm chìm trong mấy chuyện yêu yêu đương đương, bỏ bê cả công việc, để nhà đầu tư thấy chắc cười chec mất..."
Nói xong tôi thong thả rời đi.
Tôi tin, không cần tôi lên tiếng, bọn họ cũng sớm sẽ có quyết định.
Ngày ra tòa, Tống Ngôn Sơ có mặt đúng hẹn.
Không biết anh ta đã dỗ dành Giản Diêu thế nào, nhưng lần này cô ta đi cùng anh ta, dáng vẻ đắc ý, còn không quên liếc tôi khiêu khích.
Thấy anh trai tôi đi cùng, Tống Ngôn Sơ siết chặt nắm đấm, ánh mắt khinh miệt quét qua chúng tôi, còn làm động tác hạ lưu khiêu khích.
Anh tôi tức đỏ mắt, lao tới muốn đ á n h, tôi phải cố gắng giữ lại.
Tống Ngôn Sơ thuê cả dàn luật sư, còn tôi chỉ có một người — nhìn qua đúng là chênh lệch đến đáng thương.
Sau phần trình bày, luật sư của tôi nêu rõ: Tống Ngôn Sơ ngoại tình có bằng chứng xác thực, quan hệ vợ chồng tan vỡ, yêu cầu ly hôn.
Không ngoài dự đoán, Tống Ngôn Sơ chẳng hề phản đối ly hôn, thứ anh ta muốn là ép tôi giao lại cổ phần, lý do là tôi ngoại tình.
Tôi nhìn những tấm ảnh anh ta trình ra — tôi cùng anh trai xách đồ vào nhà, anh tôi đỡ tôi đi bệnh viện.
Luật sư phía anh ta hả hê, không quên liếc nhìn tôi giễu cợt.
Chờ bọn họ trưng hết chứng cứ, tôi và luật sư cùng bật cười.
"Gian phu dâm phụ, các người cười cái gì!" Tống Ngôn Sơ như con mèo bị giẫm đuôi, nhảy dựng lên.
Tôi ra hiệu cho luật sư, anh ta ho khẽ:
"Thật ngại, chúng tôi cười vì chuyện này thật quá nực cười."
"Người đàn ông trong ảnh tên Thẩm Thác, là anh ruột của cô Thẩm Chu Chu, đây là sổ hộ khẩu, chứng minh nhân thân đầy đủ, kèm cả ảnh gia đình từ bé đến lớn. Tống tiên sinh, cần chúng tôi đưa luôn giám định ADN không?"
"Hơn nữa, tối 5/6, cô Thẩm Chu Chu nhập viện sinh con, khó sinh, con chỉ sống được năm ngày. Suốt thời gian đó, Tống tiên sinh chưa từng đến bệnh viện một lần, vẫn bận thân mật với tiểu tam của mình. So với mấy bức ảnh chụp lén kia, ảnh chúng tôi gửi đến tòa... thật sự quá trực tiếp."
Nói xong, luật sư đưa lên một xấp ảnh mới — toàn là ảnh nóng của Tống Ngôn Sơ và Giản Diêu.
Thậm chí cả thẩm phán cũng cau mày.
Luật sư của Tống Ngôn Sơ yếu ớt phản bác:
"Ảnh chụp lén không có giá trị pháp lý..."
"Xin lỗi, đối phương nên nhìn kỹ, mấy bức này là trong văn phòng công ty, nhân viên công khai chụp."
Luật sư lúng túng quay sang Tống Ngôn Sơ.
Tống Ngôn Sơ, từ lúc luật sư tôi bắt đầu lên tiếng, đã như mất hồn.
Bấy giờ mới tỉnh, nhào tới gào:
"Cô nói gì? Con... con chec rồi? Anh cô? Sao có thể? Cô không phải mồ côi sao? Đứa con đó... chắc chắn không phải của tôi..."
"Anh xong rồi." Anh tôi lạnh lùng cắt ngang.
"Đợi đấy, tội vu khống, tôi sẽ đích thân gặp anh ở tòa."
Ra khỏi tòa án, Tống Ngôn Sơ như kẻ điên lao tới, lần này tôi không cản anh trai.
Anh tôi đ á n h cho anh ta một trận tơi tả.
Tống Ngôn Sơ không đánh trả, chỉ trừng trừng nhìn tôi, gào không ngừng:
"Chu Chu, nói cho tôi biết đi, không phải thật mà đúng không, Chu Chu!"
Tôi nhìn anh ta, chỉ thấy trong đáy mắt... là một người đàn ông từ đỉnh cao rơi xuống vực sâu, sự tự ti chưa bao giờ biến mất.
Có tiền rồi, anh ta dùng vỏ bọc ngày xưa để che đậy bản thân.
Tự cao, giả dối, ngạo mạn.
Đáng tiếc, anh ta không còn là Tống Ngôn Sơ 17 tuổi nữa.
Cái kiêu hãnh năm đó là tuổi trẻ, là ngông cuồng.
Còn giờ, anh ta 33 tuổi rồi... chỉ còn sự ngu xuẩn.
Sau đó, Tống Ngôn Sơ đột nhiên rất rảnh, ngày ngày tìm cách xuất hiện trước mặt tôi.
"Chu Chu, em ngày xưa mắt bị mù hay sao, lại thích thứ rác rưởi như hắn?"
Tôi đứng trên ban công, thản nhiên nhìn cái bóng dưới đèn đường, đúng vậy, sao tôi lại từng mù mắt thế chứ?
"Chu Chu, em xuống đi, chúng ta nói chuyện."
Số điện thoại anh ta đã bị tôi chặn từ lâu, tôi nhìn dãy số lạ hiển thị trên điện thoại, nhướng mày, thẳng tay block tiếp, tiện tay kéo luôn rèm cửa.
Giang Nhập Vân gọi tới:
"Tống Ngôn Sơ gần đây không đến công ty, lòng người hoang mang, Giản Diêu còn giở trò ở công ty, tôi nhận được không ít khiếu nại rồi."
"Chẳng phải đúng ý tôi sao?"
"Muốn diệt ai, cứ để người đó tự điên trước."
"Cho họ thêm chút thời gian nhảy nhót đi."
Có lẽ do Tống Ngôn Sơ ở bên tôi quá lâu, Giản Diêu bắt đầu ngồi không yên.
Cô ta đem chuyện ly hôn của chúng tôi mách với bố mẹ Tống Ngôn Sơ.
Họ nhanh chóng gọi điện yêu cầu chúng tôi về nhà một chuyến.